Bạn đang đọc One Way Ticket – Chương 20: Anh Yêu Em
“Cộc…cộc…” tôi gõ cửa phòng em.
“Con không ăn cơm đâu dì Lệ.” giọng nói mà mấy ngày nay tôi không nghe được vang lên.
“Cộc…cộc…”
“Không ăn đâu mà.”
“Alan đây mèo con. Mở cửa đi.”
Sau một lúc im lặng, em lên tiếng:
“Cửa không khóa.”
Tôi xoay tay cầm bước vào. Em đang ngồi ôm gối trên giường, nhìn em thật tiều tụy, hai quầng mắt sưng to vì khóc nhiều và không ngủ, đầu tóc rối bời. Sao lại ra nông nỗi này thế em…
“Véo…” em ném cái gối bay về phía tôi. , sau đó là cái điện thoại, may mà tôi né được.
“Em làm gì vậy?”
“Anh đến làm gì?Nửa tháng nay anh chết ở đâu thế?Tôi gọi điện không được, qua nhà tìm thì bạn anh không biết anh đi đâu. Tôi lo cho anh lắm, anh biết không?Lo đế phát điên lên. Đồ tồi. Anh đi về đi…”
Em hét lớn rồi ôm mặt khóc…
Tôi từ từ tiến đến gần, ôm em vào lòng.
“Ngoan, đừng khóc nữa.”
“Buông tôi ra, anh đi về đi. Cần thì mới gọi, không cần thì đuổi đi sao?Anh coi tôi là gì chứ?Buông ra…”
Em đánh thùm thụp vào người tôi trong lúc vẫn khóc rấm rức. Tôi cứ ôm chặt không buông. Hình như người em như gầy hơn. Tội nghiệp em, chắc tại bỏ ăn đây mà. Tôi đã từng nói gì?Tôi hứa với bản thân sẽ không để em khóc nữa. Giờ đây thì sao, anh vô dụng quá, bất lực quá, phải không em?Anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm, từ nay anh sẽ không như vậy nữa đâu
. Em không đánh nữa mà gục đầu vào vai tôi, khóc to hơn, em nức nở:
“Anh…là…đồ tồi. Sao không…đi luôn đi.”
“Ừ, anh là đồ tồi. Nhưng anh đã về và không đinữa đâu.”
Tôi ôm lấy khuôn mặt em, tóc em dính bết vàomá, tôi đưa tay gạt đi nước mắt rồi vén tóc em sang một bên.
“Đầu tóc bù xù, trông xấu quá.”
“Kệ tôi…” Em vẫn còn thút thít.
“Thôi đừng mít ướt nữa. Còn giận không?Anhcho em đánh nhé.”
Tôi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em, đưa lên vỗ vào mặt mình.
“Đánh đi. Đánh xong đừng giận nữa nhé. Thương lắm…”
Em không đánh mà dùng tay vuốt nhẹ lên mặt tôi một cách dịu dàng. Khẽ hôn lên tóc em, tôi ngửi thấy mùi thơm thoang thỏang quen thuộc. Tôi nâng cằm em lên, đặt lên môi em môt nụ hôn da diết, em cũng đáp lại, lưỡi hai đứa quyện vào nhau càng lúc càng cuồngnhiệt. Có lẽ vì xa cách lâu ngày nên ai cũng không muốn rời nhau. Cả hai cùng say sưa cho thỏa niềm mong nhớ. Sau một hồi lâu chúng tôi mới tách nhau ra.
Đưa tay vuốt tóc tôi, em thì thầm:
“Sau này không được thế nữa nhé. Đi đâu cũng được, nói với em một tiếng thôi.”
“Ừ. Anh hứa.”
“Mấy ngày nay anh đi đâu?”
“Anh…về thăm gia đình.”
Xin lỗi, anh không muốn nói dối với em đâu. Nhưng làm sao anh nói với em rằng anh đi gặp người con gái khác được. Nếu biết, em sẽ lại khóc nữa mất. Từ nay anh muốn em chỉ có niềm vui và nụ cười mà thôi.
“Còn giận anh không?”
“Còn chứ sao không?Lúc đầu, em định từ nay không thèm gặp anh nũa.”
“Vậy sao cho anh vào phòng?” tôi cười.
“Không cho, lỡ…anh đi luôn…thì biết làm sao?” Em đan những ngón tay vào nhau, khuôn mặt đỏ bừng, lộ vẻ thẹn thùng.
Làm sao anh bỏ đi được, em ngốc.
Nắm chặt lấy tay em, nhìn vào đôi mắt vẫn cònsưng đỏ, tôi nói:
“Tiff, hãy làm người con gái của anh nhé. Thật lòng anh rất yêu em. Đồng ý với anh nhé.”
Tôi thấy mình đang run, tim đập mạnh rộn ràng, y như 1 thằng con trai lần đầu tiên tỏ tình vậy. Từ sau khi Tiểu Lợi ra đi, tôi không nhớ mình đã nói những câu tỏ tình này bao nhiêu lần, với bao nhiêu người. Dần dần tôi cảm thấy nó thật tẻ nhạt, tiếng yêu phát ra từ miệng tôi sao mà dễ dàng quá. Nhưng lần nàythì khác, tôi nói với em bằng cả trái tim chân thành. Tôi thật sự rất yêu em, tôi muốn em là của mình, chính thức làm người con gái của tôi chứ không phải mập mờ như trước giờ nữa. Tôi vẫn nhìn em mong chờ, lòng hồi hộp…
Em mỉm cười rồi gật đầu. Trong giây phút đó, tôi vui sướng tột cùng, cả người lâng lâng như được bay lên mây, tôi nhảy lên la lớn.
“Anh làm gì vậy?Ngồi xuống đi, tự nhiên nhảylên thế.” Em khúc khích cười.
Tôi cúi xuống bồng em lên trong vòng tay, rồixoay vòng vòng.
“Ha ha, có nghe không, em đã đồng ý với tôi rồi.”
“Thả em xuống. Thả xuống mau lên.” Em cườithật tươi, nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, hai má em ửng hồng như đóa hoa e thẹn.
“Tiffany, anh yêu em.” Tôi hôn lên trán em.
“Em…cũng yêu anh.” Em thỏ thẻ đáp lại.
“Sao?Nghe không rõ?” Tôi vờ như không nghe thấy.
“Em…yêu…anh.” Em lập lại.
“Vẫn không nghe.”
“Đồ quỷ, giả bộ hả?Không nghe thì thôi.” Em véo mũi tôi 1 cái.
“Dám đánh anh à?Cho đi tàu bay tiếp này.”
Tôi lại nâng em lên cao, hai tay đung đưa, giống như đang ru em bé ngủ vậy.
“Hi hi…thả xuống đi mà…Á á…”
“không thả. Ha ha…”
…
Tôi nhận ra 1 điều, từ lúc gặp em đến giờ, không phải những đêm cuồng nhiệt bên nhau, cũng không phải những ngày cùng ngắm hoàng hôn hay mặt trời mọc, lại càng không phải những lúc cãi nhau vu vơ, mà chính lúc này mới là lúc mà tôi sung sướng nhất, hạnh phúc nhất.
Chúng tôi chưa hề nói với nhau câu nói đó, một câu ba chữ:”I love You”. Nó tuy đơn giản nhưng chân thành. Không lãng mạn nhưng đầy ấm cúng. Không mang lại cảm giácđầy nhục dục như những lần ân ái nhưng tràn trề tình yêu thương trong sáng.
Mèo con đáng yêu của anh, hãy cùng anh đi tiếp đoạn đường sau này nhé.
Anh yêu em !