Bạn đang đọc Ông Chú Của Riêng Em – Chương 23: Tặng Hoa
Vì chuyện tự ý đưa Sở Hạ đến hộp đêm Terra Blues, Diệu Tường bị mẹ mắng cho một trận mà mang hoa đến Ngôn gia để trực tiếp xin lỗi cô.
Sở Hạ vui mừng mà cười thật tươi liền đưa tay đón lấy bó hoa hồng trên tay Diệu Tường.
Anh nhìn cô, vẻ mặt đầy tội lỗi, lắp bắp nói:
– “Xin lỗi em chuyện ở hộp đêm.
Anh không biết em bị dị ứng với cồn, hơn nữa lại để em ở lại mà ra về trước.”
Ngay lập tức, Sở Hạ đặt hai tay lên vai của Diệu Tường, trìu mến nói:
– “Đó không phải là lỗi của anh.
Nếu như em không một mực đòi anh đưa đến, anh cũng sẽ không bị mẹ mắng.
Hơn nữa, anh không tự ý để em lại một mình, chuyện anh say em đã nghe chị Tiểu Lan kể lại rồi.”
– “Vậy…em không giận anh chứ?”
– “Tất nhiên.”
Ngay khi Sở Hạ vừa dứt lời, Diệu Tường mừng đến mức mà ôm chầm lấy cô mĩm cười hạnh phúc, liền sau đó anh đưa tay nựng hai má của Sở Hạ giống như anh trai cưng chiều em gái vậy.
– “Sở Hạ, em đáng yêu quá đi mất.”
Có điều, tất cả hành động này của anh đều bị thu vào tầm mắt của Ngôn Chính Phàm.
Anh hiện tại đang đứng trên lầu, chuẩn bị bước xuống.
Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng hai người họ ôm nhau còn cười nói vô cùng thân mật khiến cơn giận trong anh bùng phát mà khẽ ho một tiếng.
– “Dạ, con chào chú Phàm.”
Diệu Tường vừa nhìn thấy anh liền cúi đầu lễ phép chào hỏi thế nhưng Ngôn Chính Phàm không đáp lại mà đưa mắt nhìn chằm chằm về phía bó hoa trên tay của Sở Hạ khẽ nhướng mày khó chịu.
– “Con nghe mẹ kể lại chuyện chú đích thân đến đưa Tiểu Hạ về nhà.
Thực sự cảm ơn chú.”
Câu nói của Diệu Tường như thể cậu chính là bạn trai của Sở Hạ vậy.
Hơn nữa còn gọi cô bằng tên thân mật nữa chứ.
Ngôn Chính Phàm vẫn tỏ ra điềm đạm, nhàn nhạt đáp:
– “Đó là trách nhiệm của chú, con không cần cảm ơn.
Bây giờ con về được rồi đó, Sở Hạ còn phải đến trường nữa.”
Anh nói như thể muốn đuổi khéo người trước mặt.
Thế nhưng, Diệu Tường vẫn không nhận ra hàm ý đó liền lập tức lên tiếng:
– “À, con nghe nói Tiểu Hạ cũng học chung trường hay là ngày hôm sau con sẽ đến đón em ấy cùng đi học.
Như vậy sẽ không làm phiền đến chú nữa.”
– “Không cần.
Chú tự đưa con bé đi.
Con lo cho mình trước đi.”
Giọng điệu Ngôn Chính Phàm ngày càng cáu gắt khiến Diệu Tường vô cùng hoảng sợ liền lập tức nói ngắn gọn.
Cậu bước về phía Sở Hạ, khẽ đưa tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói:
– “Tiểu Hạ, anh về trước đây.
Hẹn gặp em ở trường nhé.”
Nói rồi, Diệu Tường đi ra ngoài phía cổng mà không biết rằng Ngôn Chính Phàm đang không ngừng trừng mắt nhìn theo bóng lưng cậu, hai tay không ngừng siết chặt kìm chế cơn tức giận.
Quay sang lại nhìn thấy Sở Hạ vẫn nâng niu bó hoa, lâu lâu lại cúi xuống ngửi lấy mùi hương khiến anh khẽ chau mày, lạnh giọng nói:
– “Con thích hoa đến thế à?”
– “Đây là lần đầu có người con trai tặng hoa cho con mà chú.
Tất nhiên con rất hạnh phúc rồi.”
Bỗng nhiên, Ngôn Chính Phàm đưa tay phủi phủi những nơi mà khi nãy Diệu Tường đã ôm cô khiến Sở Hạ cảm thấy vô cùng khó hiểu trước hành động này của anh mà thắc mắc hỏi:
– “Chú Phàm, chú đang làm gì thế?”
– “Tôi đang phủi bụi bám trên đồ của em.”
Cô khẽ đưa mắt nhìn, sau đó xoay người để kiểm tra nhưng nào thấy có dính hạt bụi nào đâu liền ôm lấy bó hoa bước lên trên lầu.
– “Tiểu Hạ.”
Nghe tiếng gọi, Sở Hạ lập tức xoay người lại bỗng nhiên cảm nhận một cái ôm từ phía Ngôn Chính Phàm khiến cô bỗng chốc lặng người, anh tựa đầu lên vai cô khẽ nói nhỏ:
– “Em cảm nhận thế nào với cái ôm khi nãy của Diệu Tường.”
Tim Sở Hạ lúc này đập nhanh hơn khi nãy, gương mặt cũng ửng đỏ cả lên.
Bàn tay rộng lớn của Ngôn Chính Phàm đang không ngừng siết chặt lấy eo cô khiến cô có chút căng thẳng nhưng vẫn vui vẻ nói:
– “Dạ…vẫn như nhau.”
Câu trả lời của cô khiến người đàn ông không hài lòng.
Ngay lập tức, anh nâng cằm Sở Hạ lên, sau đó hôn lấy khiến cô tròn xoe mắt.
Ngôn Chính Phàm mạnh bạo ngậm lấy bờ môi căng mọng của người con gái, hơi thở anh trở nên nặng nề đến mức có thể nghe thấy.
Một lúc sau, anh buông người cô ra, trầm giọng nói:
– “Bây giờ thì khác rồi chứ.
Lý Sở Hạ, tôi cấm em ở trường tiếp xúc hay trò chuyện quá nhiều với Diệu Tường.”
– “Hả?”
Sắc mặt Sở Hạ ngơ ngác nhìn anh.
Ngôn Chính Phàm nhanh tay giật lấy bó hoa trên tay cô, sau đó gọi Tiểu Lan.
– “Tiểu Lan, cô đem bó hoa này cất vào nhà kho.”
– “Vâng, thưa thiếu gia.”
Tiểu Lan vừa chạy ra vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn răm rắp làm theo lời dặn của Ngôn Chính Phàm..