Đọc truyện Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài – Chương 52
Mặc dù chuyện Tiểu Khải mất tích hôm qua cuối cùng chỉ lo lắng vô ích một hồi nhưng cũng lộ ra không ít vấn đề mà Tiểu Khải gặp phải ở nhà trẻ hiện tại.
Cô Vương quản lý không nghiêm khắc. Lãnh đạo nhà trường lại thích thoái thác trách nhiệm.
Tô Manh tính đổi nhà trẻ khác cho Tiểu Khải nhưng nhất thời tìm không thấy chỗ nào tốt hơn. Đúng lúc dự án trong tay Viên Hân Lỗi vừa mới hoàn thành, cô liền chủ động đề xuất: “Hôm nay mình dẫn Tiểu Khải đi hết một vòng nhà trẻ ở thành phố Hải, để con nó tự chọn”
Tiểu Khải không muốn đi nhà trẻ, lén lười biếng ở nhà một ngày nó cũng vui vẻ: “Con muốn tự chọn trường”
Tô Manh biết Tiểu Khải không thích đi nhà trẻ, nhìn nó khó khi nào kɧօáϊ chí như vậy liền gật đầu đồng ý.
Cô chuẩn bị balo giúp nó, còn dặn nó phải mang theo bên người. Sau khi đưa Tiểu Khải lên xe của Viên Hân Lỗi rồi mới bắt đầu đi tới công ty.
Tới công ty rồi vừa mới ngồi xuống, điện thoại liền reo lên, là một cuộc gọi lạ.
Tô Manh thấy kỳ lạ nên nghe điện thoại: “Alo, xin chào.”
Bên kia điện thoại là giọng nói của một người phụ nữ rất dịu dàng lịch sự: “Chào cô Tô, tôi là Tiểu Lý đến từ bộ phận Nhân sự của công ty khoa học kỹ thuật Hướng Dương. Công ty chúng tôi vừa mới thành lập một dự án mới liên quan đến nhà ở thông minh nên có ý mời cô đến đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ kỹ thuật. Tiền công hằng năm một trăm vạn, không bao gồm lợi tức hằng quý và thưởng cuối năm. Không biết cô có hứng thú không?”
Tô Manh cảm thấy chắc mình bị ù tai rồi hoặc là người đối diện gọi nhầm số. Công ty khoa học kỹ thuật tuyển dụng tổ trưởng tổ kỹ thuật sao lại gọi tới chỗ này của cô chứ.
chắc cô tìm nhầm người rồi. Tôi chỉ là một nhà, không biết chút gì về lập trình cả. Ở đây tôi còn bận việc, không làm chậm trễ thời gian của nhau nữa.
Tạm biệt”
Nói xong, cô chuẩn bị ngắt máy nhưng người bên đầu dây điện thoại bên kia lại sốt ruột.
“Không không. Chúng tôi không tìm nhầm người đâu cô Tô” Mặc dù cô cũng cảm thấy bảo một nhà thiết kế tới công ty đảm nhiệm chức tổ trưởng †ổ kỹ thuật rất kỳ lạ nhưng đây là nhiệm vụ chủ tịch giao, dù khó bao nhiêu cũng chỉ còn nước làm liều.
“Cô là nhà thiết kế của chi nhánh công ty VG phải không?”
“Đúng vậy, không sai”
“Vậy thì đúng là cô rồi. Chúng tôi không có tìm nhầm người. Chủ tịch chúng tôi nói cô là thiên tài khó gặp trong ngành lập trình, không nhẫn tâm để thiên tài như cô tiếp tục mai một trong lĩnh vực không phù hợp với mình nên có lòng yêu mến nhân tài muốn chúng tôi nhất định phải tuyển dụng được cô đến công ty làm việc. Nếu như không hài lòng với tiền lương, chúng ta có thể thương lượng lại!”
Tô Manh cảm thấy chủ tịch của Hướng Dương quả thật rất kỳ quái!
Rõ ràng hôm qua bị cô chọc tức đến phát điên, đen mặt nói muốn kiện cô mà hôm nay đã dùng tiền lương trăm vạn mời tới công ty nhà mình.
Không phải là… yêu thâm cô thật rồi chứ!!
Nhưng hai người bọn họ chỉ gặp mặt hai lần ở quán cà phê. Mỗi lần đều ầm T không vui vẻ. Nhưng lần đầu gặp mặt, hình như Thẩm ɖu͙ƈ An rất quen thuộc với cô.
Vậy chỉ còn một khả năng để giải thích, đó là trước khi cô ra nước ngoài, Thẩm ɖu͙ƈ An đã biết cô rồi!
Đó giờ cô không nhớ ngoại trừ tình một đêm hôm đó còn từng gặp Thẩm ɖu͙ƈ An ở chỗ nào khác. Có thể là sau khi Thẩm ɖu͙ƈ An bị hạ thuốc mới biết đến sự tồn tại của cô.
Có thể thân phận của Tiểu Khải, hản cũng đã biết từ trước rồi.
Tô Manh giống như sét đánh giữa trời quang, bị dọa một trận, không khống chế nỗi hét lên với người bên kia: “Cô đi nói với Thẩm ɖu͙ƈ An, kêu hán nằm mơ đi. Tôi không thể nào giao Tiểu Khải cho hắn đâu!”
Một khi cô sốt ruột tốc độ nói chuyện cũng nhanh, không cho người bên kia có cơ hội phản ứng lại đã dập máy.
Tiểu Lý ở đầu dây bên kia sững sờ, chỉ nhớ câu “Cô kêu Thẩm ɖu͙ƈ An nằm mơ đi” Xem ra người này không muốn tới Hướng Dương rồi.
Nhưng không muốn tới thì thôi, làm gì phải quát tháo người khác như vậy!
Sau khi Thẩm ɖu͙ƈ An nhận được điện thoại Tô Manh không muốn tới Hướng Dương làm việc liền hậm hực.
thẫn thờ trước màn hình máy tính hết mười phút rồi mới gọi điện thoại cho Tư Tuấn Ngạn: “Cô ấy không muốn tới công ty làm việc”
Trong giọng nói còn mang theo chút tủi thân.