Đọc truyện Ôn Thôn Nương Tử – Chương 1
Các hạ đã đến kinh thành chưa? Đã từng nghe câu chuyện này chưa?
Kinh thành có ba tòa lầu lớn, lần lượt là đông Hồng Tụ, tây Thúy Ngọc, bắc Yên Chi.
Nghe nói rằng, đông Hồng Tụ, tây Thúy Ngọc, bắc Chi Yên là ba đại thanh lâu
nổi danh nhất kinh thành, nơi bướm hoa nối liền tám ngả. Mà trùng hợp,
vị trí của ba tòa thanh lâu chia ra ở tám ngả lớn đông, tây, bắc, trong
đó ở bắc Yên Chi Lâu, không những có những cái lưỡi duyên dáng như hoa,
khéo léo nuột nà, chính là nơi hội tụ tất cả các thể loại mỹ nữ, tài nữ
đi khắp đại giang nam bắc, hấp dẫn vô số văn nhân nho sĩ, quan lại quyền quý nghe danh mà đến.
[Yên Chi Lâu]
Cánh cửa lớn sơn màu
son treo một tấm chiêu bài bằng gỗ màu đen, trên chiêu bài có viết ba
chữ vàng “Yên Chi Lâu” như rồng bay phượng múa. Mặt tiền cũng giống hai
đại thanh lâu kia, trước cửa lớn bày hai con sư tử đá ngồi chồm hỗm mà
hùng vĩ. Cánh cửa sơn son mở rộng, hai bên đứng gác cũng là kẻ hộ vệ
khôi ngô. Yên Chi Lâu phân ra làm hai chi nhánh nhỏ và bốn viện. Bốn
viện lần lượt là “Kim Các”, “Ngân các”, “Tinh Các”, “Nguyệt Các”. “Kim
Các” thì không phải nói, và nơi cất tiền buôn bán (Kim, kim tiền, vàng,
đủ lộng lẫy! Vừa nghe tên này, không cần phải nói, chính là chiêu của
các tú bà khéo léo, vơ vét của cải). “Ngân Các” là chỗ ở của tú bà (Ha ha… vẫn liên quan đến tiền). “Tinh Các”, một thế giới sao, từ đó có thể biết, trong viện này là nơi ở của các cô gái bình thường hào nhoáng như pháo hoa. “Nguyệt Các” thì
càng đơn giản, sao vây quanh trăng, tự nhiên là nơi ở của các hoa khôi
chuyên thay tú bà kiếm tiền, hưởng thụ đãi ngộ tự nhiên không phải giống các nữ tử thanh lâu có thể nghĩ đến.
Yên Chi Lâu, mái cong ngọc
lưu ly, ngói xanh tường đỏ, không có không khí tục tĩu, ngược lại mang
khí thế hùng vĩ mà hoa lệ như chốn đài các phủ quan lại quyền quý. Càng
không có chuyện các cô gái bán hoa mặc y phục hở hang đứng ở cửa gióng
trống khua chiêng chào hỏi khách khứa, không có cảnh tượng sỗ sàng khiếm nhã cùng với tiếng cười nói dâm thanh không ngừng. Song, bên trong ẩn
chứa một vũ trụ đáng sợ.
Trong tiếng sáo trúc cùng hương vị son
phấn nồng nặc, các cô gái bán hoa mặc trang phục tầm thường, được trang
điểm xinh đẹp, chu toàn tiêu tiền của các đại gia. Mà kim chủ, bất kể là văn nhân nho sĩ, hay là quan lại quyền quý, dân chúng bình thường, mọi
người trái ôm phải ấp, một lát trêu chọc cô gái bên trái, một lát lại ha ha cười khi ăn được “đậu hủ” cô gái bên phải, trải qua cuộc sống mơ mơ
màng màng, là cuộc sống sa đọa ngập trong vàng son.
Với cái lưỡi
mềm mại như hoa, tú bà khôn khéo hài lòng nhìn thấy cảnh tượng thịnh
vượng này, vẻ khôn khéo ấy, từ đôi mắt sắc bén vẫn không quên ngó chừng
ra cửa, nhìn xem có đại kim chủ nào đến hay không, tuyệt đối không buông tha bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.
“Ơ, Đan công tử, ngài đã tới!” Đôi mắt bén nhọn nhìn thấy khách quen tới cửa, lập tức nghênh đón.
Đan công tử trong miệng tú bà, chính là kinh thành đệ nhất thiếu chủ Đan Ty Tuấn của Dương Uy tiêu cục. Chỉ thấy hắn mặc nguyệt nha trường bào, đai lưng màu vàng, bên hông còn giắt ngọc bội trong suốt hiếm thấy. Mặc dù
là công tử cao quý, nhưng mắt ngọc mày ngài, da thịt như tuyết, nhìn thế nào cũng thấy đẹp hơn cả nữ nhân. Mỹ công tử như thế, thế nhưng lại đi
dạo thanh lâu, thật là khiến người ta khó hiểu.
“Hỉ Thước ma ma (oh, xưng hô thế này cũng giống như tú bà trong bộ phim “Đem rượu hỏi trời xanh”*), con mắt của bà thật đúng là sáng như tuyết, ta còn chưa vào đã bị bà
nhìn thấy.” Quả nhiên không hổ là tú bà đệ nhất tham tiền. Đan Ty Tuấn ở trong lòng thầm cười nhạo, mặt ngoài cũng không quên liếc mắt tán tỉnh
các cô gái, dáng vẻ mười phần phong lưu.
(*Bộ phim này có tên tiếng việt là “Ngạo tửu giang hồ”, công chiếu năm 2006)
“Đan công tử nói đùa rồi.” Hỉ Thước cầm khăn lụa trong tay khẽ che môi cười
nói. “Công tử, lại tới nghe Yên Hà chúng ta hát phải không.” Ha ha… Đan
công tử là kinh thành đệ nhất Thiếu chủ của Dương Uy tiêu cục, là một
đại gia. Bà phảng phất nhìn thấy một đống bạc lớn từ trên tay hắn tiến
vào miệng túi của mình.
“Đúng vậy, sao không thấy Yên Hà đâu?”
Đôi mắt thâm thúy của Đan Ty Tuấn nhìn trên đài trống rỗng liền hỏi, hắn đặc biệt tới để nghe nàng hát mà, ngàn vạn lần đừng có nói cho hắn
rằng, hôm nay Yên Hà không ra hát đấy nhé.
“Đan công tử, ngài
ngồi đã. Yên Hà lập tức ra ngay.”Hỉ Thước gọi một kẻ hầu bàn, châm trà
dâng nước cho kim chủ, đưa điểm tâm lên, rồi để cho tiểu nha hoàn đi mời Yên Hà ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, một cô gái mặc y phục màu lam chậm rãi đi ra ngoài. Nàng mặt như phù dung, thon thả thướt tha, vẻ
ngoài kiều diễm trong nháy mắt đoạt đi ánh mắt của mọi người.
“Yên Hà tham kiến Đan công tử.” Mỹ nhân khẽ cúi người, tròng mắt lướt qua mà bách mỵ thiên kiều. Tuyệt đại mỹ nhân đây, chính là Yên Hà cô nương
đứng đầu bảng Yên Chi Lâu.
“Yên Hà cô nương, không cần đa lễ. Tại hạ tới nghe cô nương hát mà.” Đan Ty Tuấn đỡ mỹ nhân dậy, nhẹ nhàng nói ở bên tai mỹ nhân.
“Vậy… Vậy Yên Hà bêu xấu!” Hành động thân mật của Đan Ty Tuấn khiến cho thân là hoa khôi đứng đầu bảng Yên Hà phải đỏ bừng hai má.
“Mời.” Đan Ty Tuấn thấy Yên Hà mặt đỏ bừng cười duyên, khóe miệng tà khí nhếch lên.
Quả nhiên, ngay cả Yên Hà thanh cao cũng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Mỹ nhân chậm rãi đi lên khán đài, ngồi vào trước cây đàn cầm đã sớm đặt ở
đó. Ngón tay nhỏ và dài nhẹ lướt trên dây cung, môi anh đào khẽ mở:
Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu, khinh giải la thường, độc chiêm lan chu.
Vân trung thùy ký cẩm thư lai, nhạn tự hồi thì, nguyệt mãn tây lâu.
Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu.
(Sen đỏ hương tàn đẫm hơi thu, nhẹ vén tà áo, một mình bước xuống thuyền.
Trong mây ai gửi lá thư đến? Lúc nhạn bay về, trăng đã rọi lầu tây.
Hoa rơi rụng, nước chảy mau, một mối tương tư, cả hai cùng vương sầu.
Tâm tình không cách nào khuây khỏa, thư vừa hạ xuống khỏi tầm mắt, nỗi niềm lại trào dâng trong lòng.
Trích: Nhất Tiễn Mai – Lý Thanh Chiếu – Tiu Ú dịch)
Tiếng ca uyển chuyển mà sầu bi, khiến cho đại sảnh đang nhốn nháo vì tiếng động nhất thời yên tĩnh trở lại.
Lúc Yên Hà ca xướng, toàn bộ tinh thần chăm chú. Vẻ mặt biến hóa theo tiếng ca, thêm mấy phần mảnh mai hơn bình thường, càng khiến người ta thương
tiếc.”Ba ba ba…”
Đan Ty Tuấn vỗ tay đầu tiên.
“Không hổ là hoa khôi, Yên Hà cô nương hát rất hay!”
“Hát hay lắm, hát hay lắm.”
“Yên Hà cô nương hát rất hay!”
“…”
Những người còn lại nghe vậy, cũng rối rít khen ngợi.
“Cám ơn, cám ơn!” Yên Hà mỉm cười hướng cảm ơn mọi người.
“Thiếu gia, Thiếu gia!”
“Đứng lại, đứng lại.”
Đột nhiên một thiếu niên vừa la vừa chạy vào, đuổi theo phía sau hắn là hai gã hộ viện của Yên Chi Lâu.
“Xảy ra chuyện gì?” Cho là có người đến làm loạn, Hỉ Thước run sợ nghiêm mặt đi tới trước gót chân bọn họ.
“Hỉ Thước ma ma, tiểu tử này không để ý chúng ta ngăn cản, quyết xông vào.” Một gã hộ vệ khôi ngô chỉ vào thiếu niên nói.
Thiếu niên không để ý tới hộ vệ phía sau, xẹt qua Hỉ Thước, chạy đến trước gót chân Đan công tử quỳ xuống:
“Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ.”
“Tiểu Lâm tử, sao ngươi lại tới đây?!” Đan Ty Tuấn nhíu mày nhìn thiếu niên
đang quỳ trước mình, sao tiểu tử đứng đắn này cũng đến nơi này?.
“Đan công tử, hắn là thủ hạ của người ?!” Tú bà hỏi, may quá, vừa rồi hộ vệ
của bà không làm bị thương thiếu niên này. Nếu không, có thể bị phiền
toái lớn!
“Ừ.” Đan Ty Tuấn gật đầu.
“A, thật không phải.
Vừa rồi mạo phạm vị tiểu ca này.” Tú bà cười theo, trách móc hai vị hộ
vệ.”Thiếu gia, lão gia xin ngài trở về phủ.” Thiếu niên mặt không chút
thay đổi, không để ý tới vẻ mặt tú bà, lạnh giọng trả lời. Đến bây giờ
hắn vẫn không thể tin được, chủ tử chỉ biết đi dạo thanh lâu, vẻ ngoài
giống nữ nhân này lại là con trai của lão gia.
“Xảy ra chuyện gì? Lão đầu gọi ta trở về?!” Choáng, không phải lão già kia có âm mưu gì chứ?!
Nghe tiểu chủ tử vô lễ gọi cha mình, chân mày thiếu niên không đồng ý nhẹ
chau lại, “Thiếu gia, không nên vô lễ gọi lão gia như thế!”
“A~, ngươi đang dạy ta sao?!” Đan Ty Tuấn tựa như cười mà không cười nhìn thiếu niên, thì ra tiểu tử này còn dám giáo huấn hắn.
“Thuộc hạ lỡ lời!” Thiếu niên ý thức được mình vượt rào, lập tức trở lại.
“Nhưng lão gia có lệnh mời Thiếu chủ nhanh chóng trở về phủ!”
Nhanh chóng trở về? Chẳng lẽ trong phủ đã xảy ra chuyện gì?! Hay tiêu cục xảy ra chuyện? Thôi, hay là trước tiên cứ trở về nhìn thử một chút.
“Đi thôi!” Tiện tay lấy ra một thỏi vàng thưởng cho tú bà, Đan Ty Tuấn cất bước ra ngoài.
“Đan công tử.” Thấy Đan Ty Tuấn rời đi, Yên Hà không khỏi lên tiếng.
“À, Yên Hà cô nương, Đan mỗ có việc phải đi trước, ngày mai tới diện kiến.”
Đan Ty Tuấn một câu “Ngày mai tới diện kiến”, khiến cho Yên Hà cười đến hai má đỏ ửng. Ha ha… Đan công tử quả nhiên là thích nàng.
Aiz, Đan Ty Tuấn âm thầm lắc đầu: nữ nhân quả nhiên hay suy nghĩ lung tung.