Đọc truyện Ôn Thủy Đun Harry – Chương 9
Sáng hôm sau thức dậy, Harry phát hiện mình đang nằm trên cánh tay của Draco, tuy rằng có cách một Scorpio ở giữa, nhưng vẫn làm cậu đen mặt. Còn Draco thì đang mỉm cười dịu dàng nhìn cậu.
“Chào buổi sáng, Harry.”
“…”
“Scorpio còn đang ngủ, không nên quấy rầy con, đã bảy giờ rưỡi rồi đấy.”
“…” Harry không thèm để ý đến hắn, đến phòng để quần áo thay đồ, hôm nay cậu có hẹn đi thăm gia đình Weasley đã sáu năm không gặp. Cậu vừa cởi cúc áo thì phát hiện Draco cũng theo vào.
“Cút ra ngoài.”
“Harry, em thay quần áo thì được, còn tôi thì không sao?” Chỉ thấy hắn lôi ra từ tủ một bộ trang phục rõ ràng không phải là của cậu. Harry đen mặt, bật người gọi gia tinh đến.
“Tại sao quần áo của hắn lại ở đây?”
“Là do ngài Malfoy yêu cầu ạ. Ngài ấy nói bây giờ các ngài là vợ chồng, quần áo đương nhiên phải để cùng một chỗ…” Không đợi gia tinh nói xong thì Harry đã phất tay ý bảo nó rời đi. Quay lại vừa định nổi giận mắng thì lại bị Draco nhào qua, hôn.
Bất quá cũng không phải là hôn sâu, chỉ là lướt nhẹ qua.
“Buổi sáng tốt lành, phu nhân Malfoy.”
“Draco, mặt anh có thể dày đến mức nào nữa hả?”
“Hôm nay tôi phải đến Bộ Phép Thuật. Tôi đã vắng mặt gần một tháng rồi, không đến sẽ nhận rất nhiều lời không hay.”
Harry đẩy Draco ra, trên mặt lộ vẻ tôi-không-quan-tâm, “Anh đi đâu thì có liên quan gì đến tôi?”
“Đương nhiên là có, nhiệm vụ của một người chồng là phải báo cáo hết mọi việc trong ngày cho vợ mình, để tránh bị vợ nghi ngờ.” Vừa nghe từ “vợ” thì rốt cuộc Harry nhịn không được nữa mà đánh tới một quyền. May là Draco nhanh tay bắt được không thì gương mặt làm điên đảo các nữ phù thủy kia đã bị hủy.
Lúc này thì Scorpio đẩy cửa bước vào, ôm cổ ba, hôn lên mặt ba một cái, rồi quay sang ôm cổ cha, hôn lên mặt cha một cái.
Không thể không nói điều này làm cho Harry rất vui vì xem ra Scorpio vẫn thương cậu nhất.
“Ba, mai là chủ nhật, con được nghỉ học, con muốn đi xem Hẻm Xéo trong truyền thuyết có được không ạ?”
Trước ánh mắt sáng ngời của Scorpio, hai người khó xử nhìn nhau. Thấy con trai như vậy, rốt cuộc Harry nhịn không được mà gật đầu đồng ý.
“Dùng bùa che giấu chắc cũng không sao đâu, chỉ là đi dạo một vòng thôi, rất nhanh sẽ về.”
“Tôi cũng muốn đi.”
“Anh đi làm gì, một cái đầu vàng chưa đủ chói mắt à?”
“Scorpio là con của tôi, tôi phải đi.”
“Con cũng muốn đi cùng cha” Harry không cản được con nên đành gật đầu đồng ý. Draco chắc chắn sẽ có cách để không ai nhận ra bọn họ. Harry chỉ có thể cầu Merlin, mong đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lúc ăn sáng Harry có đọc Nhật Báo Tiên Tri. Đúng như cậu đoán, việc cậu quay lại được in hẳn lên trang nhất, bài báo tỏ vẻ hoang mang lo sợ, thậm chí mấy báo khác cũng đăng, tờ Kẻ Lý Sự thì là một bài hoan nghênh cậu trở về. Ăn sáng xong thì Scorpio đến thư phòng để học, Draco thì đến Bộ Phép Thuật để xử lí đống văn kiện đọng lại cả tháng qua, còn Harry thì chuẩn bị quà xong thì trực tiếp đến nhà Weasley.
Hiện giờ Weasley đã trở thành một gia tộc lớn, trang trại nhỏ bé xập xệ trước kia nay trở thành một trang trại lớn. Người ngoài đều đồn là dòng họ Weasley muốn phục hưng. Dù sao thì người Bill cưới cũng là Fleur Delacour, con gái của gia tộc thuần huyết Pháp, lại còn là thế hệ Veela.
Harry vừa vào nhà đã được hoan nghênh vô cùng nhiệt liệt, thiếu chút nữa cậu đã bị bà Weasley siết ngạt thở.
Cả một đại gia đình Weasley xúm vào hỏi thăm tình hình của cậu trong suốt sáu năm qua. Harry cười, trả lời từng câu một, mọi phiền não mấy ngày nay đều bị quét đi sạch sẽ.
Tối Draco về nhà thì chỉ thấy một mình Scorpio ngồi tội nghiệp trước bàn ăn thì không khỏi có chút tức giận. Harry đi đâu rồi, tại sao lại không ăn tối với con?
“Ba con đâu?”
“Ba đi sang nhà chú Ron rồi ạ, ba nói tối nay sẽ về trễ một chút.” Bé vừa nói xong thì cảm thấy một cổ pháp lực đánh tới, Hermione đỡ một Harry say khướt vào nhà.
“Malfoy, mau đến đỡ Harry, cậu ấy bị bọn Ron chuốc say rồi, nặng quá tôi khiêng không nổi.” Draco một tay ôm lấy Harry. Nhìn sắc mặt ửng hồng của cậu, hắn đột nhiên nhớ tới đêm sáu năm trước Harry cũng xụi lơ trong ngực hắn như vậy, mặc hắn an bài. Không được, Draco hoảng hốt, vội xua đi hình ảnh kiều diễm trong đầu, chỉ là không có hiệu quả gì mà thôi. Hermione đưa Harry về xong, chào tạm biệt Scorpio rồi quay về nhà, dù sao thì mấy tên ở nhà cũng đang say ngất rồi. Còn có hai tiểu quỷ sợ thiên hạ chưa loạn nữa chứ!
“Scorpio, con ăn xong rồi thì ngoan ngoãn đi ngủ đi. Ba con uống nhiều rồi, đêm nay chúng ta không quấy rầy ba, được chứ? Không thì mai không có ai dẫn con đi Hẻm Xéo đâu.”
‘Vâng ạ” Scorpio gật đầu, quả đấm nhỏ thể hiện bé nhất định sẽ không quấy rầy ba. Hẻm Xéo có lực hấp dẫn hơn ba của bé a~
Draco ôm Harry vào phòng tắm, vội đưa cho cậu một cái thau để nôn vào, may mà kịp lúc, nếu không Harry đã nôn đầy người bọn họ rồi. Harry nôn được một lúc thì Draco đổ một lọ dược tỉnh rượu vào bồn cho cậu tắm.
Đương nhiên, nếu bây giờ không biết lợi dụng để ăn một chút đậu hũ thì hắn không xứng với cái danh Slytherin. Một lúc sau thì trong phòng tắm chảy ra tiếng rên rỉ cùng thở dốc mập mờ. Harry được đặt trên bậc thang, thừa nhận công kích dữ dội như mưa rền gió gào, bị làm điên cuồng thế nào cũng không chịu mở miệng cầu xin tha thứ, ngược lại càng làm cho Draco có thêm lí do để tấn công.
Đương nhiên Draco biết đâu là điểm dừng, nếu không thì sáng mai Harry sẽ quăng một bùa Crucio vào mặt hắn mất. Hôm sau là chủ nhật, Scorpio vì ba đã đồng ý cho mình đi Hẻm Xéo mà sáng đã kích động dậy rất sớm, lao đến phòng ngủ của ba, nhào lên giường lớn.
“Ba, ba ơi, dậy đi ba, hôm nay ba nói sẽ dẫn Scorpio đi Hẻm Xéo mà.” Draco vội vàng ôm bé xuống giường, rất sợ bé đánh thức Harry. Tối qua hai người giằng co rất lâu, tuy rằng nói là biết điểm dừng nhưng lúc quay lại phòng ngủ thì hắn thật sự không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đè Harry xuống giường làm tiếp lần nữa. Một ngày nào đó Scorpio sẽ được giáo dục về sinh lí, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ. Draco vội vàng ôm con ra ngoài để tránh việc bé phát hiện cái gì. Chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác, hai người không phải là vợ chồng, mà là đang yêu đương vụng trộm.
“Scorpio thay quần áo rửa mặt xong thì ba sẽ xuống ngay. Chẳng lẽ con quên rằng mình đã hứa với giáo sư Snape là sẽ tưới nước cho mấy cây thảo dược mỗi sáng sao?”
“A, đúng rồi, mà lúc con trở lại thì ba sẽ dậy chứ ạ?”
“Đương nhiên, mau đi đi cục cưng.” Draco nhìn dáng người bé nhỏ của Scorpio biến mất sau cánh cửa, thở phào nhẹ nhõm. Quay lại nhéo nhéo thắt lưng của Harry đang ngủ mơ, giống như đang chào buổi sáng với cậu. Thừa lúc Harry còn chưa bạo phát tức giận thì đã vọt ra đến cửa.
Đi chưa được hai bước thì đã nghe được tiếng rít lớn.
“Chết tiệt, Draco Malfoy!” Khụ khụ, hắn đã rất nỗ lực, việc kiềm chế dục vọng khi ở cạnh linh hồn bạn đời đã là một tự chủ rất mạnh rồi.
Harry chịu đựng đau nhức toàn thân mà mặc quần áo, khoác thêm áo choàng cao cổ. Hắn là cẩu à? Để lại trên cổ cậu dấu răng lớn như vậy. Máu giận dồn thẳng lên não. Thế nhưng vừa nhìn thấy hai cha con đang phấn khởi nghiên cứu lộ trình kia thì mọi tức giận đều xẹp xuống, biến thành cảm giác ấm áp xẹt qua nội tâm. Cái này quá không bình thường rồi, Harry nghĩ.
“Anh nghĩ ra cách che tai mắt của mọi người chưa?” Draco đắc ý nhìn Harry không có nổi giận với hắn mà ngồi xuống ăn sáng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Phải cảm thán rằng năng lực của linh hồn bạn đời thật sự là quá hữu dụng.
“Tôi có lấy được mấy món trang sức có thể che giấu dung mạo từ Bộ Phép Thuật, hiệu quả không tồi đâu.” Chỉ vừa mới nghiên cứu ra thôi, không biết định tính thế nào. Đương nhiên Draco không dám nói ra mấy câu đó.
“Anh thử xem” Draco dùng một món buộc mái tóc dài của mình lại. Nháy mắt một cái, mái tóc vàng chói mắt kia biến thành màu nâu nhạt, cặp mắt lam xám cũng trở thành màu xanh thuần, chỉ có khuôn mặt là không thay đổi bao nhiêu, hình như nhìn trẻ hơn vài tuổi.
“Cha, cha, con cũng muốn” Draco kẹp một món lên tóc Scorpio, bé cũng biến thành giống như cha mình vậy. Hai cha con vui vẻ đùa giỡn vơi nhau.
“Ăn đi, ăn xong thì chúng ta đi.” Hai cha con đang vui đùa nghe thấy tiếng Harry thì đành bất đắc dĩ ngồi yên lại, ngoan ngoãn ăn sáng. Draco gắp cho con một cái chân giò, lại gắp thêm cho Harry một cái trứng gà. Harry nhíu mày, nhiều như vậy sao cậu ăn hết?
“Không nên lãng phí, Harry, chúng ta phải làm gương cho Scorpio đó.”
“Giảo hoạt” Tuy miệng nói vậy nhưng Harry vẫn ăn hết trứng gà trên đĩa.
Ăn sáng xong, Harry kiểm tra phục sức trên người. Một nhà ba người cố ý mặc áo choàng rất bình thường, không trang sức, không hoa văn, lại không gia huy, đeo mấy món Draco mang về lên rồi đi đến Hẻm Xéo.
Đây là lần đầu tiên Scorpio nhìn thấy nhiều phù thủy như vậy, hưng phấn mà kêu lên, hai người lớn bất đắc dĩ phải theo bé đi khắp nơi trong Hẻm Xéo thân thuộc. Hẻm Xéo cái gì cũng có, mà mấy lão Potter lại vô cùng cưng chiều con cháu, chỉ cần trên thị trường có thứ gì tốt là đều mang về cho Scorpio.
Nhưng mà thứ hấp dẫn trẻ con nhất vẫn là đồ chơi và đồ ngọt. Draco ở tiệm Công Tước Mật mua hết một bao lại một túi đồ ăn vặt cho Scorpio, đồ chơi thì chỉ cần bé chỉ cái nào là đều mang về nhà.
“Anh không thể chiều con như thế được, Draco” Harry đứng bên cạnh nhỏ giọng nói với hắn. Cậu rất không đồng ý cách Draco và các cụ quá chiều con cậu.
“Con nhà Malfoy phải được nhận những thứ tốt nhất.” Harry im lặng nhìn Draco mặt đầy kiêu ngạo ôm con trai. Dù sao gia tộc Malfoy cũng nổi tiếng là giàu có, mấy thứ này quả thật không đáng kể chút nào. Từ nhỏ hắn đã được dạy rằng yêu thích tài phú nhưng không nên trầm mê tài phú (yêu tiền nhưng không mê tiền), chỉ có người xài tiền mới sẽ kiếm ra tiền. Mà bây giờ hắn cũng phải đem cái tư tưởng này giáo dục cho con hắn.
“Tôi cố chấp? Tốt, vậy anh nói nghe thử xem, nếu tôi đồng ý với anh thì cha mẹ anh sẽ đồng ý sao? Khoan nói đến việc tôi không phải là một Potter thuần huyết. Đúng là ân oán của Slytherin và Gryffindor đã được tiêu trừ một nửa, nhưng anh vẫn là một Slytherin, tôi vẫn là một Gryffindor. Scorpio sẽ nghĩ gì? Người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Cứu Thế Chủ cùng Tử thần Thực tử? Toàn bộ thế giới phép thuật sẽ nghĩ như thế nào?”
“Chúng ta là linh hồn bạn đời, bọn họ sẽ hiểu.”
“Linh hồn bạn đời, linh hồn bạn đời, anh mở miệng là linh hồn bạn đời. Malfoy, tôi không muốn kết hôn với người tôi không yêu, tôi cũng không muốn ở bên cạnh người tôi ghét.”
“Được, được lắm, Harry Potter, đây là do em ép tôi.” Draco tức giận đến lật bàn, không do dự mà quay về dinh thự Malfoy. Lucius và Narcissa đã đợi cả đêm để gặp cháu trai đáng yêu, nhưng quay về chỉ có bản mặt đen đến không thể đen hơn của con trai.
“Draco, cháu của mẹ đâu?”
“Xin lỗi mẹ, con không có cách nào thuyết phục được Harry mang bé về. Hình như Harry muốn Scorpio cả đời cũng không đến dinh thự Malfoy.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cậu ấy không muốn làm linh hồn bạn đời của con, thậm chí còn muốn giải trừ nó nữa!”
“Ôi Merlin” Narcissa ôm lấy con trai đang có chút chán chường. Lucius căn bản không nghĩ đến việc chỉ vừa một tháng mà Harry Potter đã ảnh hưởng con trai ông đến vậy. Nếu mà cậu ta thật sự giải trừ được linh hồn bạn đời thì sẽ rất phiền toái.
Còn Draco, bây giờ hắn chỉ muốn khóa Harry lại, giấu tại nơi mà không ai tìm được. Draco cố đè ép tâm trạng âm u xuống, bởi hắn biết nếu thật sự làm vậy thì cả đời này họ đừng mong có thể ở bên nhau, đối phó với Harry thì cần phải có kiên nhẫn.
Harry nhìn bãi chiến trường hỗn loạn trong phòng ăn, phất tay gọi gia tinh đến dọn dẹp, bản thân thì đi đến chỗ hồ nước bên cạnh nhà chính. Nhìn hồ nước trong veo cùng hàng cây xanh tươi tốt bên bờ, lòng cậu bây giờ rối bời. Tuy cậu không thích Draco, nhưng kể từ sau trận chiến cuối cùng thì hai người gặp mặt cũng không giương cung bạt kiếm, nhưng cũng chỉ bình tĩnh gật đầu chào hỏi, nhiều lắm cũng chỉ là thoải mái trò chuyện vài câu. Dù sao thì lúc trước họ cũng không còn là bọn nam sinh ngây thơ ở trường học. Tuy rằng sau sự việc sáu năm trước thì mọi việc có thay đổi một chút, nhưng sau khi sinh Scorpio thì cậu cũng rất thoải mái, nghĩ cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Cậu có Scorpio là đủ rồi. Nhìn con trai càng lớn càng giống Draco, Harry càng thêm lo lắng bất an, thậm chí có lúc nằm mơ thấy Draco bắt Scorpio đi, để lại một mình cậu. Dinh thự Potter rất an toàn, không được cậu cho phép thì không ai có thể mang bất cứ ai ra khỏi nơi này. Nhưng cậu cũng không thể buộc Scorpio ở đây như nhốt chim trong lồng được, cậu muốn bé được tự do mà lớn lên như bao đứa trẻ bình thường khác. Nếu bé không vào được Hogwarts thì cũng có thể vào được những học viện pháp thuật tốt khác. Mặc kệ nghiêm phạt gì thì cậu cũng có thể một mình gánh chịu, chỉ cần Scorpio vẫn ở bên cạnh cậu thì cậu không sợ gì cả.
Harry biết rõ lí do tại sao mình lại cố chấp như vậy, hoàn toàn là do cảm giác không an toàn hồi bé. Nếu như sau này có phải lựa chọn giữa sự an toàn của bản thân và Scorpio, cậu chắc chắn sẽ không hề do dự mà chọn cho Scorpio an toàn. Chỉ là cậu không nghĩ mọi việc lại tới sớm như vậy, Scorpio chỉ mới sáu tuổi.
Ngoài ra còn có biến cố lớn nhất trong cuộc đời cậu: Draco Malfoy. Cậu vốn nghĩ sáu năm trước cắt đứt mọi liên lạc thì đã ổn rồi, nào ngờ huyết mạch của gia tộc Malfoy thần kì như vậy, tìm hiểu được ngọn ngành sự việc rồi thì nháy mắt đã tìm được bọn họ. Harry rất hoảng, cậu cho rằng Draco sẽ đến mang Scorpio đi, nào ngờ không phải, hắn là đến mang cậu đi.
Đây căn bản không phù hợp với tác phong Slytherin của Draco, nếu như hắn muốn mang Scorpio đi thì cậu nhất định phải đấu với hắn một trận, thế nhưng… Thế nhưng… Harry không tự chủ mà siết chặt ngực áo. Bây giờ Draco bá đạo lưu lại ấn ký của linh hồn bạn đời trên người cậu, thứ mà cả đời này không thể nào xóa sạch được. Linh hồn bạn đời, ha ha, buồn cười biết bao. Hai người là đối thủ một mất một còn suốt bảy năm, một là Cứu Thế Chủ, một là Tử thần Thực tử, đột nhiên lại là linh hồn bạn đời.
Chưa nói đến việc một đêm ba lần mới có thể thiêu đốt hết dục vọng, làm Harry bây giờ chỉ nhớ lại là cảm thấy hông như nhũn ra.
Cậu sợ, sợ Draco sẽ mang Scorpio đi. Cậu tức giận, giận tất cả những việc Draco đã làm với mình. Cậu bàng hoàng, bàng hoàng vì thời khắc này đến quá nhanh.
Ba tâm trạng đan xen nhau, cùng đánh lên thần kinh ngày càng yếu ớt của Harry nên cậu mới dễ nổi bão như vậy. Cậu biết rõ tính chất cưỡng chế của linh hồn bạn đời, tầm ảnh hưởng của Draco đối với cậu ngày càng mạnh. Nếu hắn cứ tiếp tục theo đuổi như vậy thì thật sự sẽ có một ngày nào đó, cậu sẽ yêu hắn.
Harry nương theo dòng nước lạnh lẽo để xua đi những phiền muộn hỗn loạn trong đầu, cố gắng bình tâm lại. Nhưng dù nước có lạnh đến đau cả người cũng không có chút tác dụng nào. Cậu thay quần áo rồi đến nhà kính, nơi Giáo sư Snape đang dạy Scorpio nhận biết một số thảo dược đơn giản. Nhìn Scorpio phồng má lên tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, Harry đột nhiên bình tĩnh lại.
“Ba! Ba!”
“Xem ra mi đã quên sạch hết các lễ nghi rồi nên mới không biết việc quấy rầy người khác học là một hành động rất vô lễ!”
“Xin lỗi giáo sư, con chỉ đi ngang qua thôi. Scorpio học ngoan đi, tối ba dạy con môn Bay nhé”
“Vâng ạ”
Harry hôn một cái lên gò má mềm mại của Scorpio rồi rời dinh thự Potter, đến Hẻm Xéo. Nhìn cảnh phồn hoa trước mắt, thật sự phải cảm thán rằng, rốt cuộc cậu vẫn thích hợp với thế giới này hơn. Khi Harry vừa xuất hiện ở khu vực lò sưởi thì nghe rất nhiều tiếng kinh hô, thu hút sự chú ý của nhiều người, khiến cậu bị vây lại, đến nửa bước cũng khó đi.
“Là Harry Potter!”
“Cứu Thế Chủ Harry Potter?”
“Trời ạ, sao ngài ấy lại xuất hiện ở đây?”
Harry vất vả lắm mới thoát được đám người để đến Gringotts. Potter là một trong ba mươi tám dòng tộc máu trong lâu đời, tuy rằng sự thuần huyết đó dừng lại ngay thời cha mẹ cậu, nhưng cũng không ai dám phủ nhận huyết thống của gia tộc Potter sẽ không kéo dài tiếp tục. Trước kia cũng có rất nhiều gia tộc huyết thống không tinh khiết đột nhiên bạo phát thuần huyết khôi phục vinh quang ngày xưa, chỉ cần huyết mạch của gia tộc chưa bị triệt để mất đi thì cũng không xem như là biến mất. Gia tộc Potter qua bao thế hệ đều ủy thác toàn bộ gia nghiệp cho Gringotts xử lí. Năm Harry tốt nghiệp, gia nhập Đội Thần Sáng, chuẩn bị thừa kế sản nghiệp gia tộc thì chuyện đó xảy ra (ý nói chuyện của Draco), Gringotts lần nữa tiếp nhận sinh ý gia tộc Potter.
Hôm nay cậu trở về, đương nhiên là phải đến Gringotts thu lại mấy thứ này, thậm chí cậu đã dự liệu được tiêu đề Nhật Báo Tiên Tri sáng mai: ‘Cứu Thế Chủ biến mất bao lâu nay lại thần bí xuất hiện ở Hẻm Xéo, là phúc hay họa đây?’
Sản nghiệp của gia tộc Potter cũng không lớn, chỉ có mấy cửa hàng cùng bất động sản, còn có một xưởng phép thuật. Điểm khó khăn duy nhất là cậu không biết phải quản lí mấy thứ này như thế nào, nhưng mà cũng chẳng sao, có ông nội dạy cậu, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Về đến nhà thì gia tinh đã chuẩn bị bàn trà chiều đẹp mắt, sandwich chocolate của tiệm Công Tước Mật cùng trà hoa cúc thơm nồng hương cam. Harry vừa ăn vừa xem văn kiện. Rất nhanh đã đến giờ Scorpio tan học, cậu theo hẹn mang con trai đến sân bóng cưỡi chổi, tiếng cười vang vọng khắp dinh thự.
Gia tinh nhà Malfoy đặt hành lí đã được thu xếp gọn gàng dưới chân thiếu gia mình.
“Draco, con có chắc là mình muốn làm vậy không?”
“Con chắc mẹ ạ, mẹ cho con chút thời gian, con sẽ làm cho Harry cam tâm tình nguyện gả cho con.”
“Chúc may mắn, con trai, nhớ phải dắt Scorpio về thăm chúng ta đấy!”
“Con biết rồi ạ”
Sau khi về đến nhà, Draco vào phòng luyện phép mà phát cuồng trong đó, phá hủy hết nửa phòng rồi mới tỉnh táo lại. Harry Potter, em nhất định trốn không thoát đâu. Linh hồn bạn đời không cho phép hai người tổn thương nhau, mà nếu Harry không thể thương tổn hắn, vậy thì chỉ cần hai người ở chung một thời gian, thì không sợ Harry sẽ không yêu hắn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Draco cảm thấy cả người đều thoải mái, lập tức gọi gia tinh đi thu xếp hành lí cho mình. Nếu Harry không muốn sang ở cùng hắn, thì hắn sẽ sang ở cùng cậu.
Lần thứ hai Draco xuất hiện ở nhà Potter là lúc hai ba con đang ăn cơm chiều. Scorpio ngược lại rất vui vẻ mà gọi cha, làm Harry tức muốn hộc máu, con trai nuôi nhiều năm như vậy cuối cùng lại thò tay ra ngoài.
“Sao anh lại đến nữa?”
“Tại sao tôi không thế đến nữa? Tôi là linh hồn bạn đời của em, chúng ta đã là vợ chồng, gia phả hai nhà đều đã thừa nhận. Thậm chí một nửa dinh thự Potter này cũng là của tôi, đương nhiên nếu em muốn cùng tôi quay về dinh thự Malfoy thì một nửa nơi đó cũng là của em.” Nếu như không phải do linh hồn bạn đời không cho phép làm tổn thương đối phương thì chắc chắn cậu đã quăng mấy bùa ác vào mặt hắn rồi.
“Ngoan đi Scorpio, con quên hết những lễ nghi mà ông Snape đã dạy rồi à?”
“Dạ, ba” Scorpio ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, cầm bộ dao nĩa cắt thịt bò trong đĩa. Draco buồn cười nhìn bé, hướng dẫn mấy câu, Scorpio vâng lời khiến hắn càng thêm vui mừng. Ăn tối xong Draco dẫn Scorpio đi dạo tiêu thực trong vườn hoa. Harry nhìn hai cái đầu vàng nhạt một lớn một nhỏ chụm lại với nhau, chẳng biết là đang âm mưu gì. Kiềm chế lửa giận cùng sự hiếu kì dâng lên trong lòng, Harry nghiêm túc đọc văn kiện.
Giờ ngủ, Harry vừa mở cửa phòng thì đã thấy Draco đang nằm trên giường của cậu! Sư tử Gryffindor xù lông lần thứ hai! Vừa định rống giận thì Draco đã ngăn lại.
“Suỵt, đừng ồn, con vừa ngủ thôi.”
“Tại sao anh lại nằm trên giường của tôi?” Harry đứng ở của nhìn Draco một thân áo ngủ chỉnh tề, tức giận hỏi.
“Scorpio nới muốn chúng ta ngủ cùng nhau, nói nó chưa từng ngủ cùng cha mẹ bao giờ”
“…” Không thể không nói, Scorpio chính là nhược điểm của Harry, mà nhược điểm này giờ lại bị Draco nắm chặt trong tay, khiến cậu không cách nào phản kháng được. Biết rõ đây có thể là do Draco lừa mình, nhưng nhìn đứa con đang say ngủ cậu vẫn không nỡ đánh thức.
Cậu chỉ có thể dưới ánh mắt nóng rực của Draco mà đến phòng để quần áo thay đồ ngủ. Nếu không phải do vải đồ ngủ quá cứng thì cậu thề là đêm nay cậu đã mặc áo cao cổ mà ngủ!
“Anh đừng qua đây, thành thành thật thật mà ngủ đi, không tôi đạp anh xuống giường đó”
“Được” Draco nhìn Harry nằm xuống phía bên kia của con trai, đột nhiên cảm thấy đứa con nằm giữa có chút chướng mắt, khụ khụ, hắn sẽ không thừa nhận việc Harry tạm thời chịu nằm cùng giường với hắn là nhờ đứa con đang ngủ này. Không thì với tính cách của Harry thì kế hoạch của hắn đâu thể thành công được. Dù là vậy hắn vẫn thấy con mình rất chướng mắt. Lần sau phải đổi cách khác thôi.