Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè

Chương 9: Để gặp mặt còn cách một chặng đường dài


Đọc truyện Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè – Chương 9: Để gặp mặt còn cách một chặng đường dài

Dư Thần tắt máy tính rồi tiến vào ổ chăn ấm áp, nghĩ đi nghĩ lại vẫn đành quơ tay qua với lấy cái điện thoại, nhắn đi một cái tin: Thần ngủ, mỗi ngày tôi tầm bảy giờ là rời giường, ngày mai có cần gọi anh không?

Đợi hai phút vẫn không có phản ứng gì, tự nghĩ đối phương đi ngủ rồi cũng nên, Dư Thần đang muốn tắt máy đi ngủ thì lại có thông báo có tin nhắn mới: Được, sáng mai tám giờ gọi tôi. Thực không khách khí nha, Dư Thần ấn ấn vài cái tắt máy, nghĩ đến ngày kia gặp thần ngủ nhất định phải nghiên cứu xem cái điện thoại của anh có công năng báo thức không mới được.

Tối ngày hôm sau Dư Thần đúng giờ leo lên chat room của bạn thân, bên trong chỉ có năm sáu cô nàng với vài tiểu thụ, tiến giới võng phối đã nhiều năm thế này, có nhiều cuộc gặp gỡ đẹp như thế, cung luôn có mấy người để nói mấy chuyện không cần cố kỵ như vậy, tực xưng bạn thân. Vì thế cậu tiến vào chat room bạn thân, Dư Thần liền đắc ý khoe.

Cá Chiến Đấu: Ngày mốt lâm hạnh Xì Dầu quân, xin chữ ký, cầu ảnh chụp mau quyết đoán báo danh a, ký tên 10 tệ một em, ảnh ngọc 100 tệ nguyên bộ ~

Hoa Hồng Rose: Cư nhiên lại muốn JQ! Cá nhỏ cầu ảnh chụp, cầu ký tên ~

Natnat: Cùng cầu, cùng báo danh!

Mao Tuyến Ti: Nhất định cùng cầu. Nói mau, Cá nhỏ cậu sao luôn gặp được mấy vị sama thần thánh, từ Ly Đồ đại thần đến Ba Tường Quân, giờ lại là Xì Dầu!

Bạch Gia Hắc: Nga, ghen tị kìa, cầu công, cầu bao dưỡng ~

Mao Tuyến Ti: Tiểu Bạch bình tĩnh, công rồi sẽ có, đàn ông nhất định sẽ có!

Cá Chiến Đấu: Bốn phần hả? Nhớ rồi, 440 mau thanh toán (^o^)/~

Natnat: Cá nhỏ, cậu không biết con số này không quá may mắn sao, vẫn là giảm tài lộc, bớt tai ương thôi~


Hoa Hồng Rose: Tiểu N, cô thật tàn nhẫn, cư nhiên cùng nô lệ của đồng tiền nói cái gì mà tán tài lộc

Bạch Gia Hắc: Cơ hội tốt như vậy, anh đây chịu, cá nhỏ phải cố tranh thủ nha~

Cá Chiến Đấu: Phốc, tranh thủ cái gì?

Bạch Gia Hắc: Đàn ông nha!

Dư Thần quyết đoán rời chat room, bình thường một khi đã đi đến thời khắc nói về đề tài này, câu chuyện sẽ bắt đầu có chiều hướng không được hài hòa, Bạch Gia Hắc luôn không biết giữ mồm giữ miệng, mấy cô nhóc còn lại thì từ trước đến nay luôn không biết kiêng kỵ, có đôi khi tính sâu sắc của đề tài còn khiến cho một nam sinh như Dư Thần phải mặt đỏ tai hồng. Chỉ là sau khi cậu đóng chat room QQ để chuẩn bị đi phiên dịch liền có một cô nàng đơn độc gõ sang.

Candy: Cá sama, thấy hôm qua có cậu đi vây xem phát kịch O(∩_∩)O ha

Cá Chiến Đấu: Ừa, nhìn thấy thông báo của cô.

Candy: Có cảm giác bị tôi đùa giỡn không hả *nháy mắt*

Cá Chiến Đấu: Ặc, chọn cái ngày này …..

Candy: Cái này cũng chiu, ai bảo người nào đó lại sinh vào ngày không tốt, cố tình sinh vào cá tháng tư giúp vui “_”

Cá Chiến Đấu: …….. Được rồi.


Candy: Cho nên tôi là tới hỏi, lúc nào thuận tiện để ra mắt hiện trường kỳ hai.

Cá Chiến Đấu: Cô hỏi qua thần ngủ chưa?

Candy: Anh ta = 口 = anh ta bình thường cũng không cần tăng ca, hơn nữa lại không chơi game, không tốn thời gian cặp bồ, trên cơ bản là ok thôi ….. nhỉ?

Cá Chiến Đấu : …….. Anh ta không có …… cp?

Candy: Tạm thời không có, mà hình như cũng chưa từng có “_” Chúa lười mà!!

Candy: Lại nói nếu có thể giúp thần ngủ đem Cá sama câu về nhà thì tốt rồi (ˉ﹃ˉ)

Cá Chiến Đấu: Ặc.

Candy: Hắc hắc, nói đùa thôi, chỉ là tên Thần ngủ này con người cũng tốt lắm, trừ đỏ có điểm 囧

Cá Chiến Đấu: Cô đây là đẩy mạnh tiêu thụ sao?

Candy: Hắc hắc, giúp đại thần câu tiểu thụ là nhiệm vụ của tôi! Nhưng theo cái thói quen làm việc và nghỉ ngơi của đại thần mà nói, tôi cảm thấy anh ta ngoại trừ ở trên mạng kiếm người yêu ra thì chẳng còn cách nào khác.


Cá Chiến Đấu: Được rồi, đúng là bạn bè tri kỷ.

Candy: Phốc, Quên đi! Nếu thần ngủ biết tôi ở sau lưng anh ta bố trí như vậy, nhất định sẽ đánh chết tôi.

Cá Chiến Đấu:…… Kỳ thật…… Thần ngủ đến Tô Châu, tôi đáp ứng ngày mốt dẫn anh ta đi chơi.

Candy: *Gào khóc* Thần ngủ cư nhiên không hề nhắc đến! Hơi quá đáng đấy, loại hành vi đi câu tiểu thụ này sao có thể gạt chúng ta!

Cá Chiến Đấu: ……

Candy: Được rồi, được rồi, các người tự do phát triển *cười trộm* vì thế quay về chính sự, Cá sama bao giờ có thời gian rảnh.

Cá Chiến Đấu: Thứ sáu hoặc tối chủ nhật đi.

Dư Thần tắt QQ, sờ soạng kiếm bàn chải đánh răng rồi bỏ đi rửa mặt. Trong cái giới võng phối này, bị đùa giỡn không phải là chuyện ngày một ngày hai, Dư Thần có thể coi là đã sớm thích ứng, chỉ là nghe đối tượng YY của cô nàng lại là bạn trên mạng mà cậu sắp sửa gặp mặt, cảm giác hoàn toàn bất đồng. Ừa, có điểm không thuần khiết.

Buổi sáng thứ sáu đó, Dư Thần đã dậy từ sớm, sửa sang đầy đủ quần áo và ba lô, chuẩn bị học xong hai tiết buổi sáng là chạy thẳng ra cổng trường. Cậu chiếm chỗ xong thì đám bạn cùng phòng mới vừa miệng gặm bánh bao, chân tay lề mề lò dò bước vào ngồi bên cạnh, ánh mắt đánh giá của tên bạn ném lên người cậu đảo một vòng:  “Ui, quần áo mới nha!”

Đại bộ phận nam sinh đối với mấy tên y hệt mình xung quanh hôm nay mặc quần áo gì, kiểu tóc gì cũng đều ít khi thèm quan tâm, nhưng tên bạn này của Dư Thần là ngoại lệ. Tên đến từ Nam Châu này đối với bình phẩm cùng cách phối đồ ăn mặc cực kỳ mẫn cảm, đáng tiếc ký túc xá của Dư Thần đều là mấy người quy củ hết mức, quần áo hằng năm đều là mấy bộ bình thường, lại càng không hề đặc biệt phối hợp ra mấy phong cách kiểu biến thái quá hay là  kinh diễm quá, thế nên tên này đành phải chuyển rời ánh mắt quan tâm đầy kinh khủng này lên mấy bạn nam nữ khác trong học viện. Hôm nay cách ăn mặc của Dư Thần đương nhiên đã gọi lên hứng thú bình phẩm của tên này, liếc mắt một cái liền nhìn ra bộ đồ trên người Dư Thần, từ áo cho đến quần, thậm chí cả giầy cũng là hàng hiệu, tấm tắc kêu lên hai tiếng: “Một thân này phối hợp cũng không tệ lắm.”

“Đi đi,” Dư Thần hiển nhiên ngượng ngùng, mất tự nhiên đẩy đi ánh mắt soi xét của người đang ngồi cùng bàn này, ném vở của mình qua, “Thầy giao bài tập, chép đi.”

Tay của tên kia bắt đầu nhanh thoăn thoắt chép đề bài, nhưng miệng thì không chút nhàn rỗi: “Làm sao, hôm nay muốn đi cưu MM(1) ?”

“Ông cho là ai cũng giống như ông à,” Cả ngày đều bày một bộ dạng cợt nhả đi đùa giỡn con gái, Dư Thần oán thầm, bản thân cho dù muốn câu cũng là câu đàn ông, “Không phải chỉ là đổi một bộ quần áo thôi sao, có cần ngạc nhiên thế không.”


“Hắc, vậy là ông không chú ý rồi,” Tên kia lại trưng lên vẻ mặt đắc ý, “Bộ này của ông hôm nay á, cùng với mấy bộ ông bình thường hay mặc là không cùng một cấp độ, tôi đoán, mua cả bộ phối đồ như vậy, chắc là ông anh kia của ông đi?” Ký túc xá đối với chuyện nhà của Dư Thần cũng biết chút ít, ít nhất là biết mẹ cậu sau khi ly hôn, gia đình tái hôn sống ở ngay thành phố này, hơn nữa Dư Thân còn có một ông anh kế quan hệ cũng tốt.

Dư Thần lẩm nhẩm một câu, cũng không tiếp lời hiển nhiên là tên kia đoán đúng rồi. Bộ đồ trên người cậu lúc này từ đầu đến chân đều là Tống Trường Nho dẫn đi trung tâm thương mại mua cho lúc về Tống gia mừng năm mới, muốn để tự Dư Thần mua, khẳng định là không xuống tay được. Một người bình thường với các loại phí sinh hoạt còn phải tự mình kiếm như cậu làm sao có thể tiêu xài xa xỉ đi mua hàng hiệu thế nà, huống chi còn là một tên con trai khá đạm mạc về vấn đề ăn mặc.

Chỉ hôm nay phải đi gặp Xì Dầu quân đương nhiên không giống trước, Thần ngủ ít nhất cũng đã công tác nhiều năm, đi gặp anh đương nhiên không thể giống lúc đi cùng đám bạn hồ bằng cẩu hữu, chỉ là chú trọng hơn một chút thôi. Dư Thần thuyết phục chính mình xong, cảm thấy chuyện này quả thực là một chuyện đương nhiên đến không thể đương nhiên hơn.

Mười giờ đúng tan học, Dư Thần đưa sách vở chuyên ngành dày thật dày cho bạn học, tạo cơ hội cho tên kia bày ra điệu cười đáng khinh: “Còn nói không phải đi hẹn hò, đi nhanh đi!”

Dư Thần cũng lười đính chính, xách ba lô lên rồi trực tiếp lao ra cổng trưởng. Hai người đã hẹn hôm nay sẽ gặp ở cổng một cái lâm viên nào đó, trước đó Dư Thần đã nghiên cứu qua đường đi, cuối cùng quyết định nơi đó sẽ là trạm thứ nhất cho hành trình này. Dư Thần ngồi phương tiện giao thông công cộng đi đại khái mất nửa giờ, mà mục tiêu này lại cách chỗ Xì Dầu quân rất gần, chỉ cần trước mười phút nhàn nhã đi bộ ra là ok.

Đếm số trạm, thấy cũng đã gần nửa đường, Dư Thần lấy di động ra nhắn đi một cái tin: “Thần ngủ, tầm mười lăm phút nữa là tôi sẽ đến nơi, anh nhớ rõ nên ra cửa đi.”

Cậu nhét điện thoại vào sâu trong túi quần rồi xuống xe, đến giờ vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời, chắc mẩm Thần ngủ có thể đã đứng chờ ở địa điểm gặp mặt kia. Kết quả ngày hôm đó Dư Thần đợi tới tận giờ cơm trưa, người nên đến vẫn không hề xuất hiện, tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, đợi thêm một lúc, tốt lắm, điện thoại đều tắt rồi.

Chính mình có phải bị đùa giỡn hay không? Dư Thần sờ sờ ót, đúng rồi, ngày Thần ngủ nói anh ta ở Tô Châu công tác chính là ngày mùng một tháng tư a!

Bụng rỗng đợi đến tận ba giờ chiều, Dư Thần xác định người kia sẽ không đến, đành kéo lê hai chân lên xe bus về trường. Hưng phấn tràn đầy cũng chờ mong lúc đến đều đã tan biến, thậm chí đến bộ quần áo mới tinh trên người nhìn lên cũng thật buồn cười. Dư Thần không muốn dùng ý nghĩ ác ý để phỏng đoán người khác, nhưng là Xì Dầu quân vô cớ không có xuất hiện, làm cho chính mình đứng đợi vô ích năm tiếng đồng hồ, tất cả đều là sự thật. Cùng với ý muốn tin đối phương gặp chuyện ngoài ý muốn, Dư Thần càng nguyện tin chính mình chẳng qua là bị lừa một lần.

Cho mày dễ tin người! Dư Thần chua sót thầm mắng chính mình một tiếng, tay cầm hai đồng tiền xu mạnh mẽ nhét vào hòm tiền trên xe bus.

Hoàn chương 9.

(1)   MM: em gái (meimei)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.