Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè

Chương 20: Một ngày chơi không phải là chơi một ngày


Đọc truyện Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè – Chương 20: Một ngày chơi không phải là chơi một ngày

Đây là lần đầu tiên Dư Thần chân chính một mình xa nhà, ngày đầu tiên lên đại học ít ra cũng có mẹ và anh kế tới tận nhà đón, nhưng lần này đến Nam Kinh, cả cuộc hành trình đều chỉ có một mình. Dư Thần xuất phát khá sớm, tới trạm xuống tại Nam Kinh, nhìn quanh bốn phía đều là một mảnh xa lạ, lúc này mới có chín giờ rưỡi sáng, Dư Thần mò tìm di động, gọi điện báo cho Thần ngủ.

“Tới rồi?” Thần ngủ vừa tiếp điện thoại đã lên tiếng trước,  “Em theo lối ra XX ra ngoài, anh ở ngay cửa ra.”

“Anh đã tới rồi?” Dư Thần kinh ngạc hỏi, lúc trên xe tín hiệu không được tốt cho lắm, cậu gọi cho anh hai lần đều không được, cho nên vốn đã chuẩn bị tâm lý đến trạm mới kêu thần ngủ rời giường, chắc mẩm phải chờ ở nhà ga ít nhất một hai giờ. Giờ đây lại đột nhiên được biết đối phương đã đến nơi rồi, cái cảm giác ngoài ý muốn chắc chắn không ít.

“Ừa, ra đây đi.”

Dư Thần thu lại điện thoại, người trong nhà ga đông như mắc cửi, khó tránh khỏi va va chạm chạm, cậu đem túi sách đeo vào trước ngực, dựa theo tấm bảng hướng dẫn tìm lối ra XX kia.

Thần ngủ đứng đúng chỗ mà anh nói, áo sơ mi trắng, quần đen, vẻ ngoài như thế, nhưng lần đầu tiên thấy anh mặc áo sơ mi vẫn thấy có hơi khác lạ, Dư Thần khẽ lau mồ hôi: Có người đàn ông nào lười tới mức không thích hợp mặc áo sơ mi không?

Tâm tình của Khương Hữu tựa hồ rất tốt, đi trước dẫn Dư Thần ra bãi đỗ xe: “Anh lái xe, em muốn đi thăm quan ở đâu?”

Dư Thần đóng gói vấn đề vứt lại cho Thần ngủ: “Đồng chí dẫn đường anh có cần phải lười như vậy không, lộ tuyến đường đi chẳng lẽ không phải là một trong những nội dung nhiệm vụ bao du lịch sao?”

“Được.”

Thần ngủ đáp ứng rất dứt khoát tạo nên phản ứng dây chuyền của Dư Thần, khiến cậu chợt nghĩ có phải chăng thần ngủ sẽ tùy tiện vứt cậu ở  một nơi nào đó hết ăn lại uống cho qua một ngày. Thực tế chứng minh ngược lại, thần ngủ an bài mọi thứ thực không tồi. Bắt đầu từ chín giờ hơn đón được người, hai người cũng không đi đâu quá xa, vòng một vòng lớn quanh nội thành, giữa trưa đến một tiệm cơm không quá thu hút ăn cơm.

“Nhà hàng này đồ ăn làm cũng ngon lắm, ăn thử xem.” Khương Hữu chỉ về phía cổng trường đại học cách nhà hàng không xa, “Đó là trường học cũ của anh, lúc còn đi học thường xuyên đến chỗ này dùng cơm.”

Dư Thần ngửi được mùi thức ăn thơm phức lan tỏa trong không khí, bụng cũng hưởng ứng kêu lên mấy tiếng, rõ ràng sáng nay còn chưa vận động gì cả, sao đã đói rồi. Cậu nhanh tay chụp lại mấy tấm ảnh cả bàn đồ ăn, rồi mới nhấc đũa đánh chén: “Bắt đầu thôi?”


“Ăn đi.” Khương Hữu đẩy nồi gà om về phía Dư Thần, “Không thích ăn cá thì thử ăn thịt gà đi. Thật ra món cá kho tàu của nhà hàng này cũng ngon lắm, mỗi lần anh đến đây đều gọi món đó.”

Dư Thần nghe xong thật muốn khóc thét lên, quả nhiên sai một bước liền sai cả đời, lúc ban đầu đáng lẽ ra không nên dại dột nói bản thân không thích ăn cá a, đây là cái nghiệp chướng gì đây a: “Uhm, kỳ thực có lúc em cũng thích ăn cá.”

“Thế thì tốt, lần sau đến gọi cho em ăn.”

Dư Thần múc hai chén canh gà, quả thật là thơm nức mũi, thế rồi cậu đưa cho thần ngủ một chén: “Anh có nhớ học trưởng Ngũ Hành Thi của em không?”

“Ừa,” Khương Hữu vừa bưng chén canh lên thổi vài hơi, vừa chậm rãi nhấm nháp, “Chỉ có điều đã lâu rồi không nói chuyện.” Điều này cũng rất bình thường, thần ngủ từ trước đến nay là ngàn năm offline, online cũng là một phút huy hoàng rồi vụt tắt, giờ đây tần suất login cũng tăng lên nhiều, nhưng cũng chỉ là do thời gian cùng bạn học Cá nhỏ trau dồi tình cảm bị kéo dài, còn thời gian lâm hạnh các bạn khác chỉ có giảm chứ không có tăng.

“Anh ta mùng một tháng năm này chạy đến Nghiễm Châu, đi gặp Tiểu shota nhà anh ta,” Thật ra Dư Thần chỉ là đang tìm đề tài nói chuyện thôi, được đến đâu hay đến đó, đề tài lúc nói trên mạng phong phú không có nghĩa là lúc gặp mặt có thể thao thao bất tuyệt nói không ngừng, “Tiểu shota còn chưa biết học trưởng là Ngũ Hành Thi, không biết sau này biết chân tướng có tức đến giậm chân không nữa.”

“Rất tốt.”

Dư Thần bực bội chọc miếng thịt gà đến sắp nát ra, người đối diện có cần ngắn gọn vậy không, nhất thời cậu cũng có chút uể oải: “Ừa, rất tốt.”

Lúc này Khương Hữu lại giải thích tiếp: “Ngũ Hành Thi đi Nghiễm Châu, em tới Nam Kinh, rất tốt.”

Hai sự kiện này có thể so sánh với nhau sao? Dư Thần bị hành động đặt hai sự kiện kia ngang hàng làm cho hơi hoảng hốt, chợt tiếng chuông điện thoại của Khương Hữu bắt đầu vang lên, ca khúc này nghe có chút quen tai. Thần ngủ liếc mắt nhìn màn hình liền trực tiếp ấn ngắt, lát sau di động kêu thêm hai lần nữa, Dư Thần mới hơi chút do dự nhắc nhở: “Không cần nghe máy sao?”

Khương Hữu lắc đầu. Thanh toán tiền bữa ăn xong, hai người liền đi lòng vòng dạo quanh thành phố.


Đứng sau đợi thần ngủ mở cửa, Dư Thần thoáng vẽ một vài hình ảnh căn nhà của một người đàn ông độc thân trong đầu. Thần ngủ không giống loại người thích nuôi động vât, tên lười đến mức hầu hạ chính mình còn ngại này sao có thể có hứng trí đi hầu hạ động vật, lại nói đến tính cách của thần ngủ, biết đâu lại là loại người bình thường cũng không chịu quét tước phòng, thể nào cũng có người đúng giờ đến quét dọn các loại đi, chỗ sạch sẽ nhất trong nhà chắc hẳn chính là …. Phòng bếp?

Kết quả ngay sau khi Khương Hữu mở cửa ra, Dư Thần liền ngây dại, bên trong sạch sẽ ngoài dự kiến, có lẽ không thể nói là sạch sẽ, mà phải nói là trống trải. Khương Hữu cầm sách vở trong tay Dư Thần tùy tay ném lên sô pha: “Ngồi đi.”

Dư Thần ôm túi sách để trên đầu gối, nhìn quanh căn phòng khách có diện tích không tính là rộng này, thật sự là tương đối đơn giản, trong phòng khách ngay cả tivi cũng không có, cho dù là có thì chắc Thần ngủ cũng không có thời gian xem đi. Có thể bình thường cũng không chiêu đãi người nào nên bàn trà cũng sạch đến bóng loáng. Khương Hữu lấy cho cậu một lon nước ngọt: “Uống tạm đi.”

Dư Thần đặt lon nước lên bàn trà, kéo khóa kéo túi sách lôi ra một hộp quà đưa cho Khương Hữu: “Lần trước lúc làm phiên dịch, anh đã giúp em rất nhiều, một chút tâm ý của em, anh không thể nói là không cần a.”

Khương Hữu hai mắt nhìn thẳng, tay tiếp nhận hộp quà: “Muốn tắm rửa hay không?”

Dư Thần ôm túi e dè nói: “Em không mang quần áo tắm rửa.” Nguyên bản không phải nói là một ngày chơi thôi sao, vốn cậu nghĩ đến cuối ngày sẽ quay về trường học nên căn bản không có mang theo quần áo a, thế nào lại đi dạo một ngày, ăn xong bữa tối đã hơn tám giờ, thần ngủ trực tiếp chở cậu về nhà, trong lúc đó cũng không nói một câu hỏi ý kiến của cậu, mà thật ra Dư Thần cũng luyến tiếc cự tuyệt, vì thế lại “tình trong như đã mặt ngoài còn e” chạy theo chân người ta về nhà. Đến nhà mới phát hiện bản thân đâu có ý định qua đêm.

Khương Hữu kéo Dư Thần đến phòng ngủ, mở tủ quần áo cho cậu xem, “Tự chọn một bộ đi.” Nói rồi liền xoay người mở tủ quần lót ở phía dưới, “Quần lót trong này đều chưa dùng qua.” Khương Hữu nói xong lại ngáp một cái thật dài.

Dư Thần nhìn nhìn thời gian, đã sắp chín giờ rồi: “Anh đi tắm rửa trước đi, em chờ anh tắm xong rồi tắm, sắp đến thời gian ngủ của anh rồi.”

Thần ngủ vẫn duy trì dáng xoay người rời đi, chỉ ngẩng đầu nhìn biểu tình co quắp của Dư Thần, mỉm cười dịu dàng: “Đừng khẩn trương, anh không phải là sói.”

Dư Thần đúng ra cũng không nghĩ đến việc Thần ngủ đưa cậu về nhà là có ý đồ gì, thành ra được đối phương nhắc nhở như vậy lại có chút không được tự nhiên. Trước đó, lần đến Nam Kinh này mang theo biết bao kỳ vọng của Dư Thần, nhưng mà điên cuồng vui chơi hết một ngày lại cơ hồ không có cơ hội để bình tĩnh trao đổi, bất tri bất giác lãng phí hết một ngày.


Khương Hữu xoa đầu Dư Thần: “Anh đi tắm, em chơi máy tính đi, mật mã là XXXXXX.”

Thuận lợi mở máy tính, Dư Thần cắm sợi dây nối của camera vào, chọn ra mấy bức ảnh đẹp nhất, sau đó cậu đăng bức ảnh bữa cơm trưa nay lên weibo: “Ăn cơm trưa ở Nam Kinh, rất là ngon.”

Cái gọi là nhóm bạn thân chính là đối với bất cứ động thái nào của đối phương đều có thể nhanh chóng biết rõ ràng. Dư Thần vừa online, đám bạn bên kia đã hô hào.

Hoa Hồng ROSE: Cá nhỏ lên đây ~~ JQ Nam Kinh sao rồi? Xì Dầu sama hầu hạ thế nào?

Cá Chiến Đấu: Anh ấy đang tắm.

Bạch Gia Hắc: !!!!!!!!!!!!!!! Tiến dần từng bước? Không cần nói cho tôi biết Cá nhỏ cậu đang ở phòng ngủ lên mạng, Xì Dầu ở phòng tắm tẳm rửa!!!!!!!

Natnat: Tiểu Bạch, cậu muốn biểu đạt cái gì “_”

Cá Chiến Đấu: Có vấn đề sao?

Bạch Gia Hắc: Chuyển cáo cho Xì Dầu quân, ăn trai còn zin phải chuyên tâm, bôi trơn không được qua loa, tiền diễn phải làm đầy đủ a! Bằng không rất dễ bị thương!

Mao Tuyến Ti: Tôi chỉ đi công tác một chuyến mà trời đất đảo ngược rồi? Cá nhỏ chạy đến Nam Kinh hiến thân?

Hoa Hồng ROSE: Tôi không đi công tác cũng không theo kịp thời đại = =

Cá Chiến Đấu: Tiểu Bạch cậu thực 囧= =

Bạch Gia Hắc: Hey, đừng nói cậu hai hôm nay sẽ ở trong nhà Xì Dầu, đắp chăn trong sáng nói chuyện phiếm a *Ngoáy mũi*


Natnat: Tiểu Bạch, nghe cậu nói thực giống như cậu thường xuyên chạy ra đường 419 vậy OTZ, đừng bày một bộ dáng tràn đầy kinh nghiệm như vậy.

Bạch Gia Hắc: Buông tay, cô nói xem Xì Dầu huynh hôm nay ăn hay không, nếu không ăn, tôi thực cảm thấy cá nhỏ đối với anh ta không có ý nghĩa gì cả, người đều đã chủ động chạy đến phòng ngủ rồi –V-

Mao Tuyến Ti: Cái gì, cái gì, cá nhỏ, cậu cùng với vị thần ngủ nhà cậu đã phát triển đến tình trạng này từ lúc nào? Không phải mấy hôm trước còn đang ở bước thỉnh thoảng tán gẫu tâm sự sao?

Bạch Gia Hắc: Đâu chỉ thế, anh đến thăm em, em đến thăm anh, bình thường tiếp xúc cũng nhiều, anh reply em, em reply anh, không phải chỉ kém một bước vào goal thôi sao XD Lên giường thẳng thắn bổ sung không phải là mọi sự đều ok sao, văn nhã một chút cũng được, chỉ cần một người mở miệng tỏ tình a, thế là thành công rồi.

Hoa Hồng ROSE: Tiểu Bạch, cậu hôm nay có hơi không thích hợp a, tuy rằng không phủ nhận những gì cậu nói cũng coi như có đạo lý.

Natnat: Sẽ không phải là lần trước ….mãnh nam lần trước gần đây lại bắt đầu quấy rầy cậu sao?

Bạch Gia Hắc: Đệch, đệch, đệch, không phải chỉ là vào nhà nghỉ thôi sao, cái tên chậm chạp ngu ngốc đó nghĩ hắn là đại nam sinh ngây thơ chắc, MD

Mao Tuyến Ti: Quả nhiên …. Lại bị quấy rầy. Cá nhỏ, cậu phải cố lên, đừng học tấm gương xấu như Tiểu Bạch.

Bạch Gia Hắc: Đúng, bạn giường các loại, nếm qua rồi thôi, bạn đời cần nhất là đáng tin cậy. Đương nhiên phương diện kia của bạn đời cũng ăn ý với mình là tốt nhất ~(≥▽≤)/~ la la la.

Dư Thần quay đầu nhìn về phía cái giường siêu lớn, siêu thoải mái kia, tâm tình bắt đầu không yên. Đều là do tên đáng chém Tiểu Bạch kia, Dư Thần chộp lấy di động gửi khẩn cấp một cái tin nhắn cho Tiếu Dĩ Hàng: “Học trưởng đến Nghiễm Châu chưa?”

Mấy chục giây sau, Tiếu Dĩ Hàng trả lời, trong đó viết: Cút, đang trên giường, cấm quấy rầy.

Cái tin nhắn này căn bản là không nên gửi, tại nó mà tâm tình của Dư Thần càng hỗn loạn hơn.

Hoàn chương 20.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.