Ôn Nhu Nữ Phụ

Chương 17: Eric


Đọc truyện Ôn Nhu Nữ Phụ – Chương 17: Eric

Mặc dù Eric rất ít nói, nhưng tất cả những việc trước kia của cô ở Anh quốc, anh đều rất kiên nhẫn cùng cô nhắc lại. Giống như Thiên Tuyết nói, Eric đối với Thiên Lam luôn rất khác biệt.

Hiểu rõ những chuyện quá khứ, Thiên Lam rất nhanh thích ứng với cuộc sống mới. Mỗi ngày cô chỉ chăm sóc một chút hoa cỏ, đi dạo xung quanh hoặc tham gia một vài triển lãm tranh ảnh… lấy ý tưởng sáng tác.

Không nghĩ tới “Dương Thiên Lam” cũng là nhà thiết kế giống cô. Như vậy, cô đỡ phải tìm lí do cho việc mình tự nhiên biết và thích thiết kế thời trang.

Bây giờ, cô là nhà thiết kế của AEJ. Làm việc trong công ty nhà mình, lại có anh Eric đứng phía sau giúp đỡ, công việc của cô rất nhẹ nhàng, thoải mái.

Nghe anh Eric nói, ở công ty, cô chỉ là một nhà thiết kế hợp đồng, không có chức vụ gì. Nên cô chỉ cần đúng hạn giao nộp tác phẩm, không cần phải mỗi ngày tới công ty làm việc. Có thể tự do, thoải mái như vậy thật là ước mơ của bao nhiêu nhà thiết kế.

Không bị hạn chế về mặt thời gian, nên Thiên Lam rất rảnh rỗi quan tâm những chuyện khác. Ví như ăn uống, vui chơi…

Hôm nay, dì Jani đã mua rất nhiều thịt bò và tôm tươi. Vừa nhìn, Thiên Lam đã nghĩ ngay tới món thịt bò hầm và tôm nướng chua cay mĩ vị . Không cần nghĩ ngợi, Thiên Lam đã quyết định hôm nay sẽ ăn hai món này.

Lâu năm sống một mình, Thiên Lam đã học được một tay nấu nướng hoàn mĩ. Dù là món Đông Á hay phương Tây cô cũng có thể làm được rất tốt. Tuy so với các đầu bếp thực thụ trong nghề vẫn còn kém một chút, nhưng một bữa cơm gia đình vẫn là đủ rồi.

Quyết định món ăn, Thiên Lam nhờ dì Jani giúp đỡ rửa sạch tôm và thịt bò. Cô chỉ cần ướp gia vị và bắc chảo nấu là được.

Nghe quản gia Jill thông báo, thức ăn hôm nay là do Thiên Lam xuống bếp, Eric không cần nghĩ ngợi lập tức hoãn lại công việc, trở về nhà.

Không phải hắn chưa từng ăn thức ăn do Thiên Lam nấu, mà do Thiên Lam cũng không thích xuống bếp. Từ khi Thiên Lam học được nấu ăn, số lần cô nấu nướng có thể đếm trên đầu ngón tay. Bởi vậy, Eric rất trân trọng những bữa cơm cô nấu.


Nhưng tất cả những điều này Thiên Lam đều không hiểu được. Dù là món ăn dì Jani hay Thiên Lam nấu, Eric cũng không tỏ thái độ khen chê. Thiên Lam lại hiểu nhầm anh cũng không thích thức ăn cô nấu, bởi vậy, số lần cô xuống bếp đã ít lại càng ít.

Thiên Lam còn kinh ngạc khi nhận được điện thoại nói anh Eric sẽ về nhà ăn trưa. Những ngày trước, bữa trưa, đều là cô một mình ăn. Hôm nay, anh trở lại đột xuất như vậy là có việc gì sao?

Jani nhìn cô bất ngờ không phản ứng, trong lòng cười thầm. Tiểu thư không biết rõ lí do thiếu gia trở lại, những người khác đều biết đâu. Rõ ràng mỗi lần tiểu thư xuống bếp, thiếu gia đều ăn hơn rất nhiều. Tiểu thư lại vẫn cho rằng thiếu gia không thích món ăn cô nấu.

“Thiếu gia trở về. Có cần thêm món ăn không?”

Thiên Lam nhìn hai đĩa thức ăn trên bàn. Chỉ như vậy, thực sự không đủ hai người ăn.

“Chúng ta nấu thêm hai món nữa. Anh Eric thích ăn thịt bò sốt vang. Thêm món trứng cút om nấm nữa. Trong tủ lạnh còn nguyên liệu. Nấu thêm bát canh tôm rau củ là đủ rồi.”

Hai người hợp tác, người chuẩn bị nguyên liệu, người xào nấu. Vừa kịp lúc Eric trở về thì hoàn thiện.

Khi Eric nhìn thấy bàn ăn gia đình đơn giản như vậy, trong lòng ấm áp cực kì. Mặc dù không nói ra, nhưng Eric cũng hâm mộ gia đình quây quần hạnh phúc. Mặc dù ba mẹ và ông nội đều đi xa rồi. Nhưng hắn may mắn còn có Thiên Lam.

Từ khi Thiên Lam còn ở trong bụng cô Jenny, ông nội đã dạy hắn làm một người anh tốt.

Ngày đầu tiên, nhìn búp bê nhỏ xíu trong nôi, hắn đã quyết định sẽ thật tốt yêu thương cô. Hắn sẽ làm vệ sĩ tốt nhất bảo vệ công chúa, sẽ chăm sóc cô, dành cho cô những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Bây giờ, công chúa của hắn cũng đã lớn như vậy…

“Anh Eric, mau ăn thôi.” Thiên Lam thấy anh chỉ nhìn mà không động đũa, vội thúc giục.


“Ừ” Eric cầm lên đũa, gắp một miếng thịt bò sốt vang.

“Thế nào?” Mặc dù Thiên Lam rất tin tưởng vào tài nấu nướng của mình. Nhưng đầu bếp nào chẳng muốn nghe người ăn tán thưởng tay nghề của mình.

“Rất tốt.” Không thể so với khách sạn năm sao, nhưng mùi vị này cũng không ở đâu sánh bằng được.

Thiên Lam cười nheo mắt. “Nếu anh thích, sau này em sẽ thường nấu hơn.”

“Ừ” Eric đáp một tiếng, tay vẫn đưa ra gắp món ăn.

Thiên Lam nhìn mâm bát sạch sẽ. Không ngờ hai người lại ăn nhiều như vậy. Khẽ xoa bụng vì ăn quá nhiều, Thiên Lãm bỗng nhớ ra thắc mắc lúc trước.

“Sao hôm nay anh Eric trở lại?”

Eric sửng sốt. Hôm nay hắn trở về chính để ăn cơm Thiên Lam nấu. Những chuyện khác…

“Hoàng phi muốn mời em thiết kế một bộ trang phục cho sinh nhật sắp tới của hoàng tử.”

Thiên Lam nhìn thiệp mời Eric đưa. Hoàng phi biết Thiên Lam chính là nhà thiết kế Az, nên mời cô ngày mai tới hoàng cung giúp thiết kế một bộ trang phục.


“Có thể từ chối sao?” Thiên Lam không phải chưa từng nhận thiết kế riêng. Nhưng Hoàng gia… chỉ nghe tên đã cho cô cảm giác nặng nề. Cô không muốn tiếp xúc nhiều với tầng lớp chính trị trên cao đó.

“Em không muốn?” Nếu Thiên Lam không muốn, hắn có thể giúp cô từ chối.

“Em chỉ nói vậy thôi. Mai em sẽ đi.”
Mặc dù không thích, nhưng cô không muốn vì việc này mà đắc tội Hoàng gia. Có thể anh Eric cũng không ngại, nhưng quan hệ tốt với Hoàng gia vẫn là điều tốt.

* * *

8h sáng. Hoàng cung.

“George tiểu thư, Hoàng phi cho mời.”

Thiên Lam nghe người hầu thông báo, nhẹ gật đầu. “Cảm ơn chị.”

“George tiểu thư mời tiến đến.” Vừa nói, hầu gái cung kính dẫn Thiên Lam vào trong.

Ánh vào mi mắt là một màu trắng chủ đạo. Tường trắng, rèm trắng, một bộ salon trắng đặt gần ban công,… chỉ có giá sách trắng được nổi bật bởi nhiều màu sắc khác nhau theo từng cuốn sách.

Thiên Lam chỉ nhìn lướt qua căn phòng liền chú ý tới một bóng người đứng ngoài ban công. Nghe tiếng người bước vào, cô gái quay người lại.

Thiên Lam không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Cô gái rất xinh đẹp. Vẻ đẹp không diễm lệ kiêu sa như những hoa hậu, người mẫu thường thấy. Cô giống như một nữ vương quyền quý, cao ngạo nhìn xuống chúng sinh. Đôi mắt cô lạnh lùng, trong suốt như tất cả đều không lọt vào trong mắt.

Không hiểu sao, nhìn cô, Thiên Lam lại nhớ tới một gương mặt lạnh lùng khác. Rõ ràng là hai loại khí chất khác hẳn nhau, nhưng cùng là sự cao quý, ngạo nghễ nhìn người khác.


Người như vậy, chỉ làm người ta biết nhìn lên, ngưỡng mộ, thành kính.

Đã quá quen thuộc bị người nhìn chăm chú, Emy rất tự nhiên bước tới gần hai người.

Khác với trong hình chỉ là một búp bê xinh đẹp, một người thật đáng yêu như vậy đúng là rất muốn được nâng niu trong lòng thương yêu, chiều chuộng.

“Mời ngồi.” Emy nhìn Thiên Lam chậm chạp không phản ứng, cười nhắc nhở. “George tiểu thư cứ tự nhiên, không cần câu nệ.”

Nghe vậy, Thiên Lam xấu hổ ngồi xuống đối diện. “Hoàng phi cứ gọi tôi là Anna hay Thiên Lam là được.”

“Vậy Anna, cô cũng có thể gọi tôi là chị Emy, không cần Hoàng phi, hoàng phi mãi.”

Thiên Lam cũng không phải là người câu nệ, biết điều gọi một tiếng. “Chị Emy”

Hai người khách sáo nói chuyện một chút, Thiên Lam nói vào việc chính.
“Không biết chị Emy muốn bộ trang phục như thế nào?”

Khẽ nhấp một ngụm trà, không sao cả nói. “Tùy Anna phát huy, tôi tin thiết kế của Anna sẽ rất đặc biệt.”

Không biết tại sao chị Emy lại tin tưởng cô như vậy. Nhưng Thiên Lam cũng không phản đối. Vừa nhìn thấy Emy, trong lòng cô đã có ý tưởng. Tin rằng nó sẽ làm chị Emy vừa lòng.

“Vậy em sẽ về vẽ bản thiết kế. Khi nào hoàn thành sẽ mời chị Emy nhìn xem.”

“Được. Nếu có gì cần cứ gọi điện hỏi chị.”
Dứt khoát đồng ý. Emy rất tin tưởng vào ánh mắt của mình. Cô tin Thiên Lam nhất định sẽ cho cô một bất ngờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.