Đọc truyện Ông Bố Họ Hoắc Biến Thái – Chương 38
“Thôi để mama xuống hỏi bà ngoại với dì cho nhanh.” – Nói rồi Tiểu Hà ôm vài bộ đồ chạy xuống lầu
Tiếu Minh đưa mắt nhìn giật giật người rồi ngã lăn xuống giường: “Đến bao giờ mới đi được đây! “
Sau 30 phút vật lộn, cởi ra rồi lại mặc, cuối cùng Tiểu Hà cũng chọn được bộ cánh ưng ý. Chiếc váy xòe màu ngọc, điểm thêm chiếc nơ to phần eo phía sau, đúng tiểu thư đài cát dịu dàng, hiện thục…
~Có gì đó sai sai???
Hai mẹ con dưới lầu cùng ông bà Chu. Người làm giúp hai mẹ con mang vali xuống lầu. Tiểu Hà ôm bà Chu rồi ôm ông Chu: “Ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, con sẽ về thăm ba mẹ. Dì chăm sóc ba mẹ giúp con.” – Gương mặt xinh xắn nhau lại, đôi mắt đã ngấng lệ cô quay sang nhìn dì quản gia. Dì đáp lại bằng cái gật đầu đầy chắc chắn
Bà Chu nhìn con gái, hai tay nâng niu gương măt cô: ” Ở bên đó phải biết phép tắc, vừa lòng ông bà Hoắc nghe chưa.” – Bà Chu luôn như vậy, ân cần, thận trọng, trước đây cũng nhờ hiểu lễ nghĩa trong gia đình mà bà dành trọn tình cảm của ba mẹ chồng và được ông Chu yêu thương đến tận bây giờ
Ông Chu nhìn hai mẹ con bùi ngùi. Muốn giảm bớt không khí buồn rầu liền lên tiếng: “Được rồi, con gái sang nhà chồng rồi lại về đây chơi, chứ có đi mất luôn đâu. “
Tiểu Hà ngừng thút thít, bà Chu nhìn cô rồi quay sang nhìn ông Chu cười tủm: “Chứ không phải đêm qua ông trằn trọc mãi không ngủ vì sáng nay con gái về nhà chồng hả? “
Ông Chu bị bắt bài liền làm ngơ, tỏ ra không biết gì: “Hồi nào, à tại tối qua tôi uống cafe nên không ngủ được chứ trằn trọc gì…” – Ông quay sang hướng khác
Tiếu Minh im lặng, giờ mới lên tiếng: “Mama chả thích qua ở với papa quá. Chắc đây là lần cuối mama về nhà thăm ông bà ngoại mất. Nhưng ông bà yên tâm con sẽ thay mama ở với hai người. ” – Tiếu Minh nói rồi giữ lấy chân của ông ngoại
Tiểu Hà bị chọc tức liền với tay nhắt mũi thằng bé: “Thằng nhóc này lại thích ăn đòn hả? “
Tiếu Minh lè lưỡi cười khúc khích, nhóc chạy ngay sang ôm chân bà ngoại. Tiểu Hà chẳng làm gì được, thằng bé khoái còn trêu người cô. Đúng là tức chết mà, có thằng con mà muốn quẳng nó vô thùng rác luôn á…
Cả nhà cười lên xuống với hai mẹ con Tiểu Hà. Lúc này xe của Hoắc Tư Vĩ cũng đến, anh dừng xe ở ngoài rồi ra sau xe lấy một bó hoa to sải chân bước vào: “Con chào hai bác.” – Anh cúi người chào.
Bà Chu cười tươi: “Bác gì nữa. Bây giờ phải là ba mẹ rồi.” – Bà Chu nhìn Tiểu Hà đang ngượng ngùng cúi đầu cười phúc hậu
Anh nghe lời cúi chào lần nữa: “Con chào ba mẹ. Xin phép ba mẹ cho con đón hai mẹ con Tiểu Hà về nhà. Ba mẹ con cũng có lời mời ba mẹ ăn bữa cơm.”
Ông bà Chu hài lòng, gật đầu đồng ý. Ông bà Chu cũng biết gia cảnh của bên đó, cũng có chút lo lắng khi Tiểu Hà gả về nhà bên đó. Nhưng từ lúc tiếp xúc với Hoắc Tư Vĩ mọi chuyện đều trở nên nhẹ nhõm hơn trong lòng hai người.
Được sự đồng ý của ba mẹ Tiểu Hà anh vui mưng, anh lại gần phía Tiểu Hà, đưa bó hoa lên cười tươi: “Em về với anh chứ? ” – Anh đang rất nôn nóng đón cô về, trong lòng anh cứ sôi sục cả lên, cảm giác này thật khó tả. Anh chờ đợi ngày này lâu lắm rồi,…
Tiểu Hà chỉ nhìn anh cười hạnh phúc, cô nhận lấy bó hoa, đôi mắt bắt đầu rưng rưng, cô rất muốn khóc. Nước mắt của hạnh phúc, nước mắt suốt bao năm qua cô chôn giấu dưới đáy lòng. Thực sự tất cả như một giấc mơ đi rất nhanh và đến cũng rất bất ngờ. Cô đáp lại anh bằng cái gật đầu.
Tiếu Minh bên dưới thấy mẹ vui cũng rất mừng, thằng nhóc thoáng cười rồi trong đầu nó lại nghĩ ra điều gì đó: “Chẳng lẽ papa không muốn đón con về nhà sao? ” – Tiếu Minh bĩu môi, khoanh tay quay mặt sang hướng khác ra vẻ giận dỗi.
Hoắc Tư Vĩ nhìn Tiểu Hà rồi nhìn thằng bé cười, anh nhấc bổng thằng bé lên cao: “Papa đón cả hai chịu không?”
Cả nhà vui vẻ cười nói, mỗi người một lời rồi chiếc xe của Hoắc Tư Vĩ và ba mẹ Tiểu Hà cũng chuyển bánh đi
………………….
Dĩ Lộ và Thiên Quốc Tùng cứ trêu đùa nhau cả 2 tiếng đồng hồ để giết thời gian. Đúng là thời gian bên nhau cứ trôi nhanh như gió vậy
“Anh đưa em đến công ty.” – Thiên Quốc Tùng chỉnh lại cà vạt rồi khoác áo vest ngoài, nhìn Dĩ Lộ đang lúi húi đeo giày
Dĩ Lộ nghe vậy liền lắc đầu xua tay: “Không cần đâu, em tự đi.” – Cô quen với việc một mình, trước giờ vẫn vậy, cô rất ngại việc phải nhờ vả ai điều gì đó.
Thiên Quốc Tùng không nói chỉ đi lại phía Dĩ Lộ, anh bước những bước nhanh dài ba bước đã tới chỗ cô rồi. Anh tiện tay với lấy chiếc chìa khóa đang được đặt trên bàn. Dĩ Lộ theo quán tính bất ngờ quay lại: “Trả lại chìa khóa cho em.” – Cô cố gắng với lấy chiếc chìa khóa đang lơ lửng giữa không trung. Thiên Quốc Tùng vẫn không trả, anh cứ đưa sang bên này rồi sang bên kia. Dĩ Lộ cố gắng kiễng chân lên với lấy chiếc chìa khóa, đột ngột anh áp môi xuống môi cô, một tay giữ chặt lấy eo cô. Cứ thế anh chiếm hết dư vị ngọt ngào trong khoang miệng cô. Dĩ Lộ ngại ngùng, đập nhẹ vào cơ ngực rắn chắc: “Anh quá đáng lắm luôn á! ” – Cô giật lại chiếc chìa khóa từ tay anh rồi quay gót bước đi
Thiên Quốc Tùng nhêch miệng cười: “Thế em không cho anh đi cùng à? Xe anh hết xăng rồi! ” – anh cứ thế lẽo đẽo theo sau.
~ Haizzz, cạn ngôn với ông này quá thôi!!!
(Xe của Dĩ Lộ gửi ở quán bar, hồi nãy lúc hai người chơi đùa Thiên Quốc Tùng đã cho người đến lấy và đưa lại chìa khóa về nhà Dĩ Lộ.)
“Anh né ra, em muộn giờ rồi. ” – Dĩ Lộ không tài nào quay xe được bởi “con đỉa” phía sau cứ bám lấy xe cô không rời
“Em cho anh đi cùng…” – Thiên Quốc Tùng cứ giữ lấy xe cô, hết lăn rồi cào đủ trò Dĩ Lộ muốn nổ banh não với ông bạn trai nhố nhăng này quá…
“Né ra mau! ”
“Đi mà ~ ” – Anh tỏ vẻ ngây thơ vô tội, như đứa con nít vừa bị mẹ mắng. Cứ thế mè nheo cô mãi.
Thì xe bên ngoài đón anh cũng đến cứu nguy cho Dĩ Lộ. Tài xế xe hạ kính xuống gọi: “Cậu chủ xe anh hỏng nên tôi đến đón anh đây.”
“Mé nó!!!! ” – Thiên Quốc Tùng chỉnh lại áo miệng buông câu chửi thề.
“Anh mau ra xe đi.” – Dĩ Lộ được cứu thoát liền cười tươi hẳn. Cô đưa tay ra mời anh lên xe.
Quốc Tùng đúng số nhọ mà!!!
Anh luyến tiếc nhìn cô rồi đi lại phía xe: “Ai bảo anh đến đón tôi? ” – Thiên Quốc Tùng nhau mày, mở mạnh cửa ngồi vào xe.
“Cô chủ bảo tôi đến đón anh.” – Anh tài xế thật thà trả lời mà không biết người ngồi sau đang bốc khói nghi ngút
*5 phút trước*
“Chị đến chưa? Sắp trễ rồi đó.” – Tin nhắn từ Mộc Lan
Dĩ Lộ chán nản nhìn qua người đàn ông đang giữ khư khư chiếc xe moto của mình: “Chị đang bị một con nhộng già bám. Không tài nào thoát được! “
Mộc Lan đọc xong thì khúc khích cười, cô thầm nghĩ: “Anh trai yêu dấu, em sẽ giúp đỡ anh một tay. “
Và rồi cô gọi cho tài xế riêng của nhà đến đón anh viện lý do hỏng xe.
~ Có em gái để làm gì? Để “vun đắp tình cảm ” giữa chị dâu và anh trai
Thiên Quốc Tùng trong xe mà lòng cứ tức tối, đang lấy le với gái ai dè bị ngay con em phá hoại. Tu bao giờ mới thoát được nhỏ em đáng chết này đây!
…………………………..
Xe của Hoắc Tư Vĩ và ba mẹ Tiểu Hà cuối cùng cũng dừng tại nhà anh. Ngôi nhà được trang trí theo phong cách phương Tây lộng lẫy. Mọi thứ đều tuyết mỹ. Mọi người bước vào nhà thì có hai người làm giúp Tiểu Hà và Tiếu Minh xách vali lên phòng. Ông bà Hoắc đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách.
Ba Hoắc Tư Vĩ – Hoắc Tư Đồ là chủ sở hữu 20 công ty lớn nhỏ ở Mỹ. Mẹ Hoắc Tư Vĩ – Mộc Liễu Nhiên – người mẫu.
Vừa thấy gia đình Tiểu Hà đến ông bà Hoắc đã niềm nở ra đón tiếp: “Ông bà thông gia mời vào, Vĩ Vĩ con mau mời mọi người vào trong.” – Bà Hoắc vui mừng. Bà nhìn xuống Tiếu Minh, cười tươi xoa đầu thằng bé: “Ôi cháu đích tôn của bà đây sao. Đáng yêu quá.”
Tiếu Minh ngay lập tức cúi chào: “Con chào ông bà nội ạ.”
“Ngoan quá, ngoan quá.” – Bà Hoắc nựng má Tiếu Minh, thơm má thằng bé. Bà rất thích cậu nhóc này, rất lém lỉnh, rất ngoan.
Mọi người cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ. Ông bà Hoắc thật sự rất thích Tiếu Minh và cô con dâu Tiểu Hà. Mọi thứ diễn ra rất êm xuôi. Ông bà Chu cũng thấy an lòng hơn khi thấy tình cảm ông bà Hoắc dành cho Tiểu Hà và Tiếu Minh.
“Thật xin lỗi ông bà, vì thằng Vĩ nhà tôi đã để Tiểu Hà chịu khổ nhiều.” – Bà Hoắc bùi ngùi nhìn bà Chu. Hai bà có vẻ rất hợp. Bà Chu cười duyên: “Chuyện của tụi nhỏ, cứ để chúng giải quyết. Ta người lớn chỉ có thể động viên, khuyên bảo chúng sao cho phải. ” – Hai bà cứ ngồi trò chuyện với nhau.
Ông Chu và ông Hoắc cũng một chủ đề. Chỉ còn lạc lõng gia đình ba người kia ngồi chả biết nghe bên nào: “Papa ông nội ngày xưa có giống papa bỏ bà nội không? ” – Tiếu Minh ghé sát tai Hoắc Tư Vĩ nói nhỏ
Hoắc Tư Vĩ liền đáp trả: “Papa con đâu có bỏ mama, tại mama con bỏ papa đi đó chứ. ” – Tiếu Minh cũng gật gù: “Haiazzz thật là, mama thật thiếu suy nghĩ! “
Tiểu Hà bên cạnh nghe loáng thoáng liền nhăn mặt: “Hừm, ai bỏ ai hả? ” – Nghiến răng ken két
Tiếu Minh hùa theo mama, lắc đầu chèm chẹp: “Đúng rồi, papa thật là. Nam tử hán dám làm dám chịu, papa bỏ mama theo cô khác thì nhận. Con có thể xin mama tha thứ cho papa. Đúng thật là không đáng mặt nam nhi! “