Bạn đang đọc Ôn Tồn Lễ Độ – Oản Tửu – Chương 10: Ăn Cơm
“Bởi vì tôi ăn rất nhiều.”
Ôn Tư Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Úc Nhĩ Mục, nhịn không được cười ra một tiếng, sau đó nhàn nhạt trả lời một tiếng, “Ừm.”
Hiển nhiên không đem lời nói của cô cho là thật.
Ngẫm lại cũng khó tin, cô nhìn nhỏ nhắn như vậy, ăn nhiều, lượng ăn sao có thể vượt cả một người đàn ông như anh?
Úc Nhĩ Mục tự nhiên cũng thấy được phản ứng của Ôn Tư Cảnh,cô nhún nhún vai, bước vào cửa, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Anh thật sự không tưởng tượng được năng lực của tôi a.”Thanh âm của cô rất nhỏ, Ôn Tư Cảnh nghe không rõ, đi theo phía sau cô tiến vào quán, hỏi cô, “Em vừa nói gì cơ?”
“Không có việc gì,” cô lắc đầu, tính toán để chính mắt anh thấy, thì sẽ biết sự thật thôi.
“Chúng ta ngồi ở đâu?”
Úc Nhĩ Mục nhìn lướt qua không gian trong tiệm, phát hiện mặc dù đã muộn, nhưng trong tiệm vẫn còn không ít người, cô chỉ thấy còn sót một bàn ở gần cửa sổ, ngẩng đầu hỏi Ôn Tư Cảnh, “Chỗ kia được không ạ?”
Ôn Tư Cảnh không có ý kiến gì.
Hai người đi qua chỗ ngồi, Ôn Tư Cảnh nhìn thấy Úc Nhĩ Mục chuẩn bị ngồi xuống thì đỡ lấy khuỷnh tay cô, ý bảo cô ngồi ở đối diện có ghế sofa.
Úc Nhĩ Mục trong lòng “Ách” một chút, cấp cho Ôn Tư Cảnh một ánh mắt tán thưởng.
Ga lăng ——
Ôn Tư Cảnh: “……”
Hai người vừa mới ngồi xuống, phục vụ tiến đến, đưa cho hai người thực đơn.
Ôn Tư Cảnh tùy ý quét mắt một cái, chọn một bát cháo và dĩa rau trộn, chiều nay anh đã ăn rồi, kỳ thật không đói bụng lắm.
Đem thực đơn trả lại cho phục vụ, di động vang lên, là mẹ Ôn gọi điện tới, Ôn Tư Cảnh đứng lên, hướng ánh nhìn về Úc Nhĩ Mục,ý bảo anh đứng dậy một chút, liền tiến về phía cửa sổ nhận điện thoại.
Ôn Tư Cảnh vừa mới đi công tác gần nửa tháng, từ khi về đến nay cũng một tuần rồi, chưa có thời gian trở về nhà, Ôn mẫu gọi điện thoại tới, chắc chắn chuẩn bị khởi binh vấn tội.
Anh một bên tập trung nghe lão phật gia nhà mình nói chuyện, một bên ánh mắt chú ý đến động tĩnh ở bàn của Úc Nhĩ Mục.
Người này ngẩng đầu nhìn phục vụ, chỉ vào thực đơn hỏi mấy câu, tiếp theo, Ôn Tư Cảnh liền thấy phục vụ nhìn cô lễ phép cười trả lời, ngón tay cô nàng nhanh chóng di chuyển trên thực đơn.
Một lúc sau, anh thấy phục vụ cầm menu, xoay người rời đi.
Điện thoại đầu bên kia đang mải miết năn nỉ ỉ ôi anh nếu có thời gian rảnh rỗi nhất định phải trở về nhà, tiếp đến là sắp xếp đến các nhà hàng này nọ, Ôn Tư Cảnh thuận theo, nhưng tính toán sẽ không đem những việc đó vào lịch trình của anh, anh đã sớm biết được tin mật báo từ cha Ôn, mẹ Ôn sở dĩ muốn anh đến nhà hàng đó, là bởi vì bà chú ý một cô gái nhà người ta hay thường xuyên đến ăn cơm tại nhà hàng, mong muốn hợp tác hai ngừơi với nhau.
Hiện tại anh còn chưa tính đến việc yêu đương, cũng không nghỉ tạo cho bản thân nhiều việc phiền toái.
Đành phải lấy công việc bận rộn để chặn lại ý định của mẹ già.
Mắt Ôn Tư Cảnh chú ý đến khuôn mặt cô gái, biểu cảm Úc Nhĩ Mục hình như đang muốn nói chán muốn chết, bản thân anh cũng không phát hiện mình đang cười cô nhóc.
“Mẹ, được rồi ạ.”Ôn Tư Cảnh đánh gãy giọng thơ đang thao thao bất tuyệt của lão mẹ nhà mình, “Con đang cùng bạn ăn cơm, con sẽ gọi lại cho mẹ sau.”
“Ăn cơm?Giờ nào rồi mà vẫn chưa ăn hả?” Rốt cuộc cũng là mẹ ruột, giọng điệu của bà bỗng nhiên xót xa, “Dù công việc có bận rộn đến nhường nào, con cũng phải nhớ ăn cơm đúng giờ, ta đã nói bao nhiêu lần, con đứa nhỏ này mãi không chịu nghe lời là sao?”
“Con đã ăn rồi, bạn con còn chưa ăn, con cùng ăn với cô ấy.”
“Bạn?” Mẹ Ôn lúc này mới bắt đúng trọng điểm, “Bạn nào vậy? A Lỗi hay A Phong?”
“Đều không phải, bạn mới quen thôi,” anh trả lời, “Không cùng mẹ nói chuyện nữa, con cúp máy đây.”
“Ai ——”
Ôn Tư Cảnh nhanh chóng ngắt điện thoại, cười, không cần đoán, mẹ già nhà anh chuẩn bị hỏi tiếp, là nam hay nữ, quen biết như thế nào, năm nay bao nhiêu tuổi, có bạn trai hay bạn gái chưa?
Blah blah…
Hai anh em anh và Ôn Tư Sâm, đều qua 30 tuổi, đều chưa đưa một người con gái nào về nhà giới thiệu,không trách bà sốt ruột như vậy.
Ôn Tư Cảnh cười lắc đầu, lo việc này,không phải cứ muốn là được.Muốn gấp cũng không làm gì được.
……
Ôn Tư Cảnh trở về chỗ ngồi, phục vụ vừa vặn lên món.
Khi phục vụ đẩy xe đặt món ăn đến đây, Ôn Tư Cảnh mới phản ứng, trên xe tất cả đều là món bàn họ gọi, cũng không có món nào của bàn khác.
Ôn Tư Cảnh nhìn các món ăn được đặt bên phía cô, lại cúi đầu nhìn bát cháo cùng dĩa rau thanh đạm ở trước mặt mình, mới ý thức được Úc Nhĩ Mục vừa mới ở cửa nói “Tôi có thể ăn rất nhiều” câu nói kết hợp với biểu cảm kia… rất nghiêm túc.
Úc Nhĩ Mục nhìn chén cháo trước mặt Ôn Tư Cảnh chớp chớp mắt, gắp sủi cảo chiên cắn một ngụm, có chút ngượng ngùng mở miệng, “Có thể sau bữa ăn này, anh có thể sẽ không bao giờ có suy nghĩ mời tôi ăn cơm lần nữa, nhưng thật sự không biết phải làm sao,tôi thật sự rất đói.”
Một đĩa sủi cảo chiên, hai bánh bao nhỏ, bằng hai bữa sáng cùng một chén cháo.
“Em tính toán có thể ăn hết từng đó giờ này à?”
Tuy rằng đã biết chắc đáp án, nhưng Ôn Tư Cảnh vẫn nhịn không được nhíu mày, hỏi cô một lần.
Thấy cô gật đầu, anh muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng nhịn xuống, chỉ nói một câu, “Ăn từ từ thôi, chúng ta không vội.”
Úc Nhĩ Mục nhìn anh với vẻ mặt cảm động, nhớ lại lúc trước cô cùng bạn học đi ăn, bọn họ đều là nam nên ăn rất nhanh, cô ăn chậm nên mỗi lần tất cả mọi người đều phải chờ cô, đành phải tận lực ăn nhanh, cho nên làm cho bọn họ đều cho rằng cô ăn uống rất nhanh……
Tô Tiểu Xán vì duy trì dáng người, mỗi bữa cơm đều ăn có chút ít a, mỗi lần cô ăn nhiều,đều giục cô ăn nhanh một chút…
Không nghĩ tới, người hàng xóm mới biết này,có thể tốt như vậy.
Quả thực là tri kỷ…
“Vừa rồi ở cửa công ty, người cùng em nói chuyện cũng là thực tập sinh?” Ôn Tư Cảnh uống cháo, hỏi cô.
Tuy rằng ăn nhiều, nhưng tướng ăn của cô nhóc không đến nỗi nào.
Úc Nhĩ Mục gật gật đầu, nuốt xuống đồ ăn trong miệng,trả lời, “Chúng tôi là bạn học, cùng học một chuyên ngành, bất quá cậu ấy học trường đại học Đông Thành.”
“Cậu ta vừa rồi muốn đưa em về?” Ôn Tư Cảnh “Lơ đãng” hỏi.
Úc Nhĩ Mục gật gật đầu, “Cũng đã muộn, lo lắng tôi về nhà một mình không an toàn,” nhớ lại, khuôn mặt cô bỗng nhăn lại, buồn rầu nói với anh, “Nói thật, tôi đặc biệt sợ những người nhiệt tình giống Lý Thiên Văn, luôn không nghe được mấy lời từ chối, một câu nói không vừa lòng thì quan hệ liền có chút căng thẳng.”
Cho nên một người nhiệt tình với người khác đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.T.T
“Em tan tầm về muộn như thế, bạn trai không đến đón em sao?” Ôn Tư Cảnh lại “Lơ đãng” hỏi một câu, tiếp theo tinh tế chú ý đến biểu tình trên mặt cô.
“Tôi không có bạn trai,” Úc Nhĩ Mục một bên ăn, một bên kỳ quái liếc anh một cái, “Nếu tôi có bạn trai thì cần gì ngồi xe anh trở về.”
Nói xong, nàng dừng một chút, hậu tri hậu giác liếc anh, có chút ngượng ngùng trái lại hỏi Ôn Tư Cảnh, “Đã quên hỏi anh, anh có bạn gái chưa?”
Ôn Tư Cảnh nhướng mày nhìn cô, Úc Nhĩ Mục nhún nhún vai, “Không cùng ‘ đàn ông có vợ ’ đơn độc tiếp xúc, là kim chỉ nam sống của tôi…” Nói xong nhìn một bàn đồ ăn, vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu anh đã có bạn gái, này chắc là bữa ăn duy nhất, cũng là bữa tối cuối cùng.”
Ôn Tư Cảnh nghe xong lời nói của cô, nhịn không được cười một tiếng, “Chúng ta hẵn sẽ có nhiều bữa cơm với nhau nữa rồi.”
“Cho nên anh không có bạn gái?” Úc Nhĩ Mục có chút kinh ngạc nhìn anh.
Ôn Tư Cảnh khóe môi khẽ nhếch, nhìn cô nhóc gật gật đầu.
Tuy rằng việc Ôn Tư Cảnh thật sự không có bạn gái, Úc Nhĩ Mục có chút tò mò, rốt cuộc những người đàn ông như anh, bên người không có một cô gái nào thì thật là kì quái, nhưng đó là việc cá nhân của nhà người ta,cô không nên hỏi nhiều.
Mấu chốt là ——
“Em mỗi khi tiếp xúc với những người khác giới, đều phải hỏi đối phương đã có bạn gái chưa như vậy hả?” Ôn Tư Cảnh vì lời nói của cô có chút không vui, hỏi cô.
Úc Nhĩ Mục nhìn vào đôi mắt của người đối diện, chớp chớp mắt, xoay tròn, tiếp theo cắn chiếc đũa trong miệng trả lời anh, “Đương nhiên không phải.”
“Vậy anh ——” Ôn Tư Cảnh mở miệng, muốn nói cái gì, lại bị lời của cô nhóc đánh gãy.
“Tôi chỉ hỏi đối với những người đối xử tốt với tôi.”vẻ mặt cô nàng bình tĩnh, “Anh đã có bạn gái chưa?”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là —— Úc · không kinh người · chết không thôi.