Đọc truyện Ông Bố Thiếu Soái – Chương 36: Hồng Môn Yến
Tiền tài giúp thần thông, và cũng có thể sai khiến ma quỷ!
Báo Đen dù có giỏi đánh nhau như nào đi nữa thì vẫn chỉ là một người bình thường, đối diện với tỷ phú giàu nhất thành phố Thiên Hải, đừng nói đến hắn ta, cho dù là chủ nhân của hắn ta cũng phải nể sợ!
“Không cần làm phiền tới ông trời, có Tống Chí Đông tôi ở đây, tôi muốn xem xem, cậu có thể làm gì cậu ấy!”
Nhưng hắn ta không dám phản bác lại, là cấp dưới tín nhiệm của Hắc Ngũ gia, hắn ta đương nhiên biết người được Hắc Ngũ gia coi là đối thủ hàng đầu ở thành phố Thiên Hải phải có quyền thế và tiền tài mạnh như thế nào!
Lúc này, đột nhiên Hà Thiên Long bước tới, nói: “Ông Tống đúng không ạ? Một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, làm sao đáng để Hắc Ngũ gia phiền lòng?”
“Cậu là cái thá gì mà đòi kết bạn với tôi?”
Tống Chí Đông không hề che giấu vẻ giễu cợt: “Nhà họ Hà đúng là càng ngày càng tệ hơn rồi!”
“Ông!”
“Cậu tin hay không cho dù tôi có đánh gãy tay chân cậu, Hà Thiên Thu cũng chỉ dám cười khen tôi, dạy dỗ đúng lắm!”
Hà Thiên Long sắc mặt lập tức trở nên khó coi, tuy rằng muốn phản bác, nhưng hắn ta cũng biết Tống Chí Đông nói đúng, ông của hắn ta mới là tỷ phú tài phiệt được tính ngang vai vế với Tống Chí Đông, thân phận cậu chủ nhà họ Hà của hắn ta đối với ông chả là cái thá gì cả!
Vẻ mặt của Báo Đen khôi phục như cũ, hắn ta lấy điện thoại ra, giọng nói đắc ý của Hắc Ngũ gia vang lên trong điện thoại: “Tôi đã nói lúc nào mà thành phố Thiên Hải lại xuất hiện một người trẻ tuổi giàu có như thế, dám vung tay một lần 80 triệu mà không hề chớp mắt, hóa ra là bạn bè chỗ anh Tống!”
Tống Chí Đông cười nói: “Dạo này tôi bận chuyện làm ăn, không có thời gian rảnh, nhưng buổi đấu giá mà Hắc Ngũ gia tổ chức thì sao có thể vắng mặt chứ, cho nên tôi mới chọn ra mấy người tới chiếm một chỗ, ông không để ý chứ?”
Trong mắt Tống Chí Đông lóe lên một tia sáng, vẫy vẫy tay: “Chúng tôi cũng đi”.
“Đợi chút!”
“Tối nay gây chuyện ồn ào như vậy, mọi người hẳn không vui vẻ gì, ngày mai tôi muốn mời anh Tống và người trẻ tuổi kia cùng tới dự tiệc ở Thiên Lam Hải Các, ông thấy sao?”
Tống Chí Đông nhìn về phía Hạng Tư Thành.
“Dù sao thì, không cùng đường đi, không nhất thiết phải dây dưa!”
Vào lúc anh chuẩn bị quay người rời đi, Hắc Ngũ gia lại nói: “Không lẽ cậu không muốn biết chủ sở hữu miếng ngọc cổ thời Đường đó là ai ư?”
“8 giờ tối ngày mai, Thiên Lam Hải Các, không gặp không về!”
Dứt lời liền ngắt máy.
Nhóm người này đến nhanh mà đi cũng nhanh, Hạng Tư Thành nhìn theo bóng đám người Báo Đen khuất dần, trong mắt anh chợt nổi lên một tia sát ý.
Tối khuya, Hạng Tư Thành đưa Vân Tịnh Nhã về nhà xong liền đến chỗ Tống Chí Đông.
Tống Chí Đông nhìn hợp đồng đặt trên bàn, cười lạnh nói.
“Anh đã để ý đến miếng đất này lâu rồi, chỉ là Hắc Ngũ gia nhất quyết không chịu bán, khiến cho hai khu địa bàn mới của anh mãi chưa tiến hành xây dựng được, tổn thất không ít tiền bạc đâu!”
Hạng Tư Thành nheo mắt: “Sợ là chỗ giấy tờ nhà đất này không chỉ đơn giản vậy đâu”.
“Hửm? Là sao?”
“Chỉ sợ là cậu cả nhà họ Hà này không có cái danh lớn đến thế!”
“Ý cậu là… Mục đích của bữa tiệc là chỗ giấy tờ này?”
Hạng Tư Thành từ từ nhắm mắt lại: “Không cần biết ông ta có ý đồ gì, ngày mai em nhất định phải đi, hơn nữa…”
Anh đột ngột mở to mắt, một tia sát khí lóe lên: “Người tên Báo Đen đó buộc phải chết!”
Nhất định phải lấy mạng tên Báo Đen đó về chôn cùng!
Mặc dù họ không quen biết nhau, nhưng linh hồn của họ không thể bị ô nhục!
Rất nhanh đã đến tối hôm sau.
Thiên Lam Hải Các là một nhà hàng tư nhân, đây là tài sản riêng của Hắc Ngũ gia, ngày thường nơi này sớm đã chật ních khách, hôm nay lại vắng vẻ lạ thường, mặc dù nhà hàng vẫn sáng đèn nhưng lại âm thầm tỏa ra mùi nguy hiểm.
Gồm Tống Chí Đông, Hạng Tư Thành và Tù Ngưu vắng mặt đã lâu.
Người phụ trách đón tiếp họ ở ngoài cổng vẫn là Tiểu Mã.
Tống Chí Đông và Hạng Tư Thành không hề ngần ngại, sóng vai cùng đi vào Thiên Lam Hải Các theo Tiểu Mã, bên trong được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, ở đây có một chiếc bàn tròn rộng cỡ 20 người ngồi, nhưng chỉ bày 4 chiếc ghế, trong đó 3 chiếc đã có người ngồi, lần lượt là Hắc Ngũ gia, Hà Thiên Long và một gã chưa rõ tên.
Hắc Ngũ gia vẫn bày ra bộ dạng ung dung như trước, khóe miếng kéo lên thành một đường đầy ý vị, ông ta đưa tay về phía họ: “Mời ngồi!”
Hà Thiên Long và gã kia ngồi trên ghế, vẻ mặt chờ xem kịch vui nhìn hai người.
Tống Chí Đông mặt không đổi sắc, ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hắc Ngũ gia, không ai có ý kiến gì hết, với thân phận của Tống Chí Đông, ông có đủ tư cách ngồi chỗ đó!
Chỉ thấy Hạng Tư Thành cười híp mắt, đi tới chỗ gã ta, nói: “Ngại quá, tôi muốn ngồi chỗ này”.
Bộp!
Hà Thiên Long thêm dầu vào lửa: “Anh Đậu, anh mới đến nơi này, có lẽ còn không biết, anh Hạng đây không phải người dễ chọc vào đâu!”
Trong mắt Đậu Minh lóe lên một tia khinh thường, gã ta xoay người vươn tay một cách khoa trương, ngạo mạn nói: “Ghê gớm đến mức nào chứ? Có chịu nổi một đấm của tôi không?”
“Cậu xem, chỗ này đáng lẽ để chuẩn bị cho cậu, nhưng anh Đậu là khách, cũng không thể để anh ấy đứng ngoài! ”
Đậu Minh kiêu căng hừ một tiếng: “Một nhà hàng đặc biệt như thế này, không phải chỗ mà bất kỳ tên phế vật nào cũng ngồi vào được!”
Dứt lời, Tù Ngưu từ phía sau lập tức tiến lên, đứng chặn như một ngọn núi trước mặt Đậu Minh.
Đậu Minh cau mày, lạnh lùng hừ, không hề nể tình mà đưa tới một đấm: “Tên cao to đen hôi này ở đâu ra thế, chắn hết tầm nhìn của tao rồi, cút ra cho tao!”
Tù Ngưu chặn cứng nắm tay của gã ta, trên gương mặt chất phác tỏa ra sát khí, sau đó anh ta dùng sức vặn mạnh, khiến cho Đậu Minh kêu lên thảm thiết đau đớn, cánh tay của gã ta bị bẻ thành hình thù quái dị, máu chảy không ngừng, nhuộm đỏ cả cánh tay!
Tiếp theo, Tù Ngưu xách gã ta lên như xách cổ một con gà, rồi quẳng đi như rác, đầu Đậu Minh bị đập mạnh vào tường kêu cốp một tiếng rõ vang, gã ta trực tiếp nằm bất động.
Tù Ngưu thản nhiên như vừa làm một chuyện gì đó vặt vãnh, anh ta đẩy ghế qua một bên và làm tư thế mời Hạng Tư Thành ngồi xuống một cách cung kính, Hạng Tư Thành ngồi xuống, anh liếc qua Hà Thiên Long vẻ mặt đang vô cùng khó coi, cười hỏi: “Anh Hà, lúc nãy anh nói cái gã kia là quán quân gì ấy nhỉ?”
Vẻ mặt Hà Thiên Long trông khó ở như kiểu vừa nuốt phải con ruồi, lúc nãy hắn ta còn bốc phét Đậu Minh là vô địch quyền anh quốc tế, thế mà liền bị cấp dưới của Hạng Tư Thành đánh cho gần chết, đúng là vả mặt hắn ta đôm đốp.
Hắc Ngũ gia đột nhiên bật cười, vẫy vẫy tay nói: “Nếu mọi người đều đã đến đủ, vậy chúng ta gọi món trước đi!”
Quản lý nhà hàng run lẩy bẩy bước tới, ông ta đưa menu cho Hắc Ngũ gia, dè dặt nói: “Ngũ gia, ông thấy gọi mấy món này thế nào ạ?”
Quản lý lại đưa menu về phía Tống Chí Đông, Tống Chí Đông lại khép hờ mắt không thèm nhìn, lạnh nhạt nói: “Tư Thành, Thiên Lam Hải Các là một nhà hàng có tiếng, thức ăn cũng rất được, Hắc Ngũ gia hiếm khi mới mời một bữa, muốn gọi gì thì thoải mái gọi, không cần khách khí!”
Hạng Tư Thành cười ranh mãnh: “Kiêng cá, kiêng thịt thăn, kiêng vỏ nho!”
Bộp!
“Không! 6 đĩa!”
“3 đĩa tôi sợ chưa đủ tiễn Hắc Ngũ gia đi!”
Cấp dưới của Hắc Ngũ gia cũng không nhịn tiếp được nữa, rút đao khỏi vỏ, trong chớp mắt, cả căn phòng sát khí ngập tràn, đao kiếm mọi nơi!
“Ha ha…”
Hạng Tư Thành ngả lưng vào ghế, cầm tách trà trên bàn lên và uống cạn, cười mỉm nói: “Nếu không thì sao, tôi không nhớ là mình có người bạn nào giống ông ở thành phố Thiên Hải này đâu…”
Đồ ăn chưa được đem lên, rượu chưa rót, thế nhưng bầu không khí đã nồng nặc mùi thuốc súng….