Ông Bố Siêu Phàm

Chương 65: Phân chia vị trí ghế ngồi


Đọc truyện Ông Bố Siêu Phàm – Chương 65: Phân chia vị trí ghế ngồi

Vốn gia thế của Lý Văn Quang đã rất tốt, vẫn còn trẻ mà đã lên đến chức trưởng ban, hơn nữa còn là trưởng ban của ngành quan trọng trong cục công thương, lại thêm cả người chú giữ chức cục phó, có thể nói Lý Văn Quang đang độ thăng quan tiến chức, tiền đồ xán lạn rộng mở.

“Chào cậu, trưởng ban Lý!”

“Trưởng ban Lý, đây là danh thiếp của tôi!”

“Ôi trời, trưởng ban Lý, lâu lắm rồi không gặp, hôm nay không say không về nhé!”

Có thể nói sự xuất hiện của Lý Văn Quang đã khiến buổi họp lớp đạt tới một cao trào mới, hầu hết đám bạn học đều vội vã tiến lên chào hỏi, trong lời nói của họ còn mang theo vẻ nhún nhường như có như không.

Vu Lệ bên cạnh có phần lúng túng, một đại mỹ nữ như cô ta mà lại không có ai mở lời chào hỏi trước. Việc này khiến Vu Lệ lại cảm nhận được tầm quan trọng của quyền lợi.

Đây là một kiểu tư tưởng thâm căn cố đế của người Hoa Hạ, dù có làm gì đi chăng nữa thì trở thành công chức trong bộ máy nhà nước vẫn là sự lựa chọn hàng đầu.

Dù không có chuyện gì cần nhờ tới mối quan hệ nhưng kể ra cũng đủ để tự hào.

“Mọi người ngồi xuống cả đi, chúng ta đều là bạn học cũ của nhau, không cần phải như vậy, không cần như vậy đâu.” Đứng giữa đám người vây kín xung quanh, Lý Văn Quang hờ hững trả lời.

“Đi thôi đi thôi, tới gian phòng bên cạnh đi, tôi đã cho dọn đồ ăn lên rồi.” Đúng lúc này Triệu Thiên Vũ đột nhiên tiến vào, lớn tiếng nói.

“Đi thôi, tới phòng bên trước đã.” Lý Văn Quang nói xong đám người mới vội vã đi theo Triệu Thiên Vũ.


Lý Văn Quang nhìn Lục Trần đang ngồi yên bất động một bên, không nói gì bèn bỏ đi.

Căn phòng bên cạnh khá rộng, kế năm chiếc bàn, trên bàn đặt tám món nguội, chỉ chờ mọi người có mặt đồng đủ là sẽ lên món chính.

Sau khi nhường nhau một hồi thì mọi người cũng lần lượt ngồi xuống.

Dù không dụng tâm xếp chỗ nhưng ban nãy sau khi trò chuyện với nhau, mọi người cũng hiểu đại khái bạn học mình đang ở địa vị ra sao nên đều tự giác tìm chỗ phù hợp để ngồi xuống.

Địa vị xã hội cao thì chắc chắn sẽ ngồi chung một bàn, địa vị thua kém hơn thì tụ tập lại một bàn khác.

Như phía bàn chủ tọa là những người tiền đồ rộng mở, là Lý Văn Quang có quyền có thể, hay Triệu Thiên Vũ, vừa là con nhà giàu lại còn tự mở được công ty riêng.

Những người kém nhất cũng đều là du học sinh nước ngoài trở về, bọn họ đều rất có tiềm năng, có thể coi như hình mẫu thành công lý tưởng.

Lâm Di Quân rất kín đáo, ban nãy khi trò chuyện cô chỉ nói mình làm sale, mọi người đều tưởng cô là một nhân viên nghiệp vụ bận rộn chạy doanh số.

Dù trước đó cô có là hoa khôi của trường nhưng dù gì cũng đã kết hôn rồi, vậy nên hiện giờ đến cả Lý Văn Quang cũng không ngỏ ý mời cô ngồi bàn chủ tọa.

Ra trường được bốn năm, những người bạn học vốn còn ôm mơ mộng, sau khi được xã hội gột rửa vài năm…


Cuối cùng cũng đã thay đổi rồi.

“Ơ, hết chỗ rồi à?” Sau khi từ phòng vệ sinh trở lại, Lục Trần và Ngô Lỗi phát hiện ra trừ bàn chủ tọa, những vị trí khác đã có người ngồi hết rồi.

“Đi thôi, ra ngồi bàn chủ tọa đi.” Lục Trần bình tĩnh nói.

Ngô Lỗi có hơi do dự, nhưng sau một hồi chần chừ, cậu ta vẫn cùng Lục Trần tiến về phía bàn Lý Văn Quang.

Những bàn khác đã hết chỗ rồi, bọn họ cũng chẳng thể đứng ăn cơm được.

Thấy hai tên nghèo kiết xác nọ dám ngồi bàn chủ tọa, những người khác tức khắc cảm thấy khó chịu.

Ánh mắt họ cùng hiện lên nét cười châm chọc.

Bên bàn Lý Văn Quang có bốn người, Lục Trần và Ngô Lỗi bèn ngồi bừa xuống hai ghế.

Bốn người bên bàn chủ tọa nhìn họ bằng ánh mắt quái dị.

Dù rằng không phân rõ ràng ghế chủ tọa và ghế khách, cũng chẳng có thứ tự ghế ngồi rõ ràng cho từng vị khách thật.


Nhưng bọn họ đều đã là người trưởng thành rồi, chỉ cần có chút kinh nghiệm xã hội, hoặc tự biết mình biết ta thôi là đều hiểu ở vào trường hợp này mình nên ngồi đâu.

Muốn ngồi bàn chủ tọa cũng phải có tư cách, nếu không người khác sẽ lại nghĩ mình không hiểu quy tắc.

Lý Văn Quang thấy vẻ mặt Lục Trần vẫn hết sức bình tĩnh mà không khỏi nhíu mày, hôm qua hắn đã hơi nghi ngờ thân thế của Lục Trần, giờ Lục Trần lại dám thoải mái ngồi chung bàn với mình, chẳng lẽ anh lại có địa vị cao thật?

Vu Lệ lại không nghĩ như Lý Văn Quang, cô ta cảm thấy Lục Trần chỉ chó ngáp phải ruồi, quen được ông chủ của Phỉ Thúy 36, vậy nên nhân viên ở đó mới kính trọng anh, chứ thật ra Lục Trần chỉ là kẻ thất nghiệp nay đây mai đó mà thôi.

Thậm chí cô ta còn ngờ rằng Lục Trần là loại sống ăn bám vào Lâm Di Quân vợ mình.

“Lục Trần, không phải hôm qua cậu bảo muốn nhờ Chí Hằng nhà tôi tìm giúp một vị trí bảo vệ sao, mai cậu nhớ đến tòa nhà Quân Duyệt sớm nhé.” Vu Lệ nói mà như cười như không.

“Khỉ thật, không phải đó chứ, Lục Trần, giờ cậu kém cỏi đến mức đấy à? Đển cái chức bảo vệ thôi cũng phải nhờ người ta xin hộ?”

“Công ty tôi thiếu một nhân viên bảo vệ, hay cậu lại đây kính tôi một ly, khi nào về tôi sẽ năn nỉ nói giúp cậu, để cậu làm bảo vệ công ty tôi nhé.”

Nghe Vu Lệ nói vậy, nhiều người tức khắc chế giễu.

Dù mọi người đều biết kiềm chế, đều rõ rằng không nên nói những lời trắng trợn như vậy, nhưng ai bảo hai người họ lại không tự biết mình ở đâu như vậy.

“Di Quân, cậu bảo chồng cậu ra đây ngồi đi, bàn mình vẫn kê được thêm hai ghế mà.” Bạn thân của Lâm Di Quân – Hồ Mẫn kéo tay cô, thì thầm.

Lâm Di Quân cũng có phần khó xử, những suy nghĩ trong chốc lát rồi cô lại lắc đầu.


Nếu là một tháng trước thì chắc chắn cô đã kéo Lục Trần xuống rồi. Nhưng sau khi thấy những thay đổi của Lục Trần trong khoảng thời gian này, cô lại nhận ra một mặt khác của anh. Sự tự tin của Lục Trần cũng khiến cô có thêm lòng tin ở anh. Hơn nữa, giờ Lục Trần cũng được coi là đại gia nghìn tỷ rồi, nói khó nghe chút thì cô thấy tất cả những người ở đây cộng lại chưa chắc đã giàu được bằng Lục Trần.

“Thôi bỏ đi, đừng để ý đến anh ấy, anh ấy làm vậy chắc chắn tự có lý do.” Lâm Di Quân lắc đầu, nói.

“Di Quân, nói thế này cậu đừng giận, nhưng thật đấy, ban đầu cậu chọn Lục Trần, bỏ qua Lý Văn Quang, mọi người đều thấy cậu không có mắt nhìn người, sau khi tốt nghiệp cậu lại kết hôn với Lục Trần. Khi ấy nghe tin này mọi người đều nghĩ cậu điên, chọn ai không chọn lại đi chọn một tên chẳng có tài cán gì, tự đẩy mình vào hố lửa.” Hồ Mẫn thở dài nói.

“Tớ thấy ổn mà, Lục Trần luôn đối xử rất tốt với tớ.” Lâm Di Quân cười, ngoại trừ khoảng thời gian trước đó con gái mắc bệnh phải vào viện khiến tâm trạng cô không được tốt, thường xuyên kéo Lục Trần ra trút giận, thỉnh thoảng khiến anh phát bực, tranh cãi với cô vài câu ra thì mấy năm cưới nhau có thật sự không hề có gì chê trách Lục Trần cả.

Dù rằng cô hy vọng Lục Trần có thể kiếm được tiền, trở thành con người thành đạt nhưng cô lại càng để ý tới tình cảm hai vợ chồng hơn.

Thấy Lâm Di Quân như vậy, Hồ Mẫn cũng chẳng biết nói gì.

Nghe lời châm chọc của mọi người, dù có là nhắm vào Lục Trần nhưng Ngô Lỗi vẫn cúi đầu, cảm giác như mình đang ngồi trên bàn chông, vô cùng khó chịu.

Lục Trần không quan tâm tới những người khác mà chỉ quay đầu nhìn Vu Lệ bên cạnh, mỉm cười: “Được, vậy tôi phải cảm ơn bạn Vu rồi.”

Sự khinh thường hiển hiện trong mắt Vu Lệ, Lý Văn Quang lại cảm thấy nghi ngờ.

Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi sao, thật sự chỉ đơn giản là Lục Trần có quen biết ông chủ của Phỉ Thủy 36 thôi ư?

Triệu Thiên Vũ lắc đầu, tự cảm thấy thân phận của mình mà đem ra so với loại thấp kém như Lục Trần thì thật là mất mặt.

Hắn đứng dậy nhìn mọi người, cao giọng: “Các bạn, trước khi bắt đầu uống rượu, tôi thấy chúng ta nhất định phải mời trưởng ban Lý phát biểu, nâng ly chúc mừng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.