Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 172: Không Dám Chấp Nhận Sự Thật


Đọc truyện Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần – Chương 172: Không Dám Chấp Nhận Sự Thật


“Ôi!”
“Mau tránh ra!”
Vô số vụn gỗ bay tán loạn.

Rất nhiều võ giả nhà họ Trần không kịp trốn nên bị vụn gỗ cắt cho bị thương.

Tuyệt Mệnh và Tuyệt Tình vô cùng ăn ý.

Tuyệt Mệnh đi phía trước mở đường, Tuyệt Tình đi phía sau rửa sạch mấy thứ còn sót lại.

Trên đường tiến lên của hai người, chỉ cần gặp được võ giả nhà họ Trần thì không có chỗ nào không phải gãy xương đứt gân.

Giờ khắc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh hai bên trái phải đều tập trung hết lên người hai người.

Thủ đoạn của hai người này thật sự rất dũng mãnh, trực tiếp dùng tay không cướp đao sắc, rầm rầm đánh ngã một người.

Cứ như hổ ào vào đàn dê vậy, kẻ địch không hề có sức chống trả.

Võ giả trung niên đang giằng co với Huyết Đồ thấy thế thì vội vàng trở lại cứu viện.

Ông ta vốn tưởng rằng với thực lực cấp bậc Võ Vương của mình thì ít nhất cũng có thể ngăn chặn hai người này lại.

Nhưng mà ông ta nghĩ nhiều rồi!
Võ giả trung niên vọt tới trước mặt Tuyệt Mệnh, ra một đòn ở một góc độ cực kỳ xảo quyệt, muốn đánh úp huyệt thái dương của Tuyệt Mệnh.

Ông ta tin rằng đòn tấn công của mình là không tầm thường và tất nhiên sẽ có thể thành công.

Nhưng tốc độ phản ứng của Tuyệt Mệnh nhanh đến nỗi vượt qua sức tưởng tượng của võ giả trung niên.

Lúc nắm tay của ông ta chỉ còn cách huyệt thái dương của Tuyệt Mệnh chỉ mấy tấc nữa, Tuyệt Mệnh trở tay một cái, ngăn cản nắm đấm của võ giả trung niên lại.

Sau đó võ giả trung niên chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh khó mà ngăn cản nổi truyền tới thông qua cánh tay.


Ngay sau đó, thân thể của võ giả trung niên không thể khống chế mà bay về phía Tuyệt Mệnh.

Đáng tiếc, không chờ đến khi ông ta kịp phản ứng, Tuyệt Mệnh đã giơ gối đánh thẳng lên người ông ta.

“A!”
Võ giả trung niên kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể cong lại thành một cục như con tôm lớn bị nấu chín.

Một đòn lên gối này của Tuyệt Mệnh trực tiếp đánh nát đan điền của ông ta!
Võ giả trung niên té trên mặt đất, nhìn thân hình lạnh lùng kia dần dần đi xa, trong lòng trào ra vô vàn sự phẫn nộ và bi thương.

Người kia chỉ tiện tay ra một đòn đã có thể đánh nát công sức bản thân mình tu luyện mấy chục năm.

Kẻ đó là ai vậy?
Rốt cuộc kẻ đó mạnh đến đâu?
Mang theo nghi vấn này, tầm mắt của võ giả trung niên dần trở nên mơ hồ.

Võ giả nhà họ Trần thấy không ai có thể cản tổ hợp hai người này lại được thì trong lòng sợ hãi.

Có võ giả nhà họ Trần la lên: “Gia chủ, gia chủ!”
“Mau, mau ngăn cản bọn họ!”
Trần Minh Xuyên vừa xoay người đã thấy tình huống này, vẻ mặt thay đổi hoàn toàn.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, không ngờ rằng võ giả của dòng họ trong sảnh lớn đã ngã xuống hơn nửa.

Ông ta lớn tiếng nói: “Tộc Vệ, nhanh chóng quay về cứu viện!”
Lúc này, ông cụ Lý đã thể suy sức yếu, có thể giết chết bất lúc nào.

Hai võ giả mặc quân phục không rõ lai lịch này mới là mối nguy lớn nhất.

Ông ta đã nhìn ra rằng hai người này ra tay cực kỳ tàn nhẫn xảo quyệt, vừa ra tay đã là những chiêu thức dồn người ta vào chỗ chết.

Hơn nữa đặc điểm ra tay của hai người này rất rõ ràng: một đòn là phải chết!

Đòn đánh của bọn họ không có động tác thừa nào, cũng không phải những chiêu thức phức tạp.

Mỗi vị trí trên người bọn họ đều có thể trở thành vũ khí để tấn công kẻ địch.

Trần Minh Xuyên không nhịn được mà lùi về phía sau từng bước.

Thật là đáng sợ!
Người như vậy thật sự là rất đáng sợ!
Hai người này quả thật chính là những cỗ máy giết người!
Sau khi Tộc Vệ của nhà họ Trần nhận được mệnh lệnh thì nhanh chóng từ bỏ ông cụ Lý mà đánh về phía hai người tổ Tuyệt Sát.

Nhìn thấy sáu Tộc Vệ nhà họ Trần xung phong liều chết mà đến kia, trên khuôn mặt búp bê của Tuyệt Tình lộ ra một nụ cười vô hại, dẫn đầu xung phong liều chết mà tới.

Cùng lúc đó, một tiếng nói hưng phấn rơi vào trong tay tất cả mọi người: “Tổ trưởng, giao cho tôi mấy người này nha, ngài nghỉ ngơi trước chút đi!”
Nghe thấy lời nói vô cùng hớn hở này, vẻ mặt mọi người đều rất quái dị.

Các vị khách nhìn bóng người hung hăng kia, không biết nên nói gì: “Không phải thằng nhóc kia bị ngu đấy chứ?”
“Ngay cả cao thủ giấu nghề như ông cụ cũng không đánh lại được mấy tên mặt không thay đổi kia của nhà họ Trần, anh ta có thể sao?”
“Đúng vậy, những võ giả khác của nhà họ Trần là rác rưởi không có nghĩa là sáu người này cũng là rác rưởi!”
“Tôi đoán rằng thằng nhóc này sẽ phải chịu thiệt thôi!”
Mọi người anh một câu tôi một câu, tất cả đều xem nhẹ Tuyệt Tình.

Trong mắt bọn họ, ngay cả ông cụ Lý cũng không thể đánh thắng những người này thì một tên nhóc trông chỉ mới mười mấy tuổi sao có thể thắng nổi.

Nghe tiếng bàn tán của những người này, khóe miệng của Huyết Đồ căng ra, suýt nữa thì cười thành tiếng.

Nếu những người này biết nhiệm vụ mà tổ Tuyệt Sát chấp hành khó thế nào thì có lẽ sẽ không còn những suy nghĩ như vậy nữa.

Bọn người kia đều là những người đi ra từ trong núi thây biển máu đấy!
Kẻ địch mà bọn họ phải đối mặt đều là bộ đội nòng cốt của các quốc gia khác, có kinh nghiệm vô cùng phong phú giống như bọn họ.


Thế nhưng kẻ địch như vậy mà bọn họ cũng có thể đánh thành danh tiếng hiển hách.

Đám binh sĩ tư nhân mà thế gia bồi dưỡng ra này đứng trước mặt bọn họ chẳng qua chỉ là gà đất chó ngói mà thôi!
Cho dù có cùng cảnh giới thì bọn họ cũng có thể thoải mái nghiền áp những người này.

Trong khoảnh khắc sinh tử sẽ có thể luyện được những kỹ thuật ma quỷ.

Ở trong mắt bọn họ thì từ trước đến nay vũ lực đều là kỹ thuật giết người.

Huyết Đồ biết những người này sẽ phải thay đổi suy nghĩ nhanh thôi.

Quả nhiên, ngay sau khi Tuyệt Tình tiện tay đá một Tộc Vệ nhà họ Trần về phía sau rồi sợ hãi than:
“Ngang ngược!”
“Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ rằng còn có thể đối đầu kiểu này.


“Người này thật mạnh mà!”
“Mẹ nó chứ, thế mà anh ta lại dùng tay của Tộc Vệ đi tổn thương chính Tộc Vệ đó.


!
Sáu Tộc Vệ, vốn dĩ Trần Minh Xuyên còn đang cho rằng có thể ngăn cản hai người không rõ lai lịch này.

Nhưng nhìn tình hình bây giờ thì sáu Tộc Vệ này chẳng ngăn cản được người nào cả.

Trần Anh Kiệt nhìn thấy quân phục trên người hai người kia thì trong lòng rung động, lớn tiếng hỏi:
“Các người là bộ đội nào?”
“Người anh em, đều là người một nhà!”
“Tôi là Đặc Vệ của quân đoàn Tuyết Lang!”
Trần Anh Kiệt thấy nhà họ Trần đã gặp nguy hiểm đến nơi rồi bèn để lộ thân phận của bản thân, hy vọng nhận được sự đồng cảm của hia người tổ Tuyệt Sát.

“Anh em?”
Tuyệt Mệnh nhẹ nhàng nói lại một câu.

Rồi sau đó mũi chân anh ta đá nhẹ một cái, một khúc gỗ nhanh chóng bay thẳng về phía Trần Anh Kiệt.

“A!”
Trần Anh Kiệt không kịp trốn nên bị đâm cho lùi về phía sau liên tiếp ba bước.


Trần Anh Kiệt ôm lấy ngực, thở ra nhiều hơn hít vào nói: “Anh làm gì vậy?”
Tuyệt Mệnh lạnh lùng cười một tiếng:
“Ai là anh em của anh?”
“Anh như vậy còn có mặt mũi nhắc đến quân đoàn Tuyết Lang à?”
“Mặt mũi của quân đoàn Tuyết Lang đều bị anh làm cho mất hết!”
“Đặc Vệ ẩn bên ngoài nhà họ Lý đã bị điều đi hết rồi.


“Tài liệu này chính là thư cách chức của anh!”
Nói xong, Tuyệt Mệnh lấy hai tờ giấy trong ngực ra ném cho người của nhà họ Trần.

Tuyệt Mệnh vỗ vỗ đầu rồi nói tiếp: “À, cái còn lại là của anh!”
Câu phía sau này là nói với Trần Cơ Hành.

Vẻ mặt Trần Cơ Hành thay đổi, một dự cảm bất thường dâng lên trong lòng.

Anh ta chạy nhanh tới nhặt thư cách chức lên đọc kỹ, vẻ mặt thay đổi ngay tại chỗ.

“Không thể nào!”
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Trần Cơ Hành lập tức trở nên điên cuồng.

Anh ta nhìn chằm chằm thư cách chức trong tay rồi ngẩng đầu lên, mong chờ nhìn về phía Tuyệt Mệnh rồi hỏi: “Có phải thư cách chức này là do các người làm giả không hả?”
“Ha ha, chắc chắn là do các người làm giả!”
Trần Anh Kiệt đi tới bên người Trần Cơ Hành, vừa thấy tờ giấy đã thay đổi vẻ mặt.

Anh ta ngạc nhiên sợ hãi nói: “Chắc chắn là không thể nào!”
“Rốt cuộc các người là ai?”
“Dựa vào đâu mà các người làm như vậy?”
“Các người không có quyền làm như vậy!”
Tuyệt Mệnh không có hứng thú trả lời hai kẻ không dám chấp nhận sự thật này.

Anh ta thản nhiên nói: “Quỳ xuống, đầu hàng đi, xử lý theo quốc pháp!”
“Chống đối, chết!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.