Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 24: Cẩn thận. Có yêu râu xanh


Đọc truyện Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi – Chương 24: Cẩn thận. Có yêu râu xanh

Ăn cơm tối xong, Niếp Niếp nằm ở trên giường của Đường Diệp Trạch
ngủ, Phạm Phỉ ngồi trước sô pha xem ti vi, Đường Diệp Trạch bận rộn
trong phòng làm việc. Do mệt mỏi nhưng lại không thể nghỉ ngơi trên
giường của ông chủ, Liêu Bắc Bắc chỉ đành phải dựa vào cửa sổ phòng ngủ, lên mạng xem tài liệu trường học, cô vẫn không quên lời hứa, giúp đỡ
những học sinh vùng núi được đến trường.

Chín giờ tối, Phan Hiểu Bác gọi điện tới, anh đang ở dưới lầu, chờ Liêu Bắc Bắc và cô cháu gái ở bãi đỗ xe.

Liêu Bắc Bắc cho là không đi xa nên cũng không gọi to, cô tới gõ cửa
phòng làm việc, Đường Diệp Trạch mở cửa, hành động này khiến Phạm Phỉ
cảm thấy không vui bởi vì lúc Đường Diệp Trạch vẽ tranh, căn bản là sẽ ở vào trạng thái quên mình, đừng nói đến gõ cửa, cơm cũng có thể không
ăn.

Cho nên không cần nghĩ nhiều, phải bóp chết tình địch từ trong trứng nước.

Nếu chuẩn bị tác chiến, vậy thì nên có một kế hoạch, phương án toàn diện, nghĩ vậy, Phạm Phỉ duỗi lưng về phòng.

“Chú của cô nhóc đã đến, tôi đưa Niếp Niếp đi rồi sẽ quay về nhà tập thể ngủ.” Liêu Bắc Bắc nhẹ giọng nói.

Đường Diệp Trạch không trả lời, mà cởi bộ đồ làm việc ra, quay vào
phòng ngủ, cầm một cái áo khoác đắp lên người em bé, bế lên sau đó đi ra khỏi phòng.

Liêu Bắc Bắc nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh, vuốt sợi tóc vào
sau tai. Sự tỉ mỉ tinh tế của Đường Diệp Trạch khiến nhiều lúc cô thấy
tự thẹn không bằng, ví dụ như lúc ăn cơm, anh giúp Phạm Phỉ gắp hành
trong thức ăn ra, giúp Niếp Niếp bỏ gừng khỏi cháo hải sản, rồi lại giúp cô bóc vỏ cua.

Gió biển thoáng lạnh, Liêu Bắc Bắc nhanh chân đuổi theo Đường Diệp
Trạch, khoác lại áo trên người em bé: “Cô gái có thể may mắn gả cho anh nhất định hạnh phúc suốt đời.”

Dĩ nhiên, công tử tài hoa hơn người như Đường Diệp Trạch, nhất định vợ của anh cũng là thiên kim tiểu thư.

Đường Diệp Trạch cười mà không nói, nhìn biển rộng đen nhánh ở trước
mắt, người với người không thể nào hoàn toàn hòa hảo nhưng lại có thể
hòa thuận cùng thiên nhiên, bởi vì chúng sẽ không thắc mắc sự tồn tại
của anh, sẽ không phản đối những gì anh yêu thích, mặc dù anh gào thét
với chúng nhưng chúng vẫn thản nhiên như không.

“Thật ra thì tôi rất sợ em.” Anh nói một câu không đầu không đuôi.


Liêu Bắc Bắc không hiểu nhưng không hỏi lại, cô cho rằng Đường Diệp
Trạch không thích thân cận cùng người khác, nhưng một khi đã chấp nhận
làm bạn anh sẽ không dễ dàng vứt bỏ.

“Là bạn của anh cũng là một loại hạnh phúc.” Liêu Bắc Bắc thật lòng
nói, “Tôi vẫn nói câu nói trước kia, lúc tâm tình không tốt thì tìm tôi, mặc dù tôi không thể thay anh lo lắng, giải quyết vấn đề nhưng tôi
tuyệt đối sẽ không nói tâm sự của anh cho ai.”

“Tôi không có chuyện gì.”

“Anh có.” Liêu Bắc Bắc nói chắc chắn. Với sự nhạy cảm của một phụ nữ, cô chắc chắn trong lòng Đường Diệp Trạch đang có chuyện, là một chuyện
buồn.

Đường Diệp Trạch nghiêng đầu nhìn cô, cười trừ.

Phan Hiểu Bác nhìn ngang nhìn dọc cũng thấy Đường Diệp Trạch không
thuận mắt, anh đưa tay ra đón cháu gái từ trong ngực Đường Diệp Trạch,
đặt vào chỗ ngồi phía sau, động tác của anh hơi mạnh, khiến cho Niếp
Niếp ngủ say cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi lại mơ mơ màng màng ngủ
thiếp đi.

“Đường Diệp Trạch sao cậu còn chưa đi? Muốn nghe chúng tôi nói chuyện yêu đương à?” Phan Hiểu Bác đưa tay ôm lấy vai Liêu Bắc Bắc.

Thấy thế, Liêu Bắc Bắc có chút bất mãn với thái độ của Phan Hiểu Bác
nhưng cũng không chỉ trích anh trước mặt Đường Diệp Trạch, dù anh không
có phong độ cũng là bạn trai của cô.

Cô cúi người cảm ơn: “Hôm nay làm phiền ông chủ rồi, anh đi nghỉ sớm một chút.”

Đường Diệp Trạch đáp một tiếng, cũng không nhìn Phan Hiểu Bác, chỉ
chỉ tay vào điện thoại, ý bảo cô có chuyện gì thì gọi anh, sau đó quay
người rời đi.

Đợi sau khi anh đã đi xa, Liêu Bắc Bắc quay về phía Phan Hiểu Bác,
trước khi mở miệng cúi đầu theo thói quen, “Hiểu Bác, ông chủ là bạn của em, sau này anh có thể thân thiết với anh ấy hơn chút được không?”

Nghe thấy thế, Phan Hiểu Bác hơi tức giận, anh bất động thanh sắc nói: “Không vấn đề, bạn của em cũng là bạn của anh.”


“Còn nữa, anh đừng hiểu lầm, ông chủ và Phạm tiểu thư…” Liêu Bắc Bắc giải thích mối quan hệ, chủ yếu là chưa chắc chắn.

Phan Hiểu Bác cũng không đợi cô nói hết, anh dựa theo kế hoạch, mở
cửa xe lấy ra một bó hoa hồng to, cong môi cười một cái, hai tay nâng
lên.

Lần đầu tiên Liêu Bắc Bắc nhận được bó hoa to như vậy, cô nhận lấy hoa hồng kiềm diễm, hai gò má ửng hồng, tâm thần rung động.

“Bắc Bắc, thật ra thì hôm này là… sinh nhật của anh.” Phan Hiểu Bác gãi gãi đầu.

“Hả? Sao anh không nói sớm? Em chưa kịp chuẩn bị quà… Chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Cô kinh ngạc nói.

“Ha ha, không sao. Dù sao những năm trước đều là một mình anh đón
sinh nhật, năm nay có em ở bên cạnh anh, vậy là đủ rồi.” Phan Hiểu Bác
nâng tay cô lên, khẽ hôn.

Liêu Bắc Bắc ngượng ngùng, mím môi: “Hay em mời anh ăn cơm? Em quay về nhà tập thể đổi quần áo. Anh đợi em một chút…”

“Chúng ta cũng không phải người ngoài, em mặc cái gì cũng xinh đẹp
hết.” Phan Hiểu Bác kéo Liêu Bắc Bắc lại, tươi cười, mở cửa xe, muốn mời Liêu Bắc Bắc lên xe, “Sinh nhật của anh đương nhiên anh phải làm chủ,
em chịu trách nhiệm nói chuyện là được rồi.”

Nếu đối phương đã nói đến mức như vậy, cô mà ra sức từ chối thì cũng
không ra sao. Vì vậy cô ôm bó hoa hồng bước lên xe, hương hoa thoang
thoảng thấm vào ruột gan, ấm áp mà lãng mạn.

Thấy xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, Đường Diệp Trạch vẫn đứng yên ở trên ban công, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm khó nhận ra.

Phan Hiểu Bác đưa Niếp Niếp về nhà trước, sau đó đưa Liêu Bắc Bắc tới một bàn ăn đã được chuẩn bị tươm tất, phòng ăn này có diện tích rất
lớn, phong cách thanh cao, nhã nhặn, do công ty điện ảnh và truyền hình
của Đường thị tại đây trang hoàng. Cũng chỉ có phu nhân của chủ tịch
Đường thị, Lục Tư Kỳ mới có được đặc quyền này.

Khúc dương cầm du dương quanh quẩn bên trong phòng ăn, ánh nến ấm áp. Bỏ qua cuộc sống ồn ào nơi đô thị, Liêu Bắc Bắc thoáng cái đã bị cảm
giác quen thuộc này hấp dẫn, cô theo sự hướng dẫn của Phan Hiểu Bác ngồi xuống.


“Tại sao chỉ có mình chúng ta?”

“Bởi vì anh không hy vọng người đàn ông khác nhìn thấy bạn gái xinh
đẹp của anh.” Phan Hiểu Bác bật ánh điện quyến rũ, cười dịu dàng.

Liêu Bắc Bắc biết anh hay nói giỡn nhưng đây là lời nói dối có thiện ý, ngọt ngào, cô ngượng ngùng không biết phải làm sao.

Khi món ăn đầu tiên được đưa lên, Phan Hiểu Bác nhận lấy chai rượu đỏ trong tay phục vụ, đứng lên, tự mình rót rượu cho Liêu Bắc Bắc.

“Hiểu Bác, tửu lượng của em không tốt.” Liêu Bắc Bắc thấy rượu đỏ sắp đầy ly thủy tinh liền nhắc nhở.

Chính là muốn tửu lượng của em không tốt.

“Hôm nay là sinh nhật của anh, dù thế nào em cũng phải uống với anh
một chén, có thể uống được bao nhiêu thì uống, không miễn cưỡng…”

Liêu Bắc Bắc khó khăn gật đầu, sau khi nhẹ nhàng chạm cốc liền nhấp một ngụm nhỏ.

Phan Hiểu Bác rất biết ăn nói, huống chi lại sống lâu trong giới giải trí, biết được rất nhiều chuyện người bình thường không biết, Liêu Bắc
Bắc tập trung tinh thần nghe chuyện, thỉnh thoảng bị sự hài hước của anh chọc cười.

“Bắc Bắc, kể một ít chuyện xưa của em cho anh nghe đi.”

“Em?” Liêu Bắc Bắc xác định mình là một cô gái không có chuyện cũ, cô lắc lắc chén rượu cho tay, chán nản nói, “Em là con gái một trong nhà,
mẹ làm việc trong siêu thị, bố là thầy giáo chủ nhiệm cấp hai. Ba mẹ đều hy vọng em có thể trở thành một nữ cường nhân, không cần oai phong một
cõi nhưng là ít nhất có thể đảm đương một phía, nhưng em đã để cho bọn
họ thất vọng.”

“Hả? Cha mẹ em nghiêm khắc như vậy sao? Vì sao?”

Liêu Bắc Bắc đúng là không cẩn thận nghĩ về vấn đề này, chẳng qua
nghĩ tới kỳ vọng của cha mẹ đối với mình, lại thấy cha mẹ tóc ngày càng
hoa râm, cô liền rưng rưng nước mắt, không tự chủ uống một ngụm rượu
lớn: “Ba em thường nói, hai người họ cuối cùng cũng có một ngày rời em
đi, sợ em nhát gan, yếu đuối, mà hiện tại đàn ông lại không đáng tin,
bọn họ sợ em không tự chăm lo cho bản thân được.”

Phan Hiểu Bác đứng dậy an ủi cô, lại rót thêm rượu vào ly của nàng,
hắn đứng bên cạnh Liêu Bắc Bắc, cầm đôi tay của cô, thâm tình nói: “Bắc
Bắc, từ nay về sau, anh sẽ chăm sóc em, xin hãy tin tưởng anh, anh sẽ
dùng hành động chứng minh, anh đáng giá là người đàn ông để em dựa vào.”

Liêu Bắc Bắc hít hít mũi, đối mặt với một lời tỏ tình sâu sắc như

vậy, trong lòng của cô lại thấy áy náy: “Thật xin lỗi, Hiểu Bác, đầu óc
em rất chậm chạp, lại thích suy nghĩ lung tung, em không nên nghi ngờ
anh có thật lòng hay không, sau này sẽ không…”

Phan Hiểu Bác lau nước mắt ở khóe mắt cô, cô có ngốc cũng là điểm
đáng yêu của cô, có đôi khi Phan Hiểu Bác cũng không phân biệt được anh
chỉ muốn một người vợ có thể chăm sóc gia đình hay đã yêu người phụ nữ
này.

Không khí đúng chỗ, tâm tình đúng chỗ, ly rượu lại được nâng lên chạm nhau, bọn họ rất nhanh lại uống, uống đến say.

Bậc thang phát ra tiếng bước chân, Phan Hiểu Bác đỡ bả vai Liêu Bắc
Bắc, mà Liêu Bắc Bắc đã sớm say đến mức thần chí không rõ ràng, một tay
cô nắm ở eo của Phan Hiểu Bác, chống đỡ cơ thể lảo đảo muốn ngã, vừa
cười ha ha.

Phan Hiểu Bác thấy cô suýt trượt chân, lại thấy sắp đến cửa phòng,
anh ôm cô vào ngực, một chai rượu đỏ đối với anh cũng chẳng là gì, uống
cũng như không.

Liêu Bắc Bắc nằm ở trên giường của anh, ánh đèn vàng chiếu vào khuôn
mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, làm nổi bật ngũ quan xinh xắn, tinh xảo của cô, dưới tác dụng của rượu, cô nhẹ nhàng xoay hông, khiến một đôi chân
thon dài trắng nõn mơ hồ lộ ra.

Phan Hiểu Bác hít sâu một hơi, sắc đẹp này đúng là mê hoặc lòng
người, thân thể to lớn úp lên người Liêu Bắc Bắc, hướng đến cánh môi mềm mại của cô, dưới tình huống cô không đề phòng, dễ dàng cạy mở hàm răng
trắng bóng.

Thật xin lỗi, Bắc Bắc, mặc dù làm như vậy là rất hèn hạ nhưng sau đêm nay, anh hy vọng lòng của em sẽ an định lại.

Liêu Bắc Bắc đang say rượu theo bản năng thấy khó thở, nàng ậm ừ liên tục, loạn xạ từ chối Phan Hiểu Bác đang liên tục nhích tới gần, song,
sự kháng cự yếu ớt của cô không có tí tác dụng nào, Phan Hiểu Bác nắm
lấy cổ tay của cô, giữ chặt ở trên đầu giường, một bàn tay khác thì cởi
nút áo sơ mi của nàng, một nút, hai nút… Thấy trước ngực lộ ra một mảnh
tuyết trắng như ẩn như hiện, càng thêm khẩn cấp.

Áo sơ mi của Liêu Bắc Bắc từ đầu vai rơi xuống, quần không tiếng động rơi xuống sàn nhà, cô nhắm chặt hai mắt, mi run run, không thể động
đậy.

Áo lót màu trắng cùng với vóc người hoàn mỹ rơi vào mắt Phan Hiểu Bác, hơi thở của y dồn dập mà rối loạn.

“Đừng sờ…”

Liêu Bắc Bắc bối rối lắc đầu, thần trí có chút mơ hồ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.