Ôn Tồn Lễ Độ - Oản Tửu

Chương 22: Cao Hứng


Bạn đang đọc Ôn Tồn Lễ Độ – Oản Tửu – Chương 22: Cao Hứng

CHƯƠNG 22 – ÔN TỒN LỄ ĐỘ- OẢN TỬU

CHƯƠNG 22 CAO HỨNG
Thứ hai, 8h42, Úc Nhĩ Mục chạy tới dưới lầu công ty, cô kéo theo vali hành lý còn chưa đến cửa thang máy, Ôn Tư Cảnh đã gọi điện thoại tới, nhớ đến ngày hôm qua, vô tình anh thấy được bộ đồ ngủ hoạt hình dễ thương đang mang trên người cô, Úc Nhĩ Mục không muốn tiếp nhận điện thoại của anh. -, -Trong đại sảnh công ty, người qua lại cũng không ít, cô sợ không kịp thang máy, sẽ đến trễ, liền không nghe điện thoại. Tuy nói tòa nhà công ty có hơn mười thang máy, trong đó có ba thang máy chuyên dụng dành riêng cho nhân viên Ôn thị sử dụng, nhưng số lượng nhân viên Ôn thị rất đông, hết tốp này đến tốp khác, thật sự hận bản thân không có thêm đôi cánh, bay lên cho nhanh…May mắn, tầng lầu của bộ phận thiết kế cũng không quá cao, mười phút sau, trong thang máy đã thưa dần người, Úc Nhĩ Mục cùng với một nhân viên tổ thiết kế A, và một nữ thực tập sinh khác tiến vào, chưa kịp nhấn nút đóng thang máy, đã thấy Giám đốc thiết kế Đỗ Kỳ cầm theo laptop đi vào, hẳn là lên lầu trên tham gia cuộc họp thường kỳ. Thang máy vừa đến, cúi chào Đỗ Kỳ rồi nhanh chóng cầm đồ tiến vào bàn làm việc của mình. Chuẩn bị ngồi xuống ghế ngồi, cô nghe thấy nữ sinh thực tập đi cùng mình mở miệng: “Xin chào.”. Úc Nhĩ Mục không xác định có phải cô ấy đang chào hỏi mình không, nhưng vẫn quay đầu, người phía sau có khuôn mặt nhỏ thanh tú, nhưng có nét khí chất của con trai, cao hơn cô nửa cái đầu, tóc cắt ngắn, mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen, nhìn rất nghiêm túc, quy củ. Thấy cô gái đang nói chuyện với mình, liền cười tươi híp mắt đáp lại “Xin chào.”
“Bạn là Úc Nhĩ Mục đúng không?”

“Ân, bạn là Ngô Vân Phỉ , tôi nhớ lúc mới vào cậu có giới thiệu.” Úc Nhĩ Mục vươn tay chào Ngô Vân Phỉ, “Xin lỗi, từ lúc bắt đầu thực tập chúng ta đều bận rất bận,cũng không cơ hội làm quen nhau.”
“Ân, đúng vậy, cậu rất được chào đón ở bộ phận thiết kế, tôi biết cậu mà, nhưng không nghĩ tới cậu cũng biết tên tôi.” Ngô Vân Phỉ nhìn cô, sau đó cười cười, cầm tay mình nhéo đôi má đang cười lộ hai lúm đồng tiền dễ thương.
“Có sao?” Úc Nhĩ Mục sờ sờ tóc,cười vô tư, nhìn đồng hồ, còn có ba phút là đến thời gian làm việc, ngay sau đó vẫy vẫy tay, “Lần sau có thời gian cùng nhau ăn cơm nha, tôi phải nhanh chân ngồi vào bàn đã.”
“Ừm.”

…..
….
….
Theo dõi tiếp tại wordpress.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.