Đọc truyện Ôn Thôn Nương Tử – Chương 37
Đám người đưa dâu,
lời chúc phúc nối liền không dứt, tiếng bước chân, tiếng chạm ly rượu…
tất cả đan vào một bức tranh mỹ lệ vui mừng.
[Chánh đường]
Dương Uyển Nhi thân mặc hỷ bào màu lửa đỏ lẳng lặng đứng ở đó, dáng vẻ thướt
tha càng thêm linh lung. Dùng khăn che màu đỏ thẫm thêu uyên ương song
phi bằng tơ vàng che đi dung nhan xinh đẹp, nụ cười hạnh phúc đỏ bừng
qua tấm khăn, bên tai nghe khách mời mang theo nụ cười chúc phúc, nụ
cười càng đậm…
Nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp gỡ bất ngờ đó, lúc
ấy cũng không có quá nhiều cảm giác đặc biệt, chưa từng nghĩ vận mệnh
hai người sẽ cùng sánh bước bên nhau thế này.
Yêu y từ lúc nào nhỉ? Hẳn là từ lần vô tình thấy y mượn rượu tiêu sầu!
Khi đó ánh mắt của y trống rỗng, lạnh nhạt, hoàn toàn khác biệt với nam tử
tuấn tú lần đầu gặp nhau. Thật tò mò, nam tử bất phàm như vậy rốt cuộc
là đã gặp chuyện gì mới khiến ý chí sa sút như thế?
Bỏ đi sự căng thẳng, nàng cứ như vậy ngồi xuống trước mặt y. Nhưng, khi đôi mắt tĩnh
mịch xám như tro tàn kia xuất hiện ở trước mặt, tất cả những gì nàng dự
tính cũng tan mất, duy nhất còn lại là ngơ ngác nhìn y ngẩn người…
Không nhớ nổi cuối cùng đã rời đi như thế nào? Chỉ biết là sau đó, trong lòng khi nghĩ tới hắn sẽ có cảm giác thật kỳ quái, giống như một con thỏ
nhỏ, bổ nhào nhảy lên. Kinh hoảng xa lạ, rồi lại có ngượng ngùng mơ hồ
không hiểu. Lúc căng thẳng, lúc nhớ nhung ngượng ngùng, càng ngày càng
tăng.
Có lẽ là ông trời thấy tâm tình của nàng, có lẽ là vận mệnh an bài, sau khi gặp mặt tại tửu lâu, nàng cùng Nhan Nhược Thần thường
xuyên vô tình gặp gỡ, mặc dù chẳng qua là sóng mắt lưu chuyển nhìn nhau
mỉm cười như cũ, cũng không nói chuyện với nhau, nhưng đã đủ để nàng nếm vị tương tư.
Bọn họ chân chính quen biết là bắt đầu từ một cô
nương hát rong, lúc ấy cô nương xinh đẹp bị bọn lưu manh trong vùng đùa
giỡn. Thấy bọn côn đồ vô sỉ, bộ dạng xấu xí, lại thấy cô nương nước mắt
lưng tròng bị nhục nhã, nàng không nghĩ nhiều, đã ra tay cứu người.
Nhưng ngay khi nàng ra tay, trong nháy mắt có người trước nàng một bước
đánh bọn lưu manh ngã trên mặt đất, cứu cô nương hát rong.
Ngơ
ngác nhìn bóng dáng quen thuộc kia, thì ra là Nhan Nhược Thần, không
nghĩ tới y lại có thân thủ tốt như vậy, yêu nhiều hơn một phần, càng
thêm khâm phục.
…
“Tiểu thư, lão gia và cô gia, sao bọn họ còn chưa vào?”
Kim Chỉ Nhi nhìn càng ngày càng nhiều khách tới, nụ cười đỏ bừng, bắt đầu
gấp gáp, đây là tình huống gì? Lão gia, cô gia đi gặp khách, ném tiểu
thư sang một bên, nhỡ đâu trễ giờ lành thì phải làm sao bây giờ? Dậm
chân nhẹ một cái, nhưng ngay sau đó thầm mắng mình dưới đáy lòng, đồ mỏ
quạ, sao có thể trễ giờ lành được chứ?
Giọng nói hơi có vẻ lo
lắng của Kim Chỉ Nhi cắt đứt dòng hồi tưởng của Dương Uyển Nhi, cũng làm cho nàng nhẹ nhàng chau đôi mi thanh tú. Bị khăn hỷ che kín, nàng không nhìn rõ lắm phía ngoài là ai tới, thậm chí ngay cả cha, mẹ, ông, bà
cũng đi ra ngoài nghênh đón khách rồi sao? Hay hôn lễ gặp biến cố? Có
chút sợ hãi mím môi, nhưng ngay sau đó cười mình suy nghĩ lung tung.
Kim Chỉ Nhi nắm hai tay, lo lắng nhìn ra cửa phủ, aiz nha, sao mà vẫn chưa
trở lại? Giờ phút này, nét mặt của nàng thoạt nhìn còn lo lắng hơn cả cô dâu.
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Kim Chỉ Nhi, nhưng Dương
Uyển Nhi vẫn có thể tưởng tượng nàng nhất định là vừa giận vừa tức, ha
ha… Nghĩ tới đây, không khỏi cười không tiếng động. Trong lúc nhất thời, dung mạo diễm lệ thêm đẹp hơn, nhưng người ngoài không nhìn thấy.
Nhan Nhược Thần đi cuối cùng, ánh mắt thâm thúy nhìn Đan Ty Tuấn cùng Tô
Tích Nhân thân mật, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Tô Tích Nhân, đáy mắt
hiện lên đau đớn cùng mâu thuẫn không dễ dàng phát giác.
Đúng
vậy, ngày đại hỉ của y, đáy lòng y vẫn quyến luyến dung nhan thanh tú
kia, chẳng qua là nàng không thuộc về mình.Đoàn người đi qua ngoại viện
rộng rãi, dọc theo đường đi, khách mời chúc mừng không ngừng, Nhan,
Dương, hai lão phụ đều mỉm cười gật đầu, còn trong nụ cười của Nhan
Nhược Thần cất giấu vô lực cùng bi thương người khác không biết.
Tới đại sảnh, bóng dáng yểu điệu đỏ như lửa kia lẳng lặng đứng ở đó, cũng như một ngọn lửa đỏ đoạt lấy hồn của mọi người.
Là ai đây? Cô nương sắp trở thành thê tử của Nhan Nhược Thần ư?
Đoàn Tô Tích Nhân tò mò, tò mò về thân phận của cô dâu.
Ta sẽ cùng nàng vượt qua cả đời, từ nay phải rời xa bóng dáng thanh tú
kia, dù nàng cho tới bây giờ vẫn không biết mình yêu nàng. Bi ai nắm
chặt quả đấm, đầu ngón tay thật sâu siết vào lòng bàn tay, cho đến khi
đau đớn tràn ra từ lòng bàn tay.
Ánh mắt Nhan Nhược Thần cuối
cùng thật sâu ngắm nhìn nụ cười của Tô Tích Nhân khi nghiêng mặt một
cái, mang theo quyến luyến vô hạn, âm thầm đem mối nhân tình này vĩnh
viễn giấu ở đáy lòng, đột nhiên đi tới phía Dương Uyển Nhi, người sắp
thành người thân cả đời của mình.
Thân ảnh lửa đỏ lẳng lặng đứng ở đó như cũ. Nhớ lại tình cảnh thường ngày, Nhan Nhược Thần hơi chút áy
náy. Y biết Dương Uyển Nhi là thật tâm thích mình, bởi vì ánh mắt nàng
nhìn y giống như ánh mắt y nhìn Tô Tích Nhân. Tô Tích Nhân không yêu
mình, mà mình lại đối đãi như vậy với người yêu mình, hơn nữa lại sắp
thành thê tử mình. Cảm giác giống nhau, áy náy càng sâu, thương tiếc còn tăng, cuối cùng quả đấm nắm chặt kia buông xuống. Để mỗi tình không thể này chết đi, y sẽ toàn tâm toàn ý yêu cô nương sắp thành thê tử của
mình…
“Tiểu thư, cô gia đã tới.” Kim Chỉ Nhi nhỏ giọng nói bên tai Dương Uyển Nhi, tâm tình lo lắng rốt cục buông lỏng.
“Ừm.”
Giọng nói của Dương Uyển Nhi nhỏ đến mức không nghe được, nụ cười ngượng
ngùng lan đến khóe miệng, ngón tay ngọc thon dài có chút hồi hộp xoắn
lại với nhau.
Y tới rồi…
Ngừng lại, cảm giác Nhan Nhược
Thần dừng lại trước mặt mình, nàng cảm giác mình hạnh phúc đến ngất đi
rồi.Nhan, Dương hai lão phụ đã an vị ở ghế chủ, mỉm cười nhìn cặp đôi.
Các khách mời cũng chỉnh tề đứng ở hai bên chuẩn bị xem lễ, còn có vài
tiểu hài tử được cha mẹ ôm, đang tò mò nhìn xung quanh.
Tô Tích
Nhân bị Đan Ty Tuấn ôm ở một bên, nhìn giấy hỷ màu đỏ dán đầy phòng,
nàng cảm thấy có chút ngạc nhiên. Trước đó không lâu, Nhan đại ca còn ấp a ấp úng nói y đã có người yêu, bây giờ tham gia hôn lễ của y, cảm giác tất cả chẳng qua chỉ là chuyện ngày hôm qua.
Cánh tay thon dài
của Đan Ty Tuấn ôm Tô Tích Nhân, ánh mắt Nhan Nhược Thần nhìn nàng vừa
rồi rõ ràng đang nói y không quên Tích Nhân. Nhưng, bây giờ y đã thành
thân cùng cô gái khác. Thời khắc này, hắn đối với Nhan Nhược Thần cảm
giác rất kỳ quái, hắn không thể phân loại được yêu hận, cho nên hắn đồng tình với Nhan Nhược Thần. Nhưng đồng thời hắn cũng thấy may mắn khi
thấy Nhan Nhược Thần có thể thành thân. Không phải hắn không tự tin với
tình cảm với Tô Tích Nhân, mà là không hy vọng tăng thêm nhiều gợn sóng. Tích Nhân là một cô gái thiện lương, nếu Nhan Nhược Thần bày tỏ với
nàng, nàng nhất định sẽ có điều băn khoăn, mà đó là tuyệt đối không cho
phép…
“Giờ lành đã đến.” Người chủ trì hôn lễ cười tuyên bố.
Người người vào vị trí, kế tiếp chính là nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái…
Nhìn bọn họ hoàn thành lễ nghi, nhìn hai người bị một đám khách mời thích
náo nhiệt đẩy vào động phòng, Tô Tích Nhân vẫn cười không ngớt, là vì
sung sướng, càng là vì tương lai hạnh phúc của Nhan đại ca.
Sau khi tham gia hôn lễ Nhan Nhược Thần, đoàn người Tô Tích Nhân từ chối đôi phu thê Nhan thị giữ lại, tiếp tục về kinh.