Đọc truyện Ôn Thôn Nương Tử – Chương 17
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Đột nhiên bị gọi tên, Tô Tích Nhân nhìn một cách quái lạ, nụ cười thanh tú
vẫn đọng nước mắt, tựa như con rối rơi vào vòng tay Đan Ty Tuấn, mặc hắn ôm ấp, rời đi.
Trước con mắt kinh ngạc người đi đường, cảnh vật
bất động trong nháy mắt xẹt qua ở phía sau rồi biến mất. Không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, không rõ hắn đang suy nghĩ gì? Cũng không rõ hắn muốn
làm gì? Rõ ràng trước đó một khắc còn đen sì mặt, tức giận không để ý
tới nàng. Rõ ràng trước đó một khắc còn vứt mị nhãn lung tung, bên đường mắt đi mày lại. Sao biết hiện tại hắn chẳng những đột nhiên xuất hiện
bên người nàng, còn điểm huyệt đạo của nàng rồi “bắt” đi.
Những
hành vi lặp lại làm cho nàng chợt bi chợt nghi, muốn rời xa nhưng lại
nhớ, không biết làm sao, cảm giác bất lực cùng ủy khuất như bão táp cuốn lấy toàn thân, không thể nháy mắt, thu mâu trong khoảnh khắc bị đọng
hơi nước.
Hình ảnh Tô Tích Nhân khóc sướt mướt xuất hiện trước
mắt Đan Ty Tuấn, đau lòng quá, nha đầu này, tại sao cứ thích chôn dấu
tâm sự ở trong lòng như thế? Tại sao không thể nói ra?
Đừng tự
mình gánh chịu, âm thầm rơi lệ. Tưởng tượng nàng ban đêm chôn mình trong chăn bông mà khóc, trái tim không nhịn được níu chặt, đau quá, đau quá! Cánh tay thon dài đột nhiên siết chặt vóc dáng xinh xắn, tựa hồ như vậy là có thể gần hơn với trái tim nàng, như vậy có thể giảm bớt bi thương
trong nàng.
Tô Tích Nhân bị Đan Ty Tuấn đột nhiên ôm chặt, trong
lòng cả kinh, nhưng vòng ôm ấm áp, nhiệt độ quen thuộc lại làm cho nàng
đỏ mặt. Nước mắt dành dụm nơi hốc mắt đột nhiên trợt xuống dọc theo
gương mặt, thẹn thùng. Lời của Phỉ Thúy, hình ảnh Đan Ty Tuấn trêu đùa
với cô gái nọ lại hiện lên, nụ cười khổ bất đắc dĩ hiện lên trên mặt.
Quả nhiên mình rất ngốc, biết rõ ràng hắn là loại người này, rõ ràng
muốn tránh xa hắn, kết quả không nhịn được động tâm. Mâu thuẫn như vậy,
cuộc sống lo lắng như vậy còn quá nhiều? Tình yêu chẳng lẽ cần phải làm
người ta buồn bã như thế sao? Mỏi mệt, mệt mỏi, nàng không muốn tiếp tục như vậy nữa, là lúc nên quyết định rồi. Chia ly rồi sẽ đau khổ, nhưng
so với đau nhiều, không bằng đau ít, nàng không
muốn buồn bực ở trong lòng mãi. Nhẹ nhàng nói chuyện, được rồi, có thể nói chuyện:
“Huynh muốn mang ta đi đâu?”Tô Tích Nhân đột nhiên lên tiếng cũng làm Đan Ty
Tuấn cả kinh, tuy nhiên cũng phát hiện mình thật nhớ giọng nói mềm mại,
chậm rãi kia.
“Ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút.” Mặc dù
rất đau lòng khi thấy nước mắt của nàng, nhưng nàng khóc nhưng cũng do
mình, nghĩ đến đây, trong lòng khó nén được vui vẻ.
Khóe miệng
từ từ nhếch lên, thành một độ cong xinh đẹp. Hai bên tình nguyện, chỉ
cần thẳng thắng trò chuyện với nhau, bọn họ sẽ không còn nghĩ lung tung, cũng không sợ người khác chen vào. Nàng thuộc về hắn, hắn cũng thuộc về nàng. Tương lai tốt đẹp dường như đang ở trước mắt, khiến hắn không
nhịn được tăng nhanh cước bộ.
“…”
Tô Tích Nhân không nói,
đúng là cần nói một chút. Không thể tiếp tục như vậy nữa, không thể tiếp tục như vậy, nàng cũng đã không còn là nàng trước kia. Bản thân nàng
trước kia rất đơn thuần, rất vui vẻ, trừ người nhà, nàng chỉ thích đọc
sách. Nhưng bây giờ trong đầu nàng tất cả đều là nam nhân này, hắn tựa
như máu tràn vào thân thể của nàng. Không lúc nào không nghĩ đến hắn,
không lúc nào là không cảm nhận hắn, cảm giác như vậy quá điên cuồng,
quá đáng sợ, không phải điều mà người lạnh nhạt, nhu nhược như nàng có
thể khống chế, nàng muốn trở về là mình trước kia.
Hai người với những suy nghĩ bất đồng, lao qua đám người hối hả, đi về phía quán trọ.
* * *
[Nhan phủ]
Nhan lão gia ngồi ở ghế thái sư, nhàn nhã phẩm trà, phu nhân của lão, Nhan
Liễu thị quyến rũ trời sinh ngồi ở một bên, nhíu lông mày nhìn phu quân
nhàn nhã.
“Lão gia, ông không nên uống trà mãi, ông nói gì đi chứ?”
“Phu nhân…” Nhan lão gia chậm rãi đặt ly trà xuống, cười nhìn phu nhân, “Bà
cũng đừng quan tâm như vậy, con cháu tự có phúc, chúng ta quan tâm cũng
vô ích.”
“Cái gì mà con cháu tự có phúc, chúng ta quan tâm cũng
vô ích?” Nhan Liễu thị không đồng ý nhíu chặt lông mày, “Lão gia không
nên nói như vậy, nuôi con đã hơn hai mươi năm, ông nhìn đi, những nam tử khác đến tuổi này sớm đã đón dâu, mà Thần nhi của chúng ta không vội gì hết, ông nói chúng ta lúc nào mới có thể ôm cháu nội hả?!” Bất hiếu có
ba điều, không có người nối dõi là tội nặng nhất. Thần nhi còn là con
một, không thể để y tiếp tục như vậy.
“Phu nhân, Thần nhi nhà
chúng ta không có ý trung nhân.” Nhan lão gia lắc đầu, phu nhân lão,
suốt ngày chỉ lo lắng chuyện hôn sự. Thật ra thì theo lão thấy, căn bản
việc này không cần thiết. Thần nhi là nhân tài bậc nhất, còn là nhân
trung chi long, không lo không lấy được vợ!
“Không có ý trung
nhân?” Nhan Liễu thị bất mãn oán trách, “Ta nhờ bà mai giới thiệu nhiều
danh môn thiên kim như vậy, toàn con gái rượu người ta, ai cũng ôn nhu
nhàn thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hắn hết lần này tới lần khác nhìn
không thuận mắt, thật không biết hắn rốt cuộc muốn tìm người như thế
nào?”
“Được rồi, được rồi.” Nhan lão gia vỗ nhẹ vai thê tử,
“Không nên tức giận, cẩn thận thân thể, chuyện của Thần nhi thì mặc nó
vậy!” Cho dù bọn họ có quan tâm nữa, y không thích thì cũng không có
cách nào. Ai nha, con cháu tự có phúc, bọn họ không quản được nữa.
“Nhưng chúng ta tới lúc nào mới có thể ôm cháu nội đây?” Nhan Liễu thị hâm mộ nói,
“Ông nhìn con trai lão viên ngoại đi, rõ ràng nhỏ hơn hai tuổi so với Thần
nhi, chẳng những đã thành thân, ngay cả con cũng có rồi. Đứa trẻ thật
đáng yêu, nếu chúng ta có cháu nội đáng yêu như thế thật tốt.”
“Chúng ta cũng sẽ có cuộc sống ngậm kẹo đùa cháu, đó là chuyện sớm hay muộn.”
Ôm cháu nội, ai mà không thích chứ. Chẳng qua là với cá tính của Thần
nhi há lại tùy tiện để người khác sắp đặt, chuyện y không muốn làm, có
ép buộc y cũng vô dụng, mặc kệ đi, thuận theo ý trời.
“Nhưng…” Nhan Liễu thị ngẩng đầu nhìn phu quân, còn muốn nói điều gì.
“Thôi nào, phu nhân. Tính của Thần nhi, bà cũng biết mà, ép cũng vô dụng, chỉ để chính nó tự quyết định thôi.” Nhan lão gia một tay vỗ về an ủi thê
tử, một tay đưa cho nàng một ly trà.
“Chuyện gì ép con cũng vô dụng vậy?” Nhan Nhược Thần lắc cây quạt ngọc, phong độ đi tới.
“Cha, mẹ, buổi trưa an lành.” Đi tới trước mặt Nhan lão gia, Nhan phu nhân,
Nhan Nhược Thần cung kính khom người chào, sau đó lui sang một bên ngồi
xuống.”Cha, mẹ đang nói chuyện gì vậy?” Cầm lấy tách trà uống một ngụm,
tò mò hỏi.
“Mẹ con đang tức giận đó!” Nhan lão gia nhìn thê tử nghiêm mặt không nói lời nào, bất đắc dĩ thở dài.
“Mẹ, ai chọc cho người tức giận vậy, hài nhi trừng trị thay người.” Nhan
Nhược Thần đặt ly trà xuống, đứng lên. Ai dám chọc mẹ hắn, thật là ngứa
da mà!
“Tiểu tử, lỗ mãng cái gì, chính là con chọc ta tức giận.” Nhan Liễu thị thấy con phản ứng lại vui vẻ như thế, lại tức giận.
“Con ư?” Nhan Nhược Thần chỉ vào mình, “Con không nhớ chọc tới mẹ lúc nào?”
“Chính là con chọc ta tức giận.” Nhan Liễu thị tức giận trừng mắt nhìn đứa con giống như vô tội, “Con nói đi, rốt cuộc lúc nào mới thành thân?”
Vừa nghe lời của mẹ, Nhan Nhược Thần đã hiểu. Thì ra mẫu thân đại nhân lại
đang muốn nói chuyện chung thân, aizzz, bất đắc dĩ thở dài, y không hiểu sao mẹ luôn thúc dục hắn thành thân, hắn bây giờ không phải rất tốt
sao?
“Mẹ, hài nhi không có ý trung nhân, tìm ai thành thân đây?”
“Không phải đã giới thiệu nhiều thiên kim tiểu thư, con gái rượu người ta như vậy sao?
Con không để mắt tới ai sao?” Nhan Liễu thị không từ bỏ.
“Không có.” Nhan Nhược Thần không chút nghĩ ngợi trả lời, dù sao hắn đối với
những nữ nhân kia đều không có một chút hứng thú nào.
“Con…” Nhan Liễu thị giận dữ, đứa con bất hiếu này rõ ràng là cố ý, căn bản y chưa từng thử tiếp xúc qua những cô nương kia.
“Được rồi, nào nào, mẹ con các ngươi đừng tranh đấu nữa, cẩn thận thân thể.”
Nhan lão gia bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cần nhắc tới chuyện thành thân của
Thần nhi, sẽ xuất hiện cục diện này.
“Con nói đi, rốt cuộc con
thích mẫu người nào, chỉ cần con nói ra, mẹ sẽ đi tìm.” Hai hàng lông
mày chổng ngược, bà nhìn chằm chằm con. Cứ để mặc y muốn thế nào thì thế ấy như vậy, tới năm nào tháng nào mới có thể ôm cháu đây?
“Phu
nhân à…” Nhan lão gia muốn nói cái gì.”Lão gia, lần này ông đừng nói,
cần phải hỏi đến cùng!” Nhan phu nhân tức giận, ngay cả Nhan lão gia
cũng không ngăn cản được.
Aizz, nhìn mẫu thân đại nhân tức đến nỗi thành như vậy, Nhan Nhược Thần biết rõ lần này là không thể hàm hồ làm qua.
“Thần nhi, rốt cuộc con có ý trung nhân hay không?” Nhìn thê tử tức giận, Nhan lão gia cũng gấp.
“Con…” Nhan Nhược Thần vốn phủ nhận, nhưng chẳng biết tại sao bóng dáng Tô Tích Nhân xẹt qua đầu óc, y lại chần chừ.
Lần đầu tiên thấy con không phủ nhận, lần đầu tiên thấy con chần chừ, Nhan
lão gia cùng Nhan phu nhân không khỏi nhìn nhau, nghi ngờ trong lòng,
chẳng lẽ con đã có ý trung nhân?
“Thần nhi, có phải con có ý trung nhân rồi hay không?” Nhan phu nhân thu lại khuôn mặt giận dữ, mong đợi nhìn con.
“Xem là như thế đi!” Nhìn nụ cười mong đợi của mẫu thân, Nhan Nhược Thần cũng cười.
“Cái gì mà ‘xem là như thế đi‘?” Nhan phu nhân không hài lòng, “Có thì có,
không có thì không có, nào có chuyện ‘xem là như thế đi‘.”
“Đúng vậy, rốt cuộc có hay không?” Nhan lão gia nghe con trả lời lập lờ nước đôi, cũng hỏi.
Thấy vẻ mặt cha mẹ, Nhan Nhược Thần khẽ mỉm cười:
“Hôm nay ở chợ con gặp một cô gái rất đặc biệt, nàng khiến con có cảm giác động lòng.”
“Đó chính là có ý trung nhân!” Bà Nhan vừa nghe đã vui vẻ, nàng đã có hy vọng ôm cháu nội.
“Có, là tốt rồi.” Nhan lão gia cũng liên tiếp gật đầu.
“Cha, mẹ, các người có thể không hồ hởi như thế hay không?” Thấy cha mẹ vui
vẻ, Nhan Nhược Thần dở khóc dở cười, “Chúng con chỉ mới quen.”
“Vậy thì cố gắng, cố gắng theo đuổi người ta, sau đó cưới vào cửa nhà, sau
đó sinh cho chúng ta một đứa bé mập mạp.” Nhan phu nhân càng nghĩ càng
vui mừng, phảng phất nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc ngậm kẹo đùa
cháu.”Mẹ…” Nhan Nhược Thần bất lực, thôi vậy, để cho bọn họ vui mừng,
hắn nhất định sẽ đi tìm Tô Tích Nhân.