Ôn Thôn Nương Tử

Chương 24


Đọc truyện Ôn Thôn Nương Tử – Chương 24

Bóng dáng Tô Tích Nhân và Nhan Nhược Thần dần dần đi xa, để lại Đan Ty Tuấn, Phỉ Thúy cùng Vu Phong ở quán trọ.

Hai tay Đan Ty Tuấn đặt dọc theo bên đùi, nắm chặt, gân xanh từ bàn tay
bạch tích toát ra, kinh khủng dọa người. Cặp mắt thâm thúy lóe ra lửa
giận nồng đậm nhìn bóng dáng đã nhỏ xíu. Hơi thở thô bạo khiến tất cả
quan khách đang dùng cơm trong quán trọ cắm cúi im lặng dùng bữa, trong
lúc nhất thời cả quán trọ yên tĩnh đến không tiếng động.

Chết tiệt, Nhan Nhược Thần chết tiệt, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Đan Ty Tuấn hung hăng thầm mắng trong lòng, bộ dạng hung ác, tựa như muốn nuốt người khác vào bụng.

Phỉ Thúy cùng Vu Phong đứng ở một bên hai mặt nhìn nhau, nếu Đan thiếu gia (Thiếu chủ) không thích tiểu thư cùng Nhan thiếu gia ở chung một chỗ, sao hắn không ngăn cản? Ngược lại ở đây hờn dỗi, mà đó cũng chưa phải là tệ nhất,
nhìn những khách quan một bên nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, thở cũng không dám thở
mạnh, hai người đồng thời lắc đầu. Đan thiếu gia (Thiếu chủ) mỗi lần tức giận sẽ không cần biết có người bên cạnh, khiến cho tất cả mọi người run run rẩy rẩy…

“Khụ… Thiếu chủ.”

Vu Phong không được tự nhiên ‘khụ’ một tiếng, đánh vỡ không khí nặng nề,
nhưng trước ánh mắt nổi giận đùng đùng của Đan Ty Tuấn, không khỏi cả
kinh. Cười khổ trong lòng, hắn tốt xấu gì cũng đường đường là nam nhi
bảy thước, nhưng mỗi lần đứng trước áp lực của Thiếu chủ, dù không liên
quan đến cấp bậc thân phận, mà Thiếu chủ tuấn mĩ này có loại khí thế
không giận mà uy.

“Gì?” Đôi mắt Đan Ty Tuấn lóe lửa giận hung ác

nhìn chằm chằm Vu Phong, hiện tại hắn chính là quả cầu lửa nóng hổi,
người nào chọc tới nhất định sẽ bỏng.

“Sao người lại để cho Tô
tiểu thư đi cùng Nhan công tử, sao không ngăn cản bọn họ đâu? Người
không sợ…” Dưới ánh mắt trừng trừng của Đan Ty Tuấn, Vu Phong không nói
thành lời.

“…”

Đan Ty Tuấn không nói, chỉ trừng mắt nhìn
Vu Phong. Hắn cho là mình không muốn cản sao? Nhưng vừa nhìn thấy ánh
mắt không tán thành của Tích Nhân, hắn có thể làm sao? Aizz, chẳng lẽ là báo ứng do mình trước kia quá phong lưu, nhất định bị Tô Tích Nhân ăn
đến sít sao. Nhíu mày, hắn tự giễu ở trong lòng.

Phỉ Thúy cũng mở to mắt cẩn thận nhìn Đan Ty Tuấn đang nổi giận, thiếu gia rõ ràng không thích tiểu thư ở cùng Nhan công tử, vừa rồi hắn còn thừa dịp tiểu thư
không chú ý, hung hăng trợn mắt nhìn Nhan công tử mà, vậy sao kết quả
vẫn mặc tiểu thư bị Nhan công tử mang đi? Còn hắn lại ở chỗ này hờn dỗi?

Đan Ty Tuấn sao mà không cảm giác được ý nhị trong ánh mắt Nhan Nhược Thần
nhìn Tô Tích Nhân chứ? Hoảng sợ, lần đầu tiên có cảm giác ấy. Sợ Tô Tích Nhân sẽ bị Nhan Nhược Thần cướp đi. Dù sao Nhan Nhược Thần bề ngoài bất phàm, khí chất ôn văn nho nhã, gia thế không tệ, quan trọng nhất là hắn còn cứu Tô Tích Nhân. Càng nghĩ càng cảm thấy có cảm giác ấy, càng nghĩ càng cảm thấy để bọn họ một chỗ là không được. Nhíu mi, hắn không dám
tưởng tượng. Nhưng nếu, nhưng nếu Tô Tích Nhân bị cướp đi, hắn nên làm
gì bây giờ? Nhắm mắt lại, hắn phảng phất nhìn thấy ánh mắt thâm tình
chân thành của Nhan Nhược Thần khi tỏ tình với Tô Tích Nhân. Không! Hắn
cả kinh! Hắn không thể mất nàng! Hung hăng mở mắt ra, nhìn về Vu Phong
cùng Phỉ Thúy, bỏ lại câu:


“Ta đi tìm bọn họ.”

Nói xong, người cũng đã đi rất xa.

Vu Phong cùng Phỉ Thúy nhìn Đan Ty Tuấn dùng khinh công rời đi, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng, Đan thiếu gia (Thiếu chủ) đúng là thiếu kiên nhẫn.

“Tích Nhân.”

Đan Ty Tuấn tìm được Nhan Nhược Thần bọn họ, nhưng xa xa trông thấy hai
người bốn mắt nhìn nhau, chuyện này, không phải tỏ tình thì là cái gì?
Trong lòng, đột nhiên cả kinh, hắn đột ngột lên tiếng, nhanh chóng bay
vọt đến trước mặt bọn họ.

“Ty Tuấn?” Tô Tích Nhân thấy Đan Ty Tuấn đột ngột xuất hiện, có chút giật mình, bất quá còn lại là ngọt ngào.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Đan Ty Tuấn làm bộ không nhìn thấy Nhan
Nhược Thần đang đần mặt ra, cười đặt tay lên vai Tô Tích Nhân. Đôi mắt
bén nhọn nhìn Nhan Nhược Thần, tựa như cảnh cáo, cảnh cáo hắn không được có ý gì với nữ nhân của mình.

Tô Tích Nhân liếc mắt nhìn Nhan
Nhược Thần, đỏ mặt. Ty Tuấn thiệt là, Nhan đại ca còn đang ở trước mặt
mà! Nhưng nàng không cự tuyệt cử chỉ của Đan Ty Tuấn.


Nhan Nhược
Thần thấy Đan Ty Tuấn đến, trong lòng căng như dây thừng, đối với Đan Ty Tuấn có chút đau lòng, bởi vì mình ôm ý nghĩ với nữ nhân của hắn. Nhưng còn lại là thất vọng cùng tiếc nuối, chẳng lẽ đã chậm rồi sao? Thật
không có hy vọng sao? Mình nhất định chỉ có thể làm bằng hữu, làm đại ca của nàng ư? Cảm giác khổ sở quay cuồng trong lòng, không nghĩ tới chữ
tình khổ như thế, đau như thế?

Chống lại ánh mắt cảnh cáo của Đan Ty Tuấn, nụ cười nổi lên trong lòng. Rất, rất kỳ quái, nhìn thấy vẻ
khẩn trương của Đan Ty Tuấn, y đột nhiên nhớ một chuyện, không biết nếu
như làm rõ giờ phút này, sẽ xuất hiện cục diện như thế nào? Có chút
lạnh, có chút không cam lòng nghĩ tới, nhìn thấy gương mặt hồng đỏ lộ
hạnh phúc của Tô Tích Nhân, bỗng nhiên ngừng lại. Thôi, thôi, chỉ cần
nàng hạnh phúc là tốt, cần gì phải khiến cho cục diện nhập nhằng? Làm
bằng hữu của nàng thì sao, làm huynh trưởng của nàng thì sao? Lẳng lặng
đặt nàng dưới đáy lòng, yên lặng nhìn nàng, là đủ rồi! Dường như nhận
được chỉ dẫn của thần linh trong nháy mắt, Nhan Nhược Thần đã nghĩ thông suốt, thất vọng, khổ sở quét hết sạch, y nở nụ cười, nhìn Đan Ty Tuấn
nói:

“Không có gì, chẳng qua là hàn huyên một chút.”

Đan
Ty Tuấn không biết nội tâm Nhan Nhược Thần đã trải qua một phen tư tưởng tranh đấu, cũng không biết y đã nghĩ thông suốt. Hắn hồ nghi nhìn Nhan
Nhược Thần, không biết vì sao y đột nhiên cười? Y đang toan tính gì?

Tô Tích Nhân không nhìn ra đao quang kiếm ảnh giữa hai vị nam tử, nàng đột nhiên cười kéo áo Đan Ty Tuấn, “Tuấn, Nhan đại ca thích một cô nương.”

Lời vừa nói ra, lại là một trận trầm tĩnh.

Nụ cười của Nhan Nhược Thần cứng đơ, hắn tuy nói từ bỏ, nhưng không hy vọng bị nàng hiểu lầm…

Đan Ty Tuấn nhìn nụ cười khổ sở của Nhan Nhược Thần và nụ cười ngọt ngào
của Tô Tích Nhân, hắn tin chắc Nhan Nhược Thần thích nàng, nhưng sao

chuyện lại biến thành như vậy? Tích Nhân lại cho là Nhan Nhược Thần
thích người khác? Lúc này hắn có chút ít đồng tình với Nhan Nhược Thần,
bị người yêu mến hiểu lầm thích người khác, là chuyện rất thống khổ.
Nhưng, cũng nhờ Tô Tích Nhân hiểu lầm, chuyện bây giờ không còn phiền
não.

“Vậy sao?” Đan Ty Tuấn cười cười, “Vậy rất tốt, tin rằng Nhan huynh sẽ hạnh phúc.”

“Đúng rồi, Nhan đại ca nhất định sẽ hạnh phúc.” Tô Tích Nhân cũng cười gật
đầu, chúc phúc cho Nhan Nhược Thần, mà Nhan Nhược Thần lại chỉ có thể
cười khổ.

“Tích Nhân, chúng ta không phải nên trở về sao? Phỉ Thúy còn chờ chúng ta đó!”

Đan Ty Tuấn thấy Nhan Nhược Thần sắc mặt đơ hơn sáp, cũng không muốn hành hạ nữa.

“Được rồi.” Tô Tích Nhân thấy đi ra ngoài cũng đã được một lát, cần phải trở
về, nàng nghiêng đầu nói với Nhan Nhược Thần, “Nhan đại ca cùng chúng ta về thôi.”

“Không được, ta còn có việc, hai người đi trước đi.” Tâm tình y bây giờ, thật sự không muốn thấy bọn họ thành đôi.

“A, vậy tại hạ cùng Tích Nhân đi trước, cáo từ.” Đan Ty Tuấn chắp tay chào
Nhan Nhược Thần, Tô Tích Nhân cũng cúi người nói lời từ biệt, rời đi.

“Nàng là của ta.”

Đang lúc Nhan Nhược Thần cúi đầu, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói khí phách. Vừa ngẩng đầu, liếc thấy ánh mắt Đan Ty Tuấn, trong lòng, càng
co lại…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.