Đọc truyện Ông Bố Thiếu Soái – Chương 12: Làm Người Đừng Quá Ngông Cuồng
“Cục trưởng Lương, sao ông lại đến đây?”
Sắc mặt Tiền Hải rất khó coi, mặc dù người đến có cấp bậc không giống nhau, những xét về thân phận lại vô cùng mẫn cảm.
Lương Vận Sinh dáng vẻ đứng đắn, nhìn Tiền Hải nhàn nhạt nói: “Sao nào, lẽ nào giám sát Tiền không hoan nghênh tôi?”
“Chúng ta đi!”
Nói rồi hắn ta đưa vợ con rời đi, nhưng con trai ông ta lập tức lăn ra đất ăn vạ: “Bố, con không muốn đi!”
“Ha ha, giám sát Tiền lợi hại như vậy, động cái là muốn đánh chết người à!”
“Dù là nói đùa thôi nhưng cũng có thể phản ánh phần nào sự thật!”
“Ông!”
“Nếu đến cục trưởng Lương cũng có thể đứng ra bảo vệ cậu, thì tôi cũng đã hiểu được ông Châu tại sao chết cũng phải đứng về phía cậu rồi”.
Sau đó, hắn ta chậm rãi đi về phía bên cạnh Hạng Tư Thành, nhẹ giọng thì thầm: “Có điều, không cần vội vàng, chỉ cần cậu vẫn còn ở Thiên Hải, chúng ta sẽ có thời gian từ từ tìm hiểu nhau!”
Mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng sặc mùi đe dọa rõ ràng.
“Tiền Hải!”
Tiền Hải dáng vẻ vô tội nhìn ông ta: “Tôi nói gì nào? Lẽ nào tôi muốn làm quen với người bạn mới, cục trưởng Lương cũng quan tâm sao?”
“Giám sát Tiền!”
“Xem ra, anh thật sự đã quen với độc đoán, mà quên đi một chuyện!”
“Trên đời này, không có ai có thể một tay che trời, ít nhất thì một giám sát nhỏ nhoi như anh cũng không xứng!”
“Tôi có xứng hay không, cứ chờ mà xem!”
Ánh mắt Tiền Hải đột nhiên nghiêm lại, sau đó nhìn anh thật sâu: “Chúng ta đi!”
Hạng Tư Thành rốt cục cũng động đậy, bước về phía trước một bước, tuy rằng nhìn thẳng nhưng trên người mang theo một cỗ áp lực lớn như núi: “Tôi cho phép các người đi rồi sao?”
Lúc này, Lương Vận Sinh vội vã nói: “Đúng, anh không được đi!”
Tiền Hải cười nói: “Cục trưởng Lương, mặc dù ông là giám sát trưởng của Thiên Hải, nhưng bây giờ không phải là thời gian làm việc, tôi chỉ là một người dân bình thường, một là không phạm pháp, hai là không phạm tội, tại sao không cho tôi đi!”
“Anh không phạm pháp? Cũng không phạm tội?”
Một kẻ kiêu ngạo và độc đoán như vậy, nếu không có vết nhơ nào, e rằng đến gót chân cũng không tin nữa.
Ai ngờ rằng Tiền Hải lại ngang nhiên nói: “Nếu cậu nói tôi có tội, vậy đưa chứng cứ ra đây!”
Sắc mặt Lương Vận Sinh đột nhiên trở nên khó coi, đến trước mặt Hạng Tư Thành, nhẹ giọng nói: “Chúng tôi đã điều tra Tiền Hải hơn 3 tháng, nhưng hắn ta che giấu rất kỹ càng, kiểm tra từ phương diện nào cũng không tra ra được chứng cứ phạm tội của hắn!”
Có lẽ chính vì vậy mà thái độ của Tiền Hải rất kiên quyết, cộng thêm thái độ cao ngạo nhìn Lương Vận Sinh nói: “Nếu như cục trưởng Lương cảm thấy tôi vi phạm pháp luật và quy định, vậy thì họ Tiền tôi đây hoan nghênh ông mang bằng chứng đến phòng làm việc của tôi uống trà!”
Hạng Tư Thành nhếch môi nở nụ cười bí hiểm.
Tiền Hải đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng.
Lương Vận Sinh cau mày hỏi: “Có cái gì?”
“Chứng cứ!”
“Nhân danh việc bảo vệ môi trường, Địa ốc Đại Long đã hối lộ giám sát Tiền Hải 3 lô bất động sản, dưới!.
”
Từng dòng bằng chứng được đọc ra, mỗi một thông tin đều cực kỳ chi tiết, sắc mặt Lương Vận Sinh trầm xuống, mà Tiền Hải lúc này nào còn vẻ kiêu ngạo vừa nãy nữa, tay chân hắn đã bất giác lạnh ngắt.
“Thảo nào tôi đều tra anh ba tháng mà không tra ra bất kỳ manh mối nào, không ngờ thủ đoạn của anh lại tinh vi như vậy, mỗi một lô tiền đều chia ra ít nhất 10 lần chuyển khoản, có điều lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, lần này anh khó mà trốn thoát được!”
Tiền Hải nhanh chóng bình tĩnh lại, phớt lờ tiếng gầm rú của Lương Vận Sinh, ngược lại quay sang nhìn Hạng Tư Thành, ánh mắt mang theo một tia sợ hãi nói: “Là cậu!”
“Không phải là tôi, người đang làm trời đang nhìn mà thôi!”
“Tiền Hải, anh tham ô nhận hối lộ, bởi vì lòng tham của mình mà đã khiến bao người phải chịu bất hạnh, đã đến lúc phải trả giá rồi!”
“Số tiền này đều liên quan đến họ hàng của tôi, liên quan gì đến tôi chứ?”
“Những tài khoản đứng tên tôi cũng chỉ là có số tiền nhỏ, cho dù có kết tội, thì cũng bị kết án bao lâu?”
“Đợi tôi ra ngoài, chúng ta từ từ tính tiếp!”
“Anh còn muốn ra ngoài?”
“Với một chút tiền này, cậu nghĩ có thể giam ông đây cả đời sao?”
Tiền Hải ngạo nghễ nói.
Lời Hạng Tư Thành vừa dứt thì giọng nói trong điện thoại kia lại vang lên.
“Cục trưởng, lại có chứng cứ mới!”
“Hai vợ chồng Đổng Vĩ Thụ của làng Đại Đông bởi vì tố cáo Tiền Hải bị Tiền phu nhân lấy danh nghĩa Tiền Hải! ”
Mỗi một món nợ máu, hai mươi mốt mạng người, có họ có tên làm cho mọi người thật sự sock.
Hắn không dám tin, người phụ nữ khôn khéo của mình lại là một kẻ giết người máu lạnh như vậy.
Tiền phu nhân dáng vẻ vẫn rất bình tĩnh và điềm đạm: “Bọn họ muốn tố cáo anh, anh mà mất chức thì quyền lực và tiền bạc của chúng ta sẽ bị mất hết!”
“Cô! !”
Cái tát của Tiền Hải hồi lâu cũng không giáng xuống, hắn ta nhìn người vợ vẫn đang điềm tĩnh của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy kinh hãi, hắn vô tri vô giác đã chiều vợ mình đến mức này, trong ý thức của cô ta, hắn chính là hoàng đế của mảnh đất này, có thể làm bất cứ chuyện gì, thậm chí là đốt phá giết chóc đều được!”
“Hôm nay em nhìn bọn họ cực kỳ vướng mắt, hay là em sắp xếp một vài người, khiến cho những tên khó ưa này biến mất!”
Tiền Hải vội vã bỏ chạy cách xa vợ mình, hắn ta lúc này nào dám kiêu ngạo như trước, mở miệng van xin: “Cục trưởng Lương! Ông nghe tôi nói, chuyện hối lộ tôi nhận hết, nhưng mà thuê người giết người đều là do cô ta làm, không có quan hệ gì tới tôi cả!”
Trước đây khi nhìn thấy những bà vợ hại chồng mình trên tivi, Tiền Hải còn cười ngặt nghẽo, nhưng bây giờ nghĩ lại, chính vợ mình lại đẩy mình vào hố lửa.
“Cục trưởng Lương!”
Lương Vận Sinh kinh ngạc: “Những chứng cứ này lẽ nào đều do anh! ”
Ông ta nói được một nửa đột nhiên ngậm miệng lại, nghĩ đến thân phận của người trước mặt, trong lòng đã sáng tỏ, đúng vậy, với thủ đoạn của vị thiếu soái trẻ này, điều tra ra chứng cứ là chuyện dễ như ăn bún.
Hạng Tư Thành từ từ nghiêng người, khẽ nói: “Đáng lẽ anh không phải chết, nhưng anh lại dám đem vợ con tôi ra uy hiếp tôi!”
“Ác giả ác báo, nếu có kiếp sau, hãy nhớ lấy câu này, làm người đừng nên quá ngông cuồng, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!”