Đọc truyện Ông Bố Siêu Phàm – Chương 9: Mua toàn bộ cửa hàng
Ban đầu nhân viên bán hàng hơi do dự, nhưng thấy vẻ mặt của người phụ nữ giàu có, cuối cùng cô ta cũng quay sang Lục Trần, dối lòng chỉ con gái của người phụ nữ nọ: “Cô bé này là người thấy trước, anh chị chọn chiếc khác đi nhé.”
“Rõ ràng Kỳ Kỳ nhà chúng tôi thấy trước, sao cô có thể trợn mắt nói dối như vậy? Chẳng lẽ cô thấy bọn họ có tiền nên là khách hàng, còn bọn tôi thì không phải sao?” Tính tình Lâm Di Giai vốn nóng này, vừa nghe xong cô đã bực mình.
Nhân viên bán hàng nhếch miệng, cười lạnh: “Khách cũng phải chia ra nhiều cấp bậc. Có người mua liền một lúc sáu chiếc, nếu cô cũng có thể mua sáu chiếc một lần thì đương nhiên tôi sẽ đứng về phía cô.”
Dù sao cũng đã dối lòng rồi, cô ta đành làm cho chót. Vừa trông đã biết bên Lâm Di Giai chẳng phải khách sộp, sao có thể so với phú bà kia. Nếu đứng về phía phú bà, cô ta sẽ kiếm thêm được một khoản tiền hoa hồng kha khá.
Người phụ nữ giàu có nọ nghe vậy bèn nở nụ cười đắc ý, châm chọc nói: “Mấy người nghe thấy chưa, tôi có thể mua liền một lúc sáu bộ đồ, mấy người có làm được không? Không có tiền thì đừng yêu cầu nhiều như vậy, muốn được phục vụ chu đáo thì nghĩ đến cái túi tiền của mình trước đi.”
“Nói nhiều với lũ kém cỏi đó làm gì, trông thôi đã biết là không mua nổi hàng, chỉ cố tình muốn mặc thử thôi.” Lúc này người đàn ông trung niên vốn chưa từng cất lời chợt khinh thường nhìn đám người Lục Trần, nói.
“Cô nhân viên, cô đã nghe thấy chưa, bọn họ không mua nổi đâu, với cái loại kém cỏi chỉ muốn mặc thử hàng hiệu để thỏa mãn lòng hư vinh thì tốt nhất cô đừng để họ vào đây, ảnh hưởng đến tâm trạng của những khách hàng chân chính.” Phú bà lại cười lạnh, nói.
“Bà!” Lâm Di Giai tức đến độ muốn hộc máu.
Dù gia đình cô không giàu có nhưng cũng chẳng nghèo tới độ không mua nổi một bộ quần áo vài nghìn tệ. Người phụ nữ nọ coi thường người khác, cô không thể nhẫn nhịn nổi. Nhưng lại nghĩ đến chuyện muốn lấn át bà ta, cô phải mua cho Kỳ Kỳ ít nhất là sáu bộ đồ trở lên. Một hai bộ thì không hề gì.
Nhưng hơn sáu bộ ư? Đúng thực là cô không mua nổi.
Hồ Hồng thì mua được, nhưng hắn muốn nhìn Lục Trần phải ê mặt nên cứ im lặng đứng đó không nói gì.
Các cô gái khác cũng như Lâm Di Giai, mua một hai bộ còn được, nhưng nhiều hơn thì quá khó. Quan trọng nhất là người ta đang nhắm vào Lục Trần, không liên quan gì đến bọn họ cả.
“Mình thì kém cỏi mà cứ đòi dắt Kỳ Kỳ đến những nơi thế này, giờ thì hay rồi, đã xấu hổ chưa.” Thấy nhân viên bán hàng chuẩn gói bộ đồ Kỳ Kỳ thích lại mà Lâm Di Giai trút hết giận lên người Lục Trần.
Trong ấn tượng của cô, ông anh rể này là một tên kém cỏi bỏ đi, cũng chính là đối tượng để mang ra trút giận.
“Tôi cho cô gói đồ vào chưa? Con gái tôi đã được mặc thử đâu, cô gói vào làm gì?” Lục Trần không để tâm tới Lâm Di Giai mà chỉ nói với cô nhân viên kia.
Tạm chưa bàn tới hành động của người phụ nữ giàu có nọ, nhưng anh thật sự rất ghét thái độ của nhân viên bán hàng.
Hơn nữa, Kỳ Kỳ vừa thấy đã thích bộ đồ này, là bố của Kỳ Kỳ, lại còn là một ông bố có khả năng thỏa mãn yêu cầu của con, anh không thể để con gái mình thất vọng được.
“Chưa thử ư? Không phải anh là người giống như chị khách đây nói thật chứ? Không mua nổi nhưng muốn thỏa mãn hư vinh nên cố tình vào cửa hàng thử đồ. Anh đẹp trai à, tôi nói thế này anh đừng giận, anh làm thế này không sợ ảnh hưởng xấu tới con cái sao?” Cô nhân viên bán hàng quay đầu nhìn Lục Trần, gương mặt đầy vẻ khinh thường.
“Con mắt nào của cô thấy tôi không mua nổi? Họ mua liền một lúc sáu bộ đồ là cô quay ngoắt sang nịnh bợ họ sao?” Lục Trần bắt đầu tức giận rồi, cô ta còn sợ mình ảnh hưởng xấu tới con sao? Thiếu gia đây không biết cách dạy con, phải để cô dạy hộ ư?
“Sao, cậu trai trẻ, muốn tôi chơi cùng cậu không?” Người đàn ông trung niên nọ khiêu khích nhìn Lục Trần.
Thấy vẻ tức giận của Lục Trần, ông ta có cảm giác hả hê của một kẻ vượt trội hơn người.
Lục Trần quay đầu nhìn ông ta, híp mắt: “Ồ, ông muốn chơi thế nào?”
Lâm Di Giai nghe xong bèn kéo tay Kỳ Kỳ, nói: “Kỳ Kỳ, đi thôi, dì đưa cháu đi chỗ khác mua đồ, chúng ta sẽ mua hai bộ nhé.”
Lục Trần muốn ở lại để xấu mặt thì mặc kệ anh. Anh không tự lượng sức mình được chút nào ư? Vừa trông đã biết cặp vợ chồng này là kẻ lắm tiền, anh còn muốn chơi với người ta? Anh định lấy gì mà đấu với họ? Lục Trần đúng là đồ chập mạch.
“Có thật không dì?” Kỳ Kỳ vui mừng nhìn Lâm Di Giai.
Lâm Di Giai gật đầu, Kỳ Kỳ lại kéo tay Lục Trần, nói: “Bố ơi, chúng ta cùng dì tới nơi khác mua đồ đi.”
Dù rằng không hiểu cuộc đối thoại của người lớn nhưng cô bé vẫn cảm giác được những người kia đang gây gổ với bố mình.
“Anh rể, chẳng lẽ anh định để Kỳ Kỳ thấy mình mắt mặt sao? Anh có thể không cần thể diện nhưng tôi không muốn để Kỳ Kỳ chứng kiến chuyện đáng xấu hổ như vậy.” Lâm Di Giai thấy Lục Trần vẫn cố chấp bèn lập tức nổi giận.
“Kỳ Kỳ chỉ thích bộ đồ đó thôi, nếu đến chuyện này anh còn không thỏa mãn được thì sao có thể làm bố con bé.” Lục Trần nắm tay Kỳ Kỳ, nhìn Lâm Di Giai nói.
“Vậy anh định học người ta mua một lúc sáu bộ quần áo sao? Ý nhân viên bán hàng đã rõ lắm rồi, anh không hiểu ư?” Thấy Lục Trần mãi không chịu hiểu, Lâm Di Giai giận dữ.
Nếu Lục Trần không phải anh rể mình thì cô còn lâu mới quan tâm tới những chuyện này.
Cô luôn xem thường người anh rể này, cảm thấy Lục Trần không có chút chí khí gì. Nhưng có nói thế nào thì chị gái mình cũng thích Lục Trần, Kỳ Kỳ đã ba tuổi rồi, đương nhiên cô cũng không muốn nhìn anh xấu mặt trước người khác.
“Cậu nhóc, cậu nghe lời em vợ mình đi, phải tự biết mình là ai chứ, nếu không tôi ra tay là cậu không biết giấu mặt vào đâu đâu.” Thấy vẻ sợ hãi của Lâm Di Giai, người đàn ông trung niên nọ vô cùng hả hê.
“Đúng vậy, phải tự biết mình là ai đi, đừng giả vờ ra oai nữa, người ta thường hay nói câu này, kẻ có năng lực ra oai thì gọi là kiêu ngạo, kẻ không có năng lực ra oai thì chính là đồ ngu.” Người phụ nữ giàu có nọ cười châm chọc.
Rồi bà ta lại quay sang nói với nhân viên bán hàng: “Cái loại không biết lượng sức mình thế này thì tốt nhất là đuổi ra ngoài đi, đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng mua sắm của các khách hàng khác.”
Nhân viên bán hàng rất đồng tình, gật đầu nói với Lục Trần: “Các người đi đi mau lên, đừng làm ảnh hưởng tới khách hàng của chúng tôi.”
“Kỳ Kỳ, con có thích quần áo ở đây không?” Lục Trần không buồn để tâm tới nhân viên bán hàng mà quay sang hỏi con gái.
Kỳ Kỳ gật đầu, Lục Trần khẽ mỉm cười, nói: “Vậy bố sẽ mua hết đồ ở đây cho con, sau này mỗi ngày con có thể mặc một bộ khác nhau.”
“Được ạ được ạ.” Kỳ Kỳ hào hứng nói.
Lâm Di Giai thầm giật mình, ông anh rể vô dụng này điên rồi sao? Mua hết ư? Anh ta tưởng mình đột nhiên biến thành triệu phú rồi à?
“Anh rể, anh mà không còn không chịu nghe lời em khuyên em sẽ gọi điện cho chị ngay đấy!” Lâm Di Giai tức đến phát điên, chuẩn bị rút máy ra gọi cho chị.
“Được đấy, chàng trai, tôi cho cậu mười điểm về màn vờ vịt thể hiện này. Đúng rồi. nếu cậu thật sự mua hết được quần áo ở cửa hàng này, tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cậu.” Người đàn ông trung niên cười ha hả.
“Tôi đây sẽ quỳ xuống liếm giày cho cậu.” Người phụ nữ giàu có châm chọc.
Nhìn cách ăn mặc của Lục Trần đã biết quần áo của anh thuộc hàng vài trăm, cùng lắm là nghìn tệ, chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường. Vợ chồng bọn họ chẳng buồn để anh vào mắt.
“Tôi chỉ sợ lát nữa vợ chồng các người sẽ phải khóc thôi.” Lục Trần cười lạnh rồi quay sang một nhân viên bán hàng trước sau chưa từng cất lời.
“Tính cho tôi xem tất cả đồ trẻ em ở cửa hàng các cô có giá bao nhiêu, tôi sẽ mua hết.” Lục Trần nói.
“Hả? Anh, anh mua hết thật ư?” Nhân viên bán hàng ngạc nhiên nhìn Lục Trần, có phần không tin nổi.
“Tôi đã tính xong từ trước rồi, tính cả mấy bộ mà chị đây chọn thì tổng cộng là năm trăm hai mươi nghìn tệ, xin hỏi anh trả tiền mặt hay là quẹt thẻ đây ạ?” Cô nhân viên bán hàng trước đó châm chọc nhìn Lục Trần.
Lục Trần nhìn cô nhân viên còn lại: “Năm trăm hai mươi nghìn tệ sao?”
Nhân viên bán hàng gật đầu.
“Được, vậy quẹt thẻ đi, phần trăm tính hết cho cô.” Lục Trần nói rồi tiến về phía quầy thanh toán.
Cô nhân viên hoàn hồn, kinh sợ tiến theo anh.
“Hả, chẳng lẽ cậu đủ tiền mua thật ư?” Quý bà trung niên nọ ngẩn ra, nhìn thế nào cũng thấy tên nhóc này không giống kiểu người có thể bỏ ra mấy trăm nghìn tệ để mua quần áo.
Đám người Lâm Di Giai cũng tròn mắt, vẻ vững vàng của Lục Trần cũng chẳng làm họ bình tĩnh nổi.
“Thưa anh, anh mua một lúc nhiều hàng thế này tôi có thể giảm giá cho anh, anh chỉ cần trả năm trăm nghìn tệ thôi ạ.” Cô nhân viên bán hàng cố nén nỗi kích động trong lòng, nói.
Lục Trần gật đầu, vừa rút ví ra anh đã chợt phát hiện mình đã quên thẻ ở nhà rồi.
Trời ơi là trời, anh không xui xẻo tới mức ấy chứ.