Đọc truyện Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi – Chương 37: Ba người trở về tất có an bài
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng, Liêu Bắc Bắc cùng Đường Diệp Hoa bước lên lộ trình trở về thành phố.
Dọc theo đường đi, Liêu Bắc Bắc ngắm nhìn cảnh vật chung quanh đều
cảm thấy rất đẹp, nhìn chim nhỏ thì cảm thấy khả ái, nhìn cái gì cũng
đều vui vẻ, nhưng chỉ không muốn nhìn Đường Diệp Hoa bày ra vẻ mặt đen
thui, bởi vì lúc rời đi, Vương Tuyết Mạn cũng đi lên xe theo. Bởi vì
không có chuẩn bị limousine, nên mấy người họ miễn cưỡng chen chúc ở
trong không gian nhỏ hẹp, chỗ ngồi phía sau bên trái là Liêu Bắc Bắc,
bên phải là Vương Tuyết Mạn, anh kẹp ở giữa hai cô gái nên rất không
thoải mái.
“Đường Diệp Hoa, mặt anh bị liệt sao?” Vương Tuyết Mạn dùng cùi chỏ đụng phải anh, đi cũng không báo cho cô một tiếng.
“Tôi nói cô có thấy phiền hay không? Sau khi trở về đừng dây dưa tôi nữa.” Đường Diệp Hoa dịch sang phía bên cạnh.
“Anh làm trò ở trước mặt một cô gái khác chỉ trích em sao? Thật không có phong độ.” Vương Tuyết Mạn từ trong hộp hóa trang đem kính ra nhổ
lông mày, cũng thấy cô không có tức giận lắm.
“Tôi vốn là không có phong độ, cô đi mà tìm người có phong độ nhất
đi. Còn có, cô đừng ở trong xe sửa lông mày được không? ” Anh rút ra mấy tờ khăn giấy nhét vào trên đùi Vương Tuyết Mạn.
Vương Tuyết Mạn liếc anh một cái, vươn ra ngón út chỉ hướng lon đồ
uống giả giọng nói: “Phiền toái Đường đại thiếu giúp em cầm xuống.”
Đường Diệp Hoa nhịn cơn tức giận, đưa cho cô, Vương Tuyết Mạn cũng không đón, nói anh thay cô mở non nước đi.
“Phốc” một tiếng, cola ướp lạnh đưa đến trong tay Vương Tuyết Mạn, cô uống một hớp, đôi mi thanh tú không khỏi chau lên, lại đem cola trả lại cho Đường Diệp Hoa: “Quá lạnh, anh cầm giúp em.”
“Cô.”
“Cám ơn Đường gia Đại thiếu gia.”
“Tôi hận không được đem cô đẩy xuống xe.” Vì trên đường cao tốc không thể vứt rác bừa bãi, ngồi ở ghế lái thư ký Thi Hành nói như thế, nên
anh chỉ có thể nắm lon cola ướp lạnh.
“Đừng vọng động, vạn nhất làm em bị thương, anh làm sao giao lại với cha em?” Vương Tuyết Mạn một chút cũng không sợ anh.
Liêu Bắc Bắc ở một bên nhìn hai người đấu võ mồm, cô kiên quyết giữ
vững trầm mặc. Thật ra thì cô cảm thấy Vương Tuyết Mạn có đôi khi thật
đáng yêu, vừa nói vài câu liền đem Đường Diệp Hoa giận đến sôi gan.
“Liêu Bắc Bắc, cô cười cái gì vậy? ” Vương Tuyết Mạn nhấc mi lên.
“Tôi không có cười.” vừa khen cô khả ái, hỏa lực liền bắn tới đây.
“Xem hai vợ chồng chúng ta gây lộn rất đã nghiền đúng không?”
“Nè. Ai là vợ chồng hả?” Đường Diệp Hoa nghiêng người ngăn chặn ánh mắt căm tức cuả cô nhìn Liêu Bắc Bắc .
“Chậc chậc, làm trò trước mặt tình nhân nói vị hôn thê không đúng, ai —— em thật là người phụ nữ số khổ a.”
Phì một tiếng, tài xế nhịn không được cười ra tiếng, sau đó vội vàng gật đầu nói xin lỗi.
Đỉnh đầu Đường Diệp Hoa mây đen giăng đầy, thật chịu đủ rồi.
Nhưng mà Vương Tuyết Mạn lại không cảm thấy đủ, cô nghiêng đầu liếc
về phía Liêu Bắc Bắc: “Liêu Bắc Bắc, đến tột cùng cô đã cho vị hôn phu
của tôi uống súp mê gì hả? Cũng cho tôi một chén thử đi.”
Liêu Bắc Bắc thành thật trả lời nói: “Ông chủ lớn kể từ khi ăn bánh chẻo do tôi làm thì cho tôi là cô gái tốt.”
Không sai. Cũng bởi vì bánh chẻo đó, nên cô rốt cục nhớ tới là Đường Diệp Hoa bắt đầu theo đuổi cô.
“Bánh gì cơ? Tôi cũng sẽ làm cho anh ấy ăn.”
“Trừ rau hẹ, mọi thứ ông chủ đều thích.”
Hai cô gái cách Đường Diệp Hoa bắt đầu tâm sự, bất kể thiệt giả, mùi thuốc súng cũng không nặng.
“Này, xin hai vị nữ sĩ có thể an tĩnh một chút không? ” Đường Diệp
Hoa rất phiền não, cầm lấy lon cola càu nhàu kêu lên rồi uống vài ngụm.
“Ai nha nha, trên lon cola có dấu son môi của em, muốn cùng em hôn có thể trực tiếp nói thẳng nha. . . . . .” Vương Tuyết Mạn đưa hai tay che mặt, không biết thẹn thùng là cái gì, lớn tiếng nói.
Đường Diệp Hoa ho hai tiếng, không chỉ là bởi vì bị sặc, hay bởi vì vẻ mặt của Vương Tuyết Mạn làm cho người ta giận sôi gian.
Liêu Bắc Bắc che miệng cười trộm, cô cảm thấy Vương Tuyết Mạn cùng
Đường Diệp Hoa rất xứng đôi, nữ thì đùa bỡn lưu manh, nam thì cường thế, rất hài hòa.
Mấy giờ đi xe, hai người vẫn như cũ đều bô bô cãi vã không ngừng, lúc lái xe đến trạm thu phí, Liêu Bắc Bắc lấy khí thế sét đánh không kịp
bưng tai cùng thư ký chấp hành đổi chỗ ngồi, nói là cô bị say xe.
Thư ký Thi Hành là phái nam, Đường Diệp Hoa dĩ nhiên không muốn áp
sát chặt một người đàn ông, cho nên khẽ đẩy Vương Tuyết Mạn: “Lui về
phía cửa xe bên kia dựa vào chút đi, một mình cô còn muốn chiếm bao
nhiêu chỗ nữa? ”
Vương Tuyết Mạn cố ý đem làn váy bày ra rồi ngồi trên ghế: “Anh ngồi nha, quần bị nếp nhăn là anh mua cho em bộ mới nha.”
Đường Diệp Hoa nghiến nghiến răng, cấm khẩu, thật sự đặt mông ngồi ở
trên váy của cô, Vương Tuyết Mạn cái gì cũng không làm, cô kéo mép váy
lại, sợ dùng sức quá vải vóc sẽ bị xé hỏng, cho nên đẩy bả vai Đường
Diệp Hoa: “A. Không cho ngồi lên Chanel của em.”
Đường Diệp Hoa thấy cô phát điên, tâm tình liền chuyển biến tốt đẹp,
cho nên dùng sức vặn vẹo uốn éo cái mông, cười đến chút hả hê.
Vương Tuyết Mạn giận đến dậm chân, vươn ra hai ngón tay bấm bắp đùi
của anh, Đường Diệp Hoa bị đau nheo mắt lại, nhưng cũng thà chết chứ
không chịu khuất phục.
Trải qua mấy phút đồng hồ giằng con, chỉ nghe roẹt một tiếng, làn váy rốt cục bị xé rách.
“Nhãn hiệu quốc tế thì thế nào, còn không phải là trông thì ngon mà
không dùng được.” Đường Diệp Hoa chê cười, trong lúc vô tình nhìn sang,
lại phát hiện Vương Tuyết Mạn gục ở một bên cửa xe rơi xuống nước mắt.
“Này. Không phải một cái váy sao, vậy mà cũng khóc? ” Đường Diệp Hoa khẽ nhíu lông mày.
“Đây là hàng có ra có số lượng. Tôi nhiều lần tìm kiếm mới mua được
anh có biết hay không. Hu hu ——” Vương Tuyết Mạn cũng không quản người
ngoài ngồi vây quanh ở bốn phía, gục ở trên ghế dựa lớn tiếng khóc.
Đường Diệp Hoa hé mở đôi môi, Liêu Bắc Bắc vội vàng đem hộp khăn giấy đưa cho anh, thúc giục: “Nhanh xin lỗi a.”
Đường Diệp Hoa cầm qua hộp khăn giấy, chọc chọc bả vai Vương Tuyết
Mạn, Vương Tuyết Mạn dùng sức vung vai, bảo anh cút sang một bên.
Đang yên đang lành lại chọc cho một cô gái phải khóc, quả thật rất
mất thể diện, trong tình cảnh lúng túng Đường Diệp Hoa có chút không
biết làm sao: “Đừng khóc a, tôi bồi thường cho cô một cái, hay mười cái
có được hay không?”
“Nhưng mà mua không được.” Vương Tuyết Mạn hai mắt đẫm lệ, cả người tựa như héo như trái cà gặp sương muối.
“Không thể nào, chỉ cần có người bán là có thể mua được, cho dù là không sản xuất nữa cũng có thể mua được.”
“Anh cho rằng tiền là vạn năng sao? Sớm đã bị các quý phu nhân mua
hết rồi.” Vương Tuyết Mạn hận chết Đường Diệp Hoa rồi, phút chốc cô
liền quay đầu, nắm lấy cổ tay anh liền cắn, không thấy máu thì không nhả ra.
“. . . . . .” Đường Diệp Hoa chịu đựng đau đớn, vì anh phát hiện một
vấn đề nghiêm trọng, người trên xe ai cũng nhìn anh không đồng tình,
trong nháy mắt, Đường gia Đại thiếu gia uy phong tứ phía trở thành tội
nhân thiên cổ.
“Ôm em một cái, vỗ vỗ em nha.” Vương Tuyết Mạn bên khóc nức nở bên chỉ huy Đường Diệp Hoa đang đần độn.
Đường Diệp Hoa hi vọng cô đừng khóc nữa, cho nên một tay ôm chầm lấy
cô, vỗ vỗ lưng của cô, Vương Tuyết Mạn hoàn ở cổ của anh, bị dụ dỗ càng
khóc đến thương tâm hơn.
“Tháng sau sẽ phát triển sản phẩm mới, nhưng mà phải đến hiện trường
buổi họp báo đặt mua, anh phải cướp được sản phẩm mới nhất cho em.”
“Được, được, được, cô trước đừng khóc được không? ”
“Không có ở trong quốc nội, anh có thể rút ra thời gian đi sao? ”
“Có thể, tôi rút ra thời gian ba ngày giúp cô đoạt váy.” Đường Diệp
Hoa cau mày, bị cô làm ầm ĩ đến đầu sắp nổ tung. Nhìn cô từ từ ngừng
tiếng khóc, nên anh quyết đoán đồng ý.
Vương Tuyết Mạn nhận được đáp án hài lòng, thì thở một hơi dài nhẹ
nhõm, ngồi thẳng thân thể, rút ra một khăn giấy dính dính khóe mắt,
trang điểm lại, đánh phấn, sửa lông mày, thậm chí chải đầu, mà Đường
Diệp Hoa không bao giờ oán giận mấy hành động trướng ngại anh.
Liêu Bắc Bắc tựa ở trên ghế dựa, giả vờ ngủ say, khóe miệng khẽ vung
lên, có lẽ các nam nhân trời sanh liền đối với nước mắt của nữ nhân có
cảm giác sợ hãi cực độ, cũng có thể nói, Đường Diệp Hoa thật ra thì
không hề biết, là anh không có chán ghét Vương Tuyết Mạn kia, người
trong cuộc giả vờ không biết, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ngay
cả chính anh còn không ý thức được điểm này.
Trải qua lộ trình hai ngày, đoàn người đã tới thành phố.
Vương Tuyết Mạn vừa vào thành phố liền xuống xe, cô chính là người
như vậy, nói yêu thương, tiêu khiển, không thể làm trễ nãi một trong
hai, hiện tại cô cần trước làm đẹp, lại hẹn gặp mấy người bạn ca hát
nhảy nhót khiêu vũ.
Thông qua hai ngày chung đụng, Liêu Bắc Bắc cảm thấy thích tính cách
của Vương Tuyết Mạn, lúc bọn họ nghỉ ngơi ở trạm xăng dầu trên xa lộ cao tốc, Vương Tuyết Mạn thấy một gã đàn ông đang đánh một đứa bé trai,
không đợi Liêu Bắc Bắc xông qua, Vương Tuyết Mạn đã chạy tiến lên, cô
cùng Liêu Bắc Bắc song song che chở thằng bé trai, gã đàn ông kia lưng
hùm vai gấu không dễ trêu, thấy Vương Tuyết Mạn luôn mồm miệng quở trách mình, anh ta tức giận muốn ra tay đánh người, Vương Tuyết Mạn cũng
không phải người chịu uất ức, cô vừa chạy vừa hướng Đường Diệp Hoa cầu
cứu. Đường Diệp Hoa nghe được tiếng gọi ầm ĩ, bước nhanh đi ra khỏi
phòng rửa tay, đem gã đàn ông kia giáo huấn một trận, Vương Tuyết Mạn
liền thu hồi vẻ mặt cay cú vừa rồi, biến thành chim nhỏ nép vào người,
tựa vào đầu vai Đường Diệp Hoa tìm kiếm sự bảo vệ của anh hùng.
Chuyện này nói như thế nào đây, mặc dù Vương Tuyết Mạn có chút diễn
trò, nhưng mà lại không có tổn hại bất luận kẻ nào, cô chỉ dùng phương
thức của mình khiến cho Đường Diệp Hoa chú ý, Liêu Bắc Bắc ngược lại
thưởng thức cô túc trí đa mưu.
Tình yêu không có ai có thể thay cô loại bỏ muôn vàn khó khăn, muốn
nhận được, cần cố gắng bỏ ra, đồng thời phải có dũng khí tiếp nhận bị
thất bại.
“Tôi về đến nhà rồi, cám ơn ông chủ đưa tôi trở lại.” Liêu Bắc Bắc
hưng phấn trùng trùng đi xuống xe, lại phát hiện Đường Diệp Hoa cũng
xuống xe, anh sửa sang lại tây phục, đi vào siêu thị mua một chai rượu
tây, sau đó ra lệnh tài xế cùng thư ký Thi Hành ở dưới lầu đợi lệnh.
“Ông chủ, anh đây là? ”
“Gặp gia trưởng chứ sao.”
“Sao? Anh chờ một chút, Đường Diệp Hoa.” Liêu Bắc Bắc nói còn chưa
dứt lời, anh đã tự mình đi vào gõ cửa, quanh co không bằng thẳng thắng,
hôm nay nhất định phải gặp cha mẹ của Liêu Bắc Bắc.
Cha mẹ của Liêu Bắc Bắc ở tại trong căn hộ nửa mới nữa cũ, nhà nằm ở
trên giải đất phồn hoa, gia cảnh tương đối, coi như là giai cấp tư sản
của dân tộc.
“Ba ba của em làm ăn sao?” Đường Diệp Hoa đối với giá đất tất nhiên
là rõ như lòng bàn tay, đây không phải là nơi mà gia đình mua thu nhập
thường có thể mua được, nhưng mà Liêu Bắc Bắc vốn nói mình là con nhà
nghèo.
“Thầy chủ nhiệm, thỉnh thoảng có đi đại học giảng bài.” Cô chi tiết
hồi báo, một tiết thỉnh giảng bao nhiêu tiền cũng dễ biết được.
Leng keng một tiếng, cô bấm chuông cửa, cha mẹ biết cô hôm nay về
nhà, cho nên rất nhanh mở cửa phòng, mẹ Liêu dẫn đầu cho con gái một ôm
thật to: “Mẹ nhớ con muốn chết.”
“Bà xã, là Bắc Bắc trở về sao? ” Cha Liêu giơ chảo có cán vội vã đi
ra, cũng đang chú ý tới Đường Diệp Hoa ở phía sau, liền thả chậm cước
bộ, khôi phục một thần thái trầm ổn.
“Xin hỏi anh là?”
“Cháu chào Bác trai, bác gái. Cháu tên là Đường Diệp Hoa.” Đường Diệp Hoa một mực cung kính cúi đầu nói.
“Cha, mẹ, anh ta chính là Đường thị. . . . . .”
“Nga, thì ra là anh chính là anh trai của Đường Diệp Trạch sao. Tiểu
Trạch có nhắc tới qua, nó có một anh trai.” Cha Liêu cười híp mắt nói
xong những lời này, chợt phát hiện ánh mắt con gái không đúng, ông lập
tức che miệng lại, ai nha, thấy con gái về nhà cao hứng quá … Rồi, ông
già hồ đồ rồi. Không cẩn thận đem Đường Diệp Trạch lộ ra ngoài.
Mẹ Liêu ở một bên đổ mồ hôi lạnh, cái ông già này rõ ràng đang yêu
cầu Đường Diệp Trạch âm thầm bồi dưỡng con gái cá tính độc lập, còn
không quên dặn đi dặn lại Đường Diệp Trạch, tuyệt đối đừng đem người
đứng chủ mưu phía sau lộ ra, lúc này lại không đánh mà khai.
“Cha. . . . . . Cha biết Đường Diệp Trạch? Cha. . . . . .”
“Mau vào đi, lập tức sắp ăn cơm rồi, không biết trong nhà sẽ có
khách đến, cha phải đi xào hai món ăn. . . . . .” Cha Liêu không nhìn
con gái đang dò hỏi, muốn mời Đường Diệp Hoa vào phòng khách nhỏ ngồi.
“Bác quá khách khí.” Đường Diệp Hoa dĩ nhiên nhìn ra có kỳ hoặc trong đó, nhưng mà mục đích anh đi thăm là vì chứng minh anh thực lòng đối
với Liêu Bắc Bắc, những chuyện khác sau đó tự có đáp án.
Liêu Bắc Bắc đuổi theo mẹ đi vào phòng ngủ, muốn hỏi cho rõ ràng, mẹ
lại nói muốn tìm đồ nên gọi cô đi trước phòng khách tiếp khách, cô liền
quẹo vào phòng bếp, phịch một tiếng, cha đóng lại cửa phòng bếp.
Cô mê mang nháy mắt mấy cái, nhìn bộ dạng cha mẹ chột dạ nhất định là biết Đường Diệp Trạch, cho nên, cô đi tới phòng khách, nhìn về phía
Đường Diệp Hoa, dò hỏi: “Đường Diệp Trạch lúc học lớp mười và lớp mười
một, là học ở trường nào? “