Đọc truyện Ông Bố Thiếu Soái – Chương 45: Tranh Đoạt Chức Vụ
Thì ra tập đoàn Mộ Tư có một tiến sĩ du học nước ngoài tới làm, vừa vào công ty là đã đảm nhiệm chức phó giám đốc bộ phận thiết kế.
Nghe nói địa vị của phó giám đốc này rất cao, là con gái của một phó tổng giám đốc thâm niên trong tập đoàn, vậy nên cô ta luôn hoành hành ngang ngược trong bộ phận thiết kế, chưa bao giờ coi Vân Tịnh Nhã ra gì.
Nghe Vân Tịnh Nhã tóm tắt xong, đôi mắt của Hạng Tư Thành lóe lên ánh sáng: “Chỉ mấy thủ đoạn vặt vãnh ấy mà cũng đòi đuổi em đi, bọn họ ngây thơ quá rồi đấy”.
“Anh biết nhà họ Trình ở thành phố Vân không? Bọn họ là nhà cung cấp nguyên vật liệu đá quý lớn nhất trong cả nước.
Theo tin tức mà bọn em nhận được, nhà họ Trình sắp thành lập công ty con ở Thiên Hải, trước lúc đó, bọn họ cần tìm một đối tác thích hợp ở đây”.
“Nói cách khác, ai có thể hợp tác với nhà họ Trình thì người đó sẽ có được nguồn cung cấp đá quý rẻ và chất lượng nhất, trở nên nổi bật và chiếm ưu thế trong tất cả các công ty cạnh tranh trong ngành”.
“Tuy rằng phó tổng giám đốc muốn hất cẳng em, nhưng trong Hội đồng quản trị vẫn có một số cổ đông coi trọng năng lực của em, cũng không muốn để Thạch Diễn Tĩnh thay thế vị trí của em.
Sau này hai bên đã bàn bạc và quyết định cùng lùi một bước, để em và Thạch Diễn Tĩnh so tài với nhau, xem ai có thể giành được hợp đồng hợp tác của nhà họ Trình”.
“Đọ sức công bằng, chẳng lẽ em không tự tin về bản thân mình sao?”
Vân Tịnh Nhã chán chường lắc đầu: “Nếu là đọ sức công bằng thật, dù thua thì cũng là bởi vì em kém cỏi hơn người ta, không có gì để nói hết, nhưng người phụ trách trong công ty con của nhà họ Trình ở Thiên Hải là bạn trai của Thạch Diễn Tĩnh”.
Đôi mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại.
Đúng như những gì Vân Tịnh Nhã vừa nói, nếu đây là một cuộc đọ sức công bằng, thắng làm vua, thua làm giặc, chẳng ai có thể nói được gì hết, Hạng Tư Thành cũng sẽ không lợi dụng quyền thế của mình để can thiệp quá nhiều vào cuộc sống bình thường của Vân Tịnh Nhã.
Nhưng ngay từ đầu cuộc đọ sức này đã không công bằng ấy hả? Ha ha, ai chẳng có một vài mối quan hệ?
“Đợi anh một lát, anh đi gọi một cuộc điện thoại!”
Sau đó anh mở cửa ra ngoài, gọi vào một dãy số đã lâu không liên lạc.
Một giọng nói uy nghiêm và tang thương vang lên bên kia đầu điện thoại.
“Lão Hải, dạo này khỏe chứ?”
“Ha ha, năm năm rồi, không ngờ ông vẫn còn nhớ giọng tôi”.
“Người lính Trình Thắng Hải thuộc đội quân biên giới kính chào thiếu soái!”
“Anh đột nhiên gọi điện thoại tới là bởi vì có chuyện gì cần dùng đến người lính này sao?”
“Ha ha, đúng thế”.
Năm phút sau, Hạng Tư Thành quay lại phòng, nói: “Em yên tâm, anh có người quen trong nhà họ Trình, đã đánh tiếng với họ rồi.
Sáng ngày mai chỉ việc đi ký hợp đồng thôi”.
Vân Tịnh Nhã ngạc nhiên nhìn anh: “Anh nói thật hả?”
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đưa Vân Yên Nhi đi học, trong tâm trạng nửa tin nửa ngờ của Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành đưa cô tới trụ sở công ty con của nhà họ Trình ở Thiên Hải.
Mà ở trong bộ phận thiết kế của tập đoàn Mộ Tư, Thạch Diễn Tĩnh vẫn luôn chú ý tới hành trình của Vân Tịnh Nhã.
Biết được tuyến đường của Vân Tịnh Nhã, cô ta lập tức khinh thường nở nụ cười: “Ha ha… Cười chết tôi mất! Các cô có biết không, Vân Tịnh Nhã tới công ty con của nhà họ Trình thật kìa!”
“Cái gì? Vân Tịnh Nhã đi cùng tên vô tích sự ấy hả? Đúng là nực cười, rơi vào đường cùng nên chuyện gì cô ta cũng dám thử rồi, muốn dựa vào tên phế vật Hạng Tư Thành để xoay chuyển tình thế? Hài vãi!”
Một đồng nghiệp hiểu biết về gia đình của Vân Tịnh Nhã lập tức khinh thường cười lớn tiếng.
Đám đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế do Thạch Diễn Tĩnh cầm đầu cười nắc nẻ, trong mắt chỉ toàn sự mỉa mai.
Thạch Diễn Tĩnh hơi nhếch môi lên: “Xem ra sắp có kết quả rồi, lần này chắc đám lão già trong hội đồng quản trị chẳng còn gì để nói nữa đâu.
Thông báo các cổ đông trong hội đồng quản trị tập hợp, lát nữa trước mặt tất cả mọi người, tôi muốn Vân Tịnh Nhã không xoay chuyển tình thế kiểu gì được nữa”.
“Anh có chắc không đấy?”
Vân Tịnh Nhã bất an hỏi.
“Nhã Nhã, hãy tin anh!”
Hạng Tư Thành nhìn cô rồi dịu dàng nói.
Vừa bước vào công ty con của nhà họ Trình, một cậu thanh niên nhã nhặn đã mỉm cười bước tới: “Chắc hẳn cô đây chính là cô Vân Tịnh Nhã đúng không? Xin tự giới thiệu, tên tôi là Trình Tử Giai, là cậu chủ của nhà họ Trình ở thành phố Vân”.
“Cái gì? Anh… Anh là con trai của gia chủ Trình?”
Dù thế nào cô cũng không thể ngờ được người đàm phán với mình lại là con trai của gia chủ nhà họ Trình, hơn nữa với dáng vẻ này thì có vẻ như anh ta còn chờ sẵn ở đây để đợi cô tới vậy.
Trình Tử Giai cười gật đầu, hoàn toàn không có ra vẻ ta đây gì cả: “Đúng thế, bố tôi chính là Trình Thắng Hải – gia chủ của nhà họ Trình ở thành phố Vân”.
“Hả? Ký hợp đồng bây giờ luôn sao?”
Trong mắt Vân Tịnh Nhã hiện lên nét khó tin, cô tuyệt đối không thể ngờ rằng hạnh phúc lại ập tới bất ngờ như thế.
Trình Tử Giai cười hỏi.
Anh ta dám lề mề sao? Đương nhiên là không rồi!
Vị đại thần ấy đang mỉm cười đứng bên cạnh, Trình Tử Giai làm gì có gan lề mề.
“Không có! Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi”.
Sau đó, Trình Tử Giai đang định há miệng nói gì đó với Hạng Tư Thành thì Hạng Tư Thành lại ngầm lắc đầu với anh ta.
Trình Tử Giai không nói thêm gì nữa, nhưng sự cung kính nơi đáy mắt không hề biến mất.
Phó tổng giám đốc Thạch Thái và cổ đông lớn Chương Chính Tu của tập đoàn Mộ Tư.
Có thế nói, bọn họ chính là người có quyền thế lớn nhất ngoài tổng giám đốc Tịch Thiên Mộ.
“Đúng đấy giám đốc Chương, chị Tĩnh mới là nhà thiết kế giỏi nhất trong tập đoàn Mộ Tư chúng ta”.
“Đúng vậy, để chị Tĩnh dẫn dắt thì công ty chúng ta mới thiết kế ra được những sản phẩm tốt hơn”.
Đám người trong bộ phận thiết kế vốn không ưa gì vị giám đốc được điều từ nơi khác đến như Vân Tịnh Nhã, cộng thêm sự mua chuộc của Thạch Diễn Tĩnh, tất nhiên là bọn họ sẽ ra sức lấy lòng cô ta rồi.
Trên mặt Chương Chính Tu không có một biểu cảm gì: “Bây giờ nói những lời đó thì sớm quá đấy”.
Vẻ mặt của Thạch Diễn Tĩnh vô cùng tự tin: “Hình như tôi quên không nói với giám đốc Chương rằng người phụ trách trong công ty con của nhà họ Trình ở Thiên Hải tên là Hàn Đào, đồng thời cũng là bạn trai của tôi.
Mối quan hệ giữa chúng tôi đã gần tới bước cưới hỏi rồi, ngoài Thạch Diễn Tĩnh này ra thì đối tác của nhà họ Trình không thể là ai khác được nữa.
Giám đốc Chương có cảm thấy tôi nói những lời này là sớm nữa không?”
“Cái gì? Chuyện này là thật sao?”
Nhìn biểu cảm trên mặt ông ta, Thạch Thái ở bên cạnh nở nụ cười âm hiểm: “Ôi cái trí nhớ này của tôi, tôi quên khuấy chuyện này đi mất!”
“Lão Chương, lúc hai đứa nó đính hôn, ông đừng quên tới uống rượu mừng nhé! Ha ha…”
Két!
Trong lúc ông ta suy nghĩ, cửa phòng mở ra, Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành bước vào.