Ôn Tồn Lễ Độ - Oản Tửu

Chương 16: Luyến Ái


Bạn đang đọc Ôn Tồn Lễ Độ – Oản Tửu – Chương 16: Luyến Ái

CHƯƠNG 16   LUYẾN ÁI
Đào Quả trợn tròn mắt, nhìn hành động của hai người trước mặt, thẻ Ôn Tư Cảnh đang đưa đến cho cô ta, cũng chưa kịp nhận lấy.
Người đàn ông vẻ mặt cưng chiều ôn nhu, Mục Mục nhỏ xinh hoạt bát phóng khoáng ngày nào , lúc này mặt đã đỏ lên. Đây không phải là bạn trai….. thì đâu mới là bạn trai đây?
Nga nga,cô ta đã hiểu, đây là có mờ ám——giai đoạn tìm hiểu?
Chỉ nhìn tình huống đang diễn ra, đại khái quá trình mờ ám này cũng không thể kéo dài?
……
Ôn Tư Cảnh đầu ngón tay tiếp xúc với cằm cô, nhìn cô xác thật không còn cùng anh tranh, liền thu hồi tay, quay đầu nhìn nhân viên, người này đang ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, cũng chưa có tiếp nhận thẻ trên tay anh.
Ôn Tư Cảnh gõ hai cái vào mặt bàn, nhắc nhở, “Tính tiền.”Đào Quả lúc này mới lấy lại tinh thần, tiếp nhận thẻ trong tay Ôn Tư Cảnh, “Xin lỗi, tổng cộng 520 tệ.”
Nhìn, liền báo giá tiền cho anh.
……Thanh toán xong, Ôn Tư Cảnh tiếp nhận cái khay của Úc Nhĩ Mục, nâng cằm hướng về phía cô, “Em đi tìm vị trí ngồi đi.”Nhìn cô có vẻ rất quen thuộc với nhân viên ở đây, anh chắc hẳn cô là khách quen ở đây..
Tuy rằng trong lòng có cảm giác tiếc nuối, rốt cuộc anh cũng không mang đến sự bất ngờ cho cô.
Úc Nhĩ Mục nghe vậy “Nga” một tiếng, xoay người tiêu sái bước đến góc bên cạnh cửa sổ sát đất, cô mỗi lần đến đây đều ngồi vị trí ki, tiến về hai bước, cảm giác không thích hợp, quay đầu nhìn Ôn Tư Cảnh phía sau lưng mình …
Như thế nào bất tri bất giác…bản thân lại nghe lời anh như thế?
“Làm sao vậy?”
Ôn Tư Cảnh nhìn thấy cô đứng lại, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nghi hoặc, còn có không cam lòng.Anh cho rằng cô còn muốn anh, nghiêng người nhìn về phía tủ bánh, hỏi cô, “Còn muốn ăn gì sao?”
Nghĩ thầm, hôm nay mặc kệ cô muốn ăn bao nhiêu,anh tuyết đối không cấm cản.
Tiệm bánh ngọt hôm nay so với những lúc cô ghé tới,không đông lắm.Khi cô đứng sững lại, bỗng nhiên cô phát hiện,rất nhiều người đều hướng ánh mắt về phía hai người, bộ lơ đãng nhìn qua, cũng có người nhìn phía bọn họ, thì thầm gì đó.
Đại bộ phận đều là nữ sinh, hơn nữa tầm mắt chủ yếu nhìn về phía người đàn ông phía sau cô.Anh một thân tây trang giày da,đến tiệm bánh ngọt, cảm giác không hòa hợp.
Cô hi vọng mọi người không chú ý đến khuôn mặt anh,cô nói thầm trong lòng.
Ôn Tư Cảnh không chú ý đến nhiều ánh mắt đang hướng về phía anh, chỉ là nhìn biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt cô,không rõ nguyên do, cũng không nghe thấy cô trả lời anh, anh đem khay bánh tránh giữa hai người, cúi đầu tiến sát bên cô “Ân? Muốn ăn cái gì?”
Úc Nhĩ Mục thấy anh cúi đầu nhìn cô, theo bản năng lui về phía sau, làm bộ không để ý cái nhăn mày của cô khiến anh phải chú ý, xoay người tiếp tục tiến về phía cửa, “Không có việc gì.”

Cô gặp anh để “Giáo dục” a, như thế nào bản thân cô lại tự ngược chính mình thế?
Úc Nhĩ Mục có chút phát điên… Nếu hiện tại cô là mèo, phỏng chừng đã điên cuồng cào tường.
Ôn Tư Cảnh đem khay đặt trên bàn, trước mắt cô, lại quay lại quầy phục vụ lấy cà phê cho mình,thuận tiện đem ly trà hoa quả lạnh của cô mang đi.
Anh ngồi đối diện cô, nhìn cô múc một muỗng kem lạnh cho vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn, chờ anh trở lại, từ góc bàn lại cầm một cái muỗng khác đưa cho anh, đem bánh kem trước mặt cô đưa sang cho anh, “Anh nếm thử, thật sự siêu ngon,” cô cúi thân mình, nói chuyện thần bí với cô: “Thợ bánh ở tiệm này lúc trước làm việc tại Michelin.”
Ôn Tư Cảnh cầm chiếc muỗng cô đưa sang, lại không ăn,nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô, khóe miệng giơ giơ lên, cũng học cô nàng, nhìn về phía trước hỏi “Em sao biết được điều đó?”
“Tôi nghe Đào Quả nói,” Úc Nhĩ Mục chỉ chỉ về phía cô nhân viên đang đứng ở quầy phục vụ, “Chính là cô ấy.”
Quả nhiên.
“Em thường xuyên tới đây?” anh hỏi.
“Không phải là thường xuyên, chỉ tới những lúc muốn sáng tác tiểu thuyết.” Cô ngồi thẳng người,cầm bánh xếp năm màu lên ăn một ngụm, một bên vừa ăn vừa trả lời anh.
Nhìn Ôn Tư Cảnh cầm cái muỗng không nhúc nhích, cô lại chỉ chỉ kem, “ANh không nếm thử sao?”
Ôn Tư Cảnh lắc đầu, “Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Trong tiệm hương thơm ngọt lấn át hết không gian, anh ngửi cũng cảm thấy ngấy. KHông thích?
“Anh không thích ăn bánh ngọt, vậy anh đưa tôi đến đây làm gì?”
“Hỏi bạn biết đến tiệm bánh này.”
“Anh hỏi bạn về tiệm bánh ngọt?”Nhưng anh không thích ăn mà.
Ôn Tư Cảnh đặt muỗng xuống, nhấp một ngụm cà phê,vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, “Muốn mang em tới đây thưởng thức.”
A?
Úc Nhĩ Mục cắn muỗng kem, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, “Mang tôi tới ăn?”
Có ý tứ gì? Vô duyên vô cớ đưa cô đến tiệm bánh ngọt làm gì?
Hai ngày trước anh còn nói không có ý gì với cô mà, hơn nữa còn mang một cô gái đến tiệm bánh ngọt,chuyện này không phải chỉ có bạn trai người ta mới để ý thôi sao?
Ôn Tư Cảnh gật đầu, xác định, “Ân, mang em tới ăn.

“Vì sao?”
“EM không phải đang giận tôi sao?”
“Giận? Tức giận cái gì?”Vẻ mặt cô mờ mịt.Đen vấn đề đá cho Ôn Tư Cảnh, “Không  giận sao?Vậy sao em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh?”
Không phải đang giận mứoi không chú ý đến người khác sao?
Úc Nhĩ Mục đã hiểu, thì ra là anh nghĩ việc cô không nhận điện thoại và trả lời tin nhắn là do bữa cơm kia, cô đang giận, cho nên mới nghĩ đến việc đưa cô đến tiệm bánh ngọt, cố ý đưa cô đi ăn, là để làm cô vui, không giận dỗi với anh.
Úc Nhĩ Mục bỗng nhiên cảm thấy muốn cười, như vậy nghĩ, liền cười to.EQ của ông chú này không cao lắm?
Úc Nhĩ Mục lần đầu tiên cảm thấy EQ tình cảm của cô còn cao hơn anh, mấy ngày nay không để ý đến điện thoại của anh, tin nhắn không trả lời, kỳ thật chỉ muốn xem chút phản ứng của anh, nếu anh tỏ ý gì, liền , cô liền xác thực được ý tứ anh là gì, không ngoài cảm giác đối với cô tình cảm.
Nếu sau đó anh bình thản không có gì phát sinh, vậy xác định cô nghĩ nhiều,anh đối với cô một chút ý tứ gì cũng không có.
Sự quan tâm này, mỗi ngày đều có thể thay đổi, cô  cũng không có để ý nhiều.
Chính là, nếu anh đã nói vậy, bởi vì lo lắng cô giân, liền hao tâm tổn sức hỏi hạn bạn mình về cửa tiệm bánh ngọt, còn cố ý đưa cô đến đây, mong cô hết giận.
Anh chẳng lẽ không biết, bộ dáng này —— rất giống biểu cảm của một bạn trai?
Nàng đem bánh xếp cùng muỗng đang cầm trên tay để xuống,lấy giấy ăn lau miệng , nhìn Ôn Tư Cảnh, cảm thấy đầy là thời cơ để giáo dục anh.
“Chú này, có phải chú chưa bao giờ theo đuối con gái không?” Úc Nhĩ Mục híp mắt nhìn anh, vẻ mặt thể hiện anh không cần phải nói dối tôi.
Ôn Tư Cảnh nhướng mày, tuy rằng không biết ý tứ của cô, nhưng anh vẫn trả lời, “Không có.”
“Lớn như đều không có?” Tuy rằng biết đáp án là khẳng định, Úc Nhĩ Mục vẫn là muốn xác nhận một chút.
“Không có.”
“Trước kia đều là phụ nữ theo đuổi chú hả?”cô lại hỏi.
Ôn Tư Cảnh lần này không theo tiếng, lúc còn đi học có không ít bạn nữ theo đuổi anh, đưa cái này đưa cái kia, ríu rít, làm anh cảm thấy rất bực bội.Sau khi đi làm, tiếp xúc với phái nữ, chủ yếu là những người trưởng thành, thuần thục, cho dù có ý với anh,chỉ cần anh không để ý, đối phương đều biết khó mà lui.
ANh nhướng mày nhìn cô, không biết cô nàng đang có ý tưởng gì.
“Anh như vậy, rất giống bộ dạng các bạn nam theo đuối tôi.” Úc Nhĩ Mục đôi tay chống cằm, nhìn Ôn Tư Cảnh vẻ mặt vô tội, đầu ngón tay chỉ chỉ trước mặt bàn đồ ăn trước mặt, “Sẽ mua rất nhiều đồ ăn ngon cho tôi, sẽ đưa tôi đi thăm thú nhiều nơi.”

“Người theo đuổi em rất nhiều sao?” Ôn Tư Cảnh nhíu mày hỏi cô, hoàn toàn xem nhẹ ý tứ của cô.
Úc Nhĩ Mục nghe vậy liền cười, vì cái gì nhiều lúc cô cảm thấy,anh mặc dù là một người đàn ông trưởng thành,nhưng có chút đáng yêu?
Còn nói đối với cô không có ý tứ, biểu cảm thì lộ rõ như vậy.
“Ân, rất nhiều.”Đầu ngón tay gõ gõ hai bên má, cố ý nói.Chuyện này không tính là nói dối, từ nhỏ đến lớn, gương mặt xinh xắn của cô lừa không ít người, nhiều bạn nam đều muốn bảo vệ che chở, quan tâm chiếu cố cô.
“Cho nên khi người khác rủ em,em đều đi theo?” Ôn Tư Cảnh đôi mắt mị mị, cảm thấy cô nhóc này không làm anh bớt lo được, tùy tiện đi với người khác, không cảm thấy rất nguy hiểm sao?Huống chi với những người đó, muốn theo đuối cô?
Cô chẳng lẽ không biết,làm vậy sẽ khiến đối phương hiểu lầm cô cũng có tình cảm với người ta sao?
“Đương nhiên không phải, tôi chỉ gặp gỡ với những người tôi cảm thấy có hảo cảm với mình thôi.” Úc Nhĩ Mục hất cằm về phía anh, đầu ngón tay chỉ chỉ, vẻ mặt bình tĩnh bổ sung, “Chú là người đầu tiên.”
Úc Nhĩ Mục nói đến điều này, hất cằm tiếp tục nhìn anh, đôi mắt không chớp, nếu người đàn ông trước mắt vẫn không hiểu được ý tứ của cô, cô tin tưởng EQ của anh cực kỳ thấp, đồng thời chỉ số thông minh cũng không cao.
Nếu vậy cô càng hoài nghi về người lãnh đạo tập đoàn Ôn Thị, không biết anh có thể biết được công tư phân minh, đối đãi tốt với những người đã cùng mình xây dựng Ôn thị không nữa. Với cô—— cũng nên xem xét về việc tiếp tục ở lại cống hiến cho anh không, cô cũng nên tính toán.
Ôn Tư Cảnh đương nhiên bắt được ý tứ của cô, kỳ thật lúc ở ngoài cửa tiệm, anh liền phát hiện, mấy ngày không liên lạc được với cô, lại lần nữa nhìn cô, tâm trạng khác hẳn với những lần gặp trước kia.
Nói như thế nào đây, cảm giác cái gì vừa đánh mất lại tìm lại được?
Có điểm giống như vậy, nhưng vẫn cảm giác thiếu thiếu gì đó, không quá nghiêm trọng.
Lo lắng cô tức giận, lại không để ý đến anh nữa, cô vẫn giống cô nhóc anh gặp ở chung cư, tính tình tốt bụng, ở đây ám chỉ với anh như thế, từ công ty đi ra, tìm anh, ngoan ngoãn cùng anh lên xe, cùng anh đi đến đây.
Cho dù ngay từ đầu, cô vẫn không biết anh muốn đưa cô đi đâu.
Cảm giác toàn tâm toàn ý đi theo một người?
Anh không biết, bởi vì không chú ý, cho nên một khi chú ý, đã biết, tâm tình có điểm kỳ quái.
Sự thỏa mãn,  có chút vui vẻ.
Chính yếu chính là,anh cũng không biết mình có điểm gì tốt để cô yêu thích mình.
Tuổi anh lớn hơn cô,thường hay cằn nhằn cô, đi đường, ăn cơm, chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏ, anh đều có ý kiến với cô, anh trước kia không như vậy, bây giờ không biết vì điều gì, thấy cô thì chỉ nghĩ muốn quan tâm chăm sóc cô.
“Em thấy anh có điểm gì tốt?” Ôn Tư Cảnh hỏi cô.
“Vậy anh vì điều gì mà quan tâm đến tôi?” Úc Nhĩ Mục không nhường một tấc, hỏi lại anh.
Tuy rằng lúc nào cũng thuyết giáo cô, những điều đó không xuất phát từ việc muốn quan tâm cô sao?
Ôn Tư Cảnh: “……”
Anh cũng muốn biết.

Úc Nhĩ Mục nhìn anh nghẹn lời, không nói được gì, nhấp môi cười trộm, múc kem vào miệng, không cẩn thận lạnh buốt cả miệng, híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, miệng không nói rõ: “Con người tôi có tâm nhãn.”
Cô  dừng dừng, nuốt xuống kem trong miệng, “CHính là, không biết liền không biết, tôi đối với anh rất có hảo cảm, cảm giác như thế nào, tôi cũng  không rõ, có thể là bởi vì anh với những người tôi từng tiếp xúc có điểm không giống, anh đừng nhìn vẻ mặt tôi nhìn giống bé con, kỳ thật nội tâm của tôi là một người thành thục——”
……
“Em cười cái gì?” Úc Nhĩ Mục nhìn người đàn ông trước mắt, không chút nào che dấu nụ cười, có chút bất mãn kháng nghị.
Như vậy không phải tốt sao?Không thấy được cô đang dạy anh cách yêu đương?! _
Ôn Tư Cảnh nhịn không được cười, nhìn biểu tình thuần thục của cô,có cảm giác cô cực kỳ đáng yêu.
Càng  nhìn càng đáng yêu.
Đáng yêu đến mức anh chỉ muốn cô chỉ như vậy với anh
Ân, đã nghĩ thông suốt.
Tuổi anh so với cô lớn hơn? Như vậy vừa vặn, ngược lại có thể chiếu cố nhóc.
Lại nói, nếu cô nhóc đã nói đến đây, liền đem cái vấn đề tuổi tác ném sang một bên,sao anh cứ phải bận tâm vào vấn đề cô còn không để ý?
……
Cảm thấy chính mình bị “Cười nhạo”, Úc Nhĩ Mục bực mình một chút, cầm xúc một muỗng kem lớn để hạ hỏa, trong miệng tiếp tục nói thầm, “Dù sao,con người tôi không thích ái muội, không thích không công bất thụ hưởng, nếu anh tiếp tục nói không có ý tứ gì với tôi, tôi nghĩ anh với tôi không nên cùng nhau xuất hiện ở ——”
“Mục Mục.”
Ôn Tư Cảnh cười nhìn “Hỏa khí rất lớn” ở trước mặt còn đang ăn kem Úc Nhĩ Mục, bỗng nhiên muốn gọi nhũ danh của cô.
Nghĩ thầm nhìn cô như bé con nhỏ, nhưng đôi khí hỏa khí rất lớn.
Úc Nhĩ Mục nghe thấy, sửng sốt một chút,  ngậm miệng, mờ mịt ngẩng đầu nhìn qua anh, “A?”
Phanh phanh phanh ——
Phanh phanh phanh ——
Trái tim  bởi vì tiếng“Mục Mục” của anh bỗng nhảy thật nhanh… Tình huống  gì đây… Nhũ danh này từ nhỏ đến lớn chỉ có anh trai gọi cô…
“Nếu em không chê anh nhiều tuổi hơn em,” Ôn Tư Cảnh  nhìn cô ôn nhu cười, nghiêm túc hỏi:
“Có thể cùng anh yêu đương được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.