Đọc truyện Ông Bố Siêu Phàm – Chương 38: Cổ đông mới của các người chính là tôi
Vụ Hải bước vào phòng làm việc của Hạ Quân rồi tiện tay khép cửa lại, thấy Hạ Quân đang đứng trò chuyện cùng Từ Kinh.
“Hạ tổng.”
“Hạ tổng.”
Phạm Minh và Vụ Hải vội lên tiếng chào Hạ Quân.
Hạ Quân ngẩng đầu nhìn hai người, im lặng không nói tiếng nào.
“Không biết Hạ tổng gọi chúng tôi đến có chuyện gì?” Phạm Minh hỏi.
“Lục tổng? Là vị cổ đông mới sao?” Phạm Minh mừng rõ hỏi, mấy hôm nay hắn luôn chăm chăm muốn thân cận với vị cổ đồng mới Lục tổng này, nhưng từ ngày tổ chức cuộc họp ban quản lý xong, Lục tổng không hề xuất hiện khiến Phạm Minh đâm sốt ruột.
Không ngờ hôm nay cuối cùng Lục tổng cũng muốn gặp mình, sao Phạm Minh có thể không vui được đây.
Vu Hải cũng mừng rõ, không ngờ cổ đồng mới cũng muốn gặp cả mình, lập tức cảm thấy khấp khởi mừng thầm.
Chẳng lẽ vị cổ động mới này muốn thăng chức cho mình sao?
Vụ Hải cảm thấy rất có thể là vậy, tất cả các phòng ban đều có quản lý hoặc giám đốc, chỉ phòng bảo vệ là có duy mình làm chức chủ quản, nghe rất mất mặt.
Xem ra vị cổ đông này thật sự muốn phát triển công ty rồi, vậy thì bộ phận bảo vệ cũng sẽ được mở rộng, đúng thực cần thêm một giám đốc và một chủ quản thì mới hợp lý.
Thấy Hạ Quân gật đầu, Phạm Minh và Vụ Hải đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ kích động trong mắt người còn lại.
Hai người đợi chưa được bao lâu thì cửa phòng làm việc của Hạ Quân đã được mở ra.
Vụ Hải và Phạm Minh tiến lên chào đón vị cổ đông mới ngay.
Nhưng vừa thấy người tiến vào là Lục Trần, cả hai cùng cau mày.
“Lục Trần, anh không đi trực đi còn chạy tới phòng làm việc của Hạ tổng làm gì?” Vụ Hải trầm mặt trách móc.
Phạm Minh khinh thường liếc Lục Trần, quay sang nói với Hạ Quân: “Hạ tổng, tôi cảm thấy với loại nhân viên không chịu để kỷ luật công ty vào mắt như Lục Trần thì tốt nhất cứ đuổi cổ đi, làm vậy cũng có thể cho các nhân viên thấy tác phong kỷ luật của công ty mình.”
Hạ Quân nở nụ cười lạnh lùng, hôm nay Hạ Quân gọi Phạm Minh và Vụ Hải tới đây do phía cảnh sát đã điều tra ra hai người này chính là thủ phạm tung tin đồn phỉ báng Lâm Di Quân.
Lục Trần nghe hai người nọ ác ý phỉ báng vợ mình mà bừng bừng lửa giận, vậy nên mới cho Hạ Quân gọi họ tới.
Trước mặt Lục Trần, Hạ Quân chỉ như một cậu nhóc, vậy mà Phạm Minh lại muốn đuổi việc Lục Trần, chẳng phải chuyện này hài hước lắm sao?
Thậm chí liệu Hạ Quân có thể trụ lại công ty, giữ được ba mươi phần trăm cổ phần của công ty Điện tử Đông Giai hay không cũng hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Lục Trần. Phạm Minh thì là cái thá gì.
“Đúng vậy, Hạ tổng, tôi cũng đề nghị nên đuổi việc Lục Trần, Lục tổng – cổ đông mới của chúng ta cũng sắp tới rồi mà anh ta lại coi thường kỷ luật của công ty thế này. Lục tổng mà thấy chắc chắn sẽ không hài lòng đầu.” Vụ Hải phụ họa.
“Nói xong chưa? Nói xong thì ngậm miệng lại đi.” Lục Trần lạnh nhạt nhìn hai người rồi bước tới chỗ ngồi của Hạ Quân.
Lại bị Lục Trần xem thường, Vu Hải và Phạm Minh tức giận tới nỗi vặn vẹo cả mặt, nhưng Hạ Quân không có phản ứng nên họ cũng chẳng dám nói tiếp.
“Anh Lục.” Từ Kinh chào hỏi Lục Trần.
“Ừ.” Lục Trần gật đầu, dứt khoát ngồi thẳng xuống ghế của Hạ Quân.
Thấy cảnh này, Phạm Minh giận dữ: “Lục Trần, anh là cái thá gì mà dám ngồi chỗ của Hạ tổng, anh muốn trèo lên đầu người khác đấy à?”
Lục Trần ném thẳng chiếc gạc tàn trên bàn vào người Phạm Minh, tức giận cất lời: “Còn anh thì là cái thá gì đây?”
Lục Trần đã nhịn Phạm Minh rất lâu rồi, Phạm Minh ngang nhiên cướp công của Lâm Di Quân, Lục Trần nhịn, bày mưu hãm hại, Lục Trần cũng vẫn nhịn. Những Phạm Minh lại dám đặt điều gièm pha vợ anh, chuyện này thì anh không thể nhẫn nhịn được.
“Anh, anh dám cư xử láo xược trước mặt Hạ tổng hả!” Phạm Minh bị gạt tàn thuốc đập thẳng vào ngực, đau tới độ muốn trào nước mắt.
Vụ Hải giận dữ thét lên, vung nắm đấm về phía Lục Trần.
Vị cổ đông mới sắp tới rồi, chắc chắn Phạm Minh sẽ được người này trọng dụng, phần mình cũng phải nhờ cậy vào sự giúp đỏ của Phạm Minh, đương nhiên bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để Vụ Hải ra tay.
Thấy Vu Hải định gây gổ, Lục Trần bừng bừng lửa giận, anh đứng phắt dậy, tung thẳng nắm đấm vào mặt Vụ Hải.
Cơ thể Vụ Hải nghiêng ngả, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Lục Trần nhảy lên bàn, tung cước đá mình ngã nhào.
Suốt khoảng thời gian vừa qua Lục Trần đã nhận đủ rồi.
Tên khốn kiếp ngu ngốc này dám khiêu khích anh hết lần này tới lần khác, hôm qua hắn còn bày mưu hãm hại anh.
Vốn anh cũng muốn chậm rãi đùa giỡn với Phạm Minh, nào ngờ họ còn tung tin đồn nhảm về Lâm Di Quân.
Cục tức này anh không phải nuốt xuống bụng nữa, hôm nhất định phải xử lý cho xong chuyện.
Thấy Lục Trần hung hãn leo lên người Vụ Hải giáng nắm đấm xuống như điện, Phạm Minh trợn tròn cả mắt.
“Hạ tổng, Lục tổng sắp tới rồi, anh cứ để mặc Lục Trần làm bậy trong phòng mình như vậy sao?” Phạm Minh trầm mặt, nói.
Hạ Quân không cất tiếng, chỉ nở nụ cười nhạt, vì ở đây Hạ Quân nào có tư cách mở miệng.
“Hạ tổng, không ngờ anh đường đường là vị cổ đông lớn thứ hai của công ty mà lại bị một tên bảo vệ quay như chong chóng, anh làm tôi thật sự quá thất vọng!” Thấy Hạ Quân không có phản ứng gì, Phạm Minh đau lòng nói.
Hạ Quân nhướn mày, lại nghe Phạm Minh nói: “Hạ tổng, anh ăn hối lộ của một tên bảo vệ, bị anh ta nắm thóp, chuyện hôm nay nhất anh phải cho tôi một lời giải thích, nếu không thì đến lúc Lục tổng tới đây tôi sẽ từ chức ngay trước mặt anh ấy!”
Hạ Quân thầm cười lạnh, không ngờ Phạm Minh lại ngu ngốc nhường này.
Chẳng lẽ Phạm Minh nghĩ cái công ty này không có mình thì không hoạt động nổi sao?
Vả lại, lợi thế duy nhất của Phạm Minh đó là nắm giữ một lượng lớn tư liệu khách hàng của công ty, nhưng Phạm Minh không biết số tư liệu khách hàng đó đã được lưu vào hồ sơ công ty rồi sao?
Cuối cùng Lục Trần cũng đã trút xong giận, anh đứng dậy phủi tay, trở về ngồi ghế chủ tịch.
Phạm Minh đỡ Vụ Hải dậy, lúc này gương mặt Vụ Hải đã toàn là dấu tay, sưng vù mặt mũi, trông thôi cũng biết Lục Trần đã mạnh tay thế nào.
“Lục Trần, anh sẽ phải hối hận!” Vụ Hải lau máu vương bên khóe môi, trừng trừng nhìn Lục Trần.
Hôm nay bị Lục Trần làm nhục khiến Vụ Hải bừng lên mối hận to lớn, thù này không trả, hắn sẽ vĩnh viễn không ngóc nổi đầu lên ở công ty.
“Vậy sao, tôi rất mong chờ tới ngày anh khiến tôi hối hận.” Lục Trần cười cợt, nói.
“Lục Trần, anh cố tình đánh người mà không sợ tôi kiện, bắt anh phải trả giá sao?” Phạm Minh giận dữ nói.
“Xin cứ tự nhiên, tôi đợi giấy gọi của tòa án ở công ty.” Lục Trần nhún vai, nhạo báng.
“Anh… Lục Trần, anh được lắm, lát nữa là cổ đông mới sẽ tới đây, khi ấy tôi sẽ chống mắt lên mà xem liệu anh có thể ngang ngược thế này nữa không!” Phạm Minh giận tới mức muốn hộc máu, tức tối cất lời.
“Đúng vậy đúng vậy, nếu giỏi thì anh cứ ngồi luôn trên cái ghế này đi, để cổ đông mới đứng cạnh nhìn anh biểu diễn.” Vụ Hải châm chọc.
Nghe lời hai người nọ mà Lục Trần không nên nổi tiếng cười.
Anh dựa vào lưng ghế, gác chân lên bàn làm việc, giễu cợt: “Coi lũ chó má như hai người là đối thủ chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi. Nếu sớm biết hai người ngu ngốc thế này thì tôi đây đã cho lũ đi đời từ lâu rồi.”
Anh vừa nói vừa nhìn Phạm Minh: “Hình như ban nãy anh muốn Hạ tổng phải cho mình một lời giải thích nhỉ, vậy thì nghe cho rõ đây, giờ tôi đây sẽ cho các người một lời giải thích.”