Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 53: Yết hầu


Bạn đang đọc Ôn Nhu Mười Dặm – Chương 53: Yết hầu

Tô Dạng Nhiên nhận được điện thoại của Lục Quỳnh Cửu lúc vừa ăn sáng xong.

“Alo, Tô Dạng Nhiên em dậy chưa?”

“Em dậy rồi, sao vậy?”

“Không có gì.”

“Hửm.” Không có chuyện gì sao gọi!?

“Chị hỏi một tiếng thôi mà, bây giờ em lập tức ra mở cửa đi, chị ở trước cửa nhà em rồi này.”

Tô Dạng Nhiên, “!!!”

“Biên tập mỹ nhân, chị đang nói đùa hả?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Lục Quỳnh Cửu “xì” một tiếng, “Em cảm thấy chị là người hay đùa à? Thắc mắc thì ra mở cửa nhìn thử đi rồi biết.”

Tô Dạng Nhiên nuốt nước miếng, đứng dậy đi ra, cô nhìn qua lỗ mắt mèo, quả nhiên thấy một người phụ nữ nhỏ gầy đang đứng trước cửa nhà mình, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đã biết, là biên tập nhà mình chứ còn ai, nhưng sao giờ cô ấy lại ở đây nhỉ?

“Em làm gì mà lề mề quá vậy?” Giọng Lục Quỳnh Cửu bắt đầu không còn nhẫn nại, uy hiếp, “Tô Dạng Nhiên, em đừng mè nheo nữa, không là chị nổi giận đấy.”

Tính nóng nảy của chị ấy cô đã chứng kiến rồi, phải nói Tô Dạng Nhiên không sợ trời không sợ đất chỉ sợ biên tập, vì vậy lập tức không có cốt khí nói: “… Mở thì mở.”

Lục Quỳnh Cửu hài lòng “ừ” một tiếng, giọng lúc này mới tốt hơn một chút, đứng chờ, nhưng cửa nhà Tô Dạng Nhiên chưa mở mà cửa nhà hàng xóm đã mở, theo phản xạ liếc nhìn một cái, không ngờ nhìn rồi thì không thu lại ánh mắt được nữa.

“Em đổi nhà?” Cô buồn bực hỏi.

“Biên tập mỹ nhân, chị vào đi.” Tô Dạng Nhiên chào hỏi.

Tô Dạng Nhiên cười cười, không giải thích, chỉ né người để Lục Quỳnh Cửu bước vào.

Lục Quỳnh Cửu đi vào cửa, vừa vào đã cảm thấy hơi sai, bố cục của căn nhà này không giống nhà trước lắm, căn lúc trước là phong cách ấm áp của Bắc Âu, căn này lại là phong cách u ám, cách bài trí giống như nhà của đàn ông…

“Dép đây.” Tô Dạng Nhiên đưa cho cô ấy một đôi dép.

Lục Quỳnh Cửu khom người đổi dép, lúc này mới phát hiện điều mờ ám, đôi mà Tô Dạng Nhiên đang mang có cùng kiểu với đôi dép nam trên kệ, là dép đôi!!! Cô ấy chợt đứng thẳng lên nhìn cô, “Có phải em có bạn trai rồi không?”

Tô Dạng Nhiên nháy mắt, sau đó gật đầu, “Ừ.”

Lần này đến phiên Lục Quỳnh Cửu nói không ra lời, cô ấy nhìn Tô Dạng Nhiên mười mấy giây rồi mới lên tiếng, “Đã nói hai đứa mình cùng độc thân mà giờ em lại giấu chị có bạn trai?”

Tô Dạng Nhiên: “…”

Lục Quỳnh Cửu là tổng biên của《 Dữu Tử 》*,《 Dữu Tử 》 là sản nghiệp của riêng cô ấy, do một tay cô ấy nâng lên, Lục Quỳnh Cửu làm việc mạnh mẽ dứt khoát, sạch sẽ gọn gàng, nhất định chính là nữ cường nhân, hơn nữa cô ấy còn có một bối cảnh gia đình hết sức hùng hậu, phụ nữ giống vậy đàn ông không dám theo đuổi.

*Dữu Tử: bưởi

Nói tới Tô Dạng Nhiên, cô không có sự quyết đoán như Lục Quỳnh Cửu, là loại người mau quên, người ta vừa có cảm tình với cô, mới vừa thổ lộ cô đã mở miệng chặn một câu, “Anh là ai?”, cứ thế khiến người ta không nói nên lời, bốn năm đại học không nhớ được mấy người, tốt nghiệp xong là bắt đầu theo con đường viết văn.

Hai người đã biết nhau gần bảy năm, trong bảy năm này hai cô gái vẫn luôn độc thân, hình thành sự ăn ý không thể nói rõ.

“Tuổi tác của người kia thế nào? Nghề nghiệp? Ngoại hình? Nói.” Lục Quỳnh Cửu hoàn toàn quên mất mục đích chính tới đây hôm nay.

“29, bác sĩ ngoại khoa, ngoại hình…” Tô Dạng Nhiên suy nghĩ một lúc, quyết định nói thật, “Cũng…. Kinh động lòng người.”

Lục Quỳnh Cửu, “…”

“Em mê là mê sắc đẹp của người ta phải không?”

“Lòng yêu thích cái đẹp ai mà không có.”


Lục Quỳnh Cửu gật đầu một cái,《 Dữu Tử 》 của cô có rất nhiều đại thần tiểu thần, cô lại là bà chủ, vì sao phải chăm chăm chiếu cố cho Tô Dạng Nhiên không phải là không có nguyên nhân.

“Chị ngồi đi, em rót nước cho chị uống.”

Lục Quỳnh Cửu cũng không khách sáo, cô ngồi lên ghế sa lon chờ Tô Dạng Nhiên rót nước, vừa ngồi xuống mắt chợt thấy ngoài ban công có một vật thể đang nằm phơi nắng, nhìn kỹ lại, thì ra là một con chó?

“Em còn nuôi chó nữa à? Giống gì vậy, sao nhìn có không có sức sống gì hết?”

Tô Dạng Nhiên đưa ly nước cho cô ấy, cười nói: “Golden, nó vô cùng…. lười.”

Lục Quỳnh Cửu uống một miếng nước, “À, quả nhiên là giống chủ.”

Tô Dạng Nhiên: “…” Thật muốn đuổi người ra cửa!

Lục Quỳnh Cửu nhìn xung quanh một vòng, cũng hiểu sơ sơ về người bạn trai chưa từng gặp mặt của Tô Dạng Nhiên, mắt nhìn của cô ấy cũng không tầm thường, hình như còn có tiền, không tiền mà ở khu này được mới lạ, nghĩ tới đây cô cũng không lo lắng gì nữa.

“Em biết sao hôm nay chị tới tìm em không?”

Tô Dạng Nhiên lắc đầu, mình có phải là con giun trong bụng cô ấy đâu, làm sao biết?

“Liên quan tới việc tác phẩm của em chuyển thể thành phim.”

“Không phải em đã nói là chị toàn quyền phụ trách sao? Xảy ra vấn đề gì hả?”

“Ừ.”

“Vấn đề gì vậy?”

“Người đại diện bên Thiên Lạc hy vọng em có thể tham gia ký hợp đồng.”

Tô Dạng Nhiên nhấp môi dưới, “Chị biết mà, em…”

“Thiên Lạc ra giá thế này.” Lục Quỳnh Cửu ngắt lời cô, dùng ngón tay thể hiện con số.

Tô Dạng Nhiên thời trợn to hai mắt, “Đùa hả?”

Lục Quỳnh Cửu nghiêm mặt, “Em nghĩ là chị sẽ đem chuyện này ra đùa à?”

“…. Thiên Lạc hào phóng tới vậy hả?”

“Thiên Lạc có thiếu tiền không?”

Tô Dạng Nhiên lắc đầu, giá này không tệ, nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ lộ diện thân phận, cô không muốn chuyện công việc lẫn lộn với cuộc sống, mấy năm nay chuyện xuất bản ký hợp đồng toàn bộ đều do Lục Quỳnh Cửu ra tay làm hết, thậm chí Weibo của cô ngoại trừ thường ngày nhắc nhở, tuyên truyền thì những lúc khác cũng không online, nhưng Thiên Lạc ra giá thật khiến người ta khó từ chối, nếu nhận được tiền sau khi nguyên tác được chuyển thành phim điện ảnh, truyền hình, cô cảm thấy mấy năm tới không cần viết sách nữa.

“Mặc dù chị là chủ nhưng chị vẫn tôn trọng em, chọn lựa thế nào do em quyết.” Lục Quỳnh Cửu thật ra rất dung túng cho Tô Dạng Nhiên, cô dám thề, dưới một đám nhà văn, người cô quan tâm nhất chính là Tô Dạng Nhiên.

À không đúng, còn có một người nữa, trong tay cô ngoại trừ Tô Dạng Nhiên ra thì còn có một người tên là Nam Tinh, còn thần bí hơn Tô Dạng Nhiên nữa, cũng là một người chưa bao giờ phải khiến cô lo lắng, tốc độ và chất lượng vĩnh viễn xuất sắc, giống hệt Tô Dạng Nhiên, kiên quyết không muốn tiết lộ chút xíu nào về thân phận của mình, thậm chí bà chủ như cô còn bị phớt lờ, nhưng vị tổ tông này là cây hái ra tiền, đương nhiên là phải thờ trên đầu.

Lục Quỳnh Cửu nhìn Tô Dạng Nhiên khổ sở, không biết nói gì, nguyên tắc này cũng không phải mới đặt ra, lập tức phá vỡ cũng khó, lúc tới cô cũng không ôm hy vọng quá lớn.

“Vậy thì gặp đi.”

Lục Quỳnh Cửu: “!!!” Nguyên tắc Tô Dạng Nhiên kiên trì bảy năm cứ như vậy mà phá vỡ?

Tô Dạng Nhiên nhìn cô cười cười, “Cuối cùng không phải sẽ bị tiền hớp hồn à?”

“Vậy sao trước kia em không bị?”

“Ai kêu bọn họ không hào phóng như Thiên Lạc chứ?” Tô Dạng Nhiên tỏ vẻ như đó là chuyện đương nhiên.


Lục Quỳnh Cửu: “…” Cô vẫn nghĩ Tô Dạng Nhiên kiên trì lâu như vậy là vì có gì đó khó nói, phải giấu mặt, thì ra là do chê người ta không chịu chi, chút tiền đó không đủ làm lệ phí ra sân?

Nhận được mail hồi âm của Lục Quỳnh Cửu, Kỷ Diễn sững sốt một lúc, anh không nghĩ bên kia lại đồng ý, dù sao lúc đặt ra yêu cầu anh cũng đã tìm hiểu thử, nhà văn Dạng Túc này vô cùng thần bí, cho tới bây giờ không tham dự bất cứ dự án công khai nào.

Lục Quỳnh Cửu ngu mới nói cô gái này vừa ý với lệ phí bên công ty nên mới lộ mặt. Đàm phán thành công, hai bên lập tức quyết định thời gian ký hợp đồng, hẹn vào thứ năm tuần này, địa điểm là công ty Thiên Lạc.

“Dạng Túc đồng ý?” Lục Hi Hòa kinh ngạc vui mừng nhìn Kỷ Diễn.

Kỷ Diễn đưa tay ôm vợ vào trong ngực, hôn một cái lên đầu cô, “Ừ, đồng ý rồi.”

Sống chung với nhau đã nhiều năm, tình yêu của anh dường như chưa bao giờ vì thời gian mà phai nhạt, ngược lại càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng không thể xa rời cô, trong mắt anh, Lục Hi Hòa vĩnh viễn là đứa bé.

Nhận được câu trả lời, Lục Hi Hòa hưng phấn hôn một cái lên gò má anh, “Thưởng cho anh nè.”

Kỷ Diễn thấy ánh mắt cô sáng bừng, anh hơi sầm mặt, “Khen thưởng mà qua loa lấy lệ vậy à?”

“Ừ…. A….”

Khen thưởng mà tự đi đòi thì mới có lời.

Tô Dạng Nhiên đưa tay xoa eo, chua xót vô cùng, hận muốn bóp chết luôn người đàn ông này, bởi vì hôm nay phải đi ký hợp đồng nên cô còn cố ý dặn dò Thẩm Quyến không được lưu lại dấu vết trên cổ, miệng thì đồng ý nhưng lại làm ngược lại, chơi đùa quá sức, nghĩ lại những tư thế xấu hổ tối qua, cô lại đỏ mặt.

Lúc này Thẩm Quyến đẩy cửa đi vào, hoàn toàn không biết Tô Dạng Nhiên đang nghĩ gì, “Nhiên Nhiên, bữa sáng làm xong rồi.”

Tô Dạng Nhiên trợn mắt nhìn anh một cái, lắc eo đi ra ngoài, nhưng cô không biết cái liếc của mình có bao nhiêu quyến rũ, hấp dẫn, khiến nam nhân phía sau thiếu chút nữa không giữ được mình, anh nhẹ thở dài, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là anh em, không có chút xíu tự chế nào cả, còn biết nhận chủ nữa.

Ăn sáng xong, Thẩm Quyến đi làm trước, đứng ngoài cửa thay giày sau đó vẫy vẫy tay, Tô Dạng Nhiên vốn không định để ý nhưng nhớ lại chiêu thức khống chế chồng của mình, cô vẫn đi tới, “Sao vậy?”

Đôi môi đẹp mắt kia cong nhẹ lên, Thẩm Quyến đưa tay qua nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, trán cụng trán, giọng nói cực kỳ ôn nhu, “Eo còn đau không?”

Tô Dạng Nhiên không chống đỡ nổi giọng nói này, chỉ cần anh dồn vào đó chút tâm tư là ôi sao thật dễ nghe, nhưng cô vẫn “hừ” một tiếng, không thèm để ý.

“Vậy buổi tối anh xoa xoa cho nhé?”

“Không cần.” Nghĩ cô không biết ý đồ của anh chắc?

“Cũng chỉ xoa xoa thôi mà, không làm cái khác.” Anh tiếp tục nhẹ nhàng dụ dỗ.

Tô Dạng Nhiên cắn môi, vẫn không nói tiếng nào.

“Đối mặt với em là anh không thể nào kìm nén nổi, hôm qua anh sai rồi, anh xin lỗi em.”

Quả thật lần này Tô Dạng Nhiên nhịn không nổi nữa, sự mềm mỏng của đàn ông đúng là đòn trí mạng!

“Được rồi được rồi, anh nói rồi đó nha, nếu không giữ lời thì tự biết kết quả đó.”

Thẩm Quyến lập tức cười, “Bảo đảm giữ lời, giờ anh phải đi làm, có thể hôn một cái không?”

Tô Dạng Nhiên bật cười, ra là đứng ở đây chờ cô hôn tạm biệt. Cô ôm lấy gò má anh, hôn một cái lên trán, Thẩm Quyến không hài lòng, anh muốn cô hôn lên môi cơ.

“Hôn chúc may mắn chỉ có thể hôn lên trán thôi, hôn chỗ khác không linh.” Tô Dạng Nhiên nói một câu đánh nát lòng. Tô dạng nhiên hôn mãi thành thói quen, sau đó mỗi ngày, trước khi Thẩm Quyến đi làm đều hôn một cái chúc may mắn.

Thẩm Quyến đi rồi, cách thời gian ký hợp đồng còn một lúc nữa, vì vậy cô chuẩn bị thay quần áo, trang điểm, canh thời gian đúng giờ đi đến công ty Thiên Lạc.

Vào đại sảnh xong trực tiếp đi tới trước bàn tiếp tân, “Xin chào, tôi là khách hàng hẹn trước của Kỷ tổng, có thể nhắn Kỷ tổng rằng tôi tới rồi không?”

Tiếp tân nhìn cô, cô ấy làm việc ở đây cũng khá lâu, chuyện mỗi ngày là nhìn người, mặc dù cô gái này đeo khẩu trang nhưng cặp mắt vẫn đẹp vô cùng, trong suốt lấp lánh, bao quanh người là sự tự tin, nghĩ tới đây cô tiếp tân nhoẻn ra nột nụ cười đúng chuyên môn, “Mời ngài báo tên ạ?”


Tô Dạng Nhiên suy nghĩ một hồi, nói: “Cô nói Dạng Túc là được.”

Tiếp tân gật đầu một cái, “Được.”

Cúp điện thoại không bao lâu, một người đàn ông mặc âu phục đang từ xa đi tới, tiếp tân nhắc nhở: “Người đang đi tới đó là trợ lý Tiêu, anh ấy tới đón ngài đó ạ.”

Tô Dạng Nhiên lễ phép nhìn cô ấy gật đầu một cái tỏ vẻ cảm ơn, cô không chú ý tới thái độ cung kính của tiếp tân, thậm chí dùng từ ngài, dĩ nhiên là Tô Dạng Nhiên không biết tại sao cô ấy lại cung kính đến vậy. Trợ lý Tiêu và trợ lý đặc biệt của tổng tài, trừ tổng tài và Tổng tài phu nhân, cô tiếp tân chưa bao giờ thấy anh ta lễ phép cung kính ai như vậy.

Tô Dạng Nhiên đi tới, không nói gì, người kia đột nhiên đi sượt qua vai cô, Tô Dạng Nhiên sững sốt xoay người nhìn bóng lưng người kia.

Tiêu Minh đi về phía bàn tiếp tân, “Dạng Túc tiểu thư đâu?”

Toàn bộ tất cả nhân viên tiếp tân: “…”

Tiếp tân chỉ về phía Tô Dạng Nhiên, nói: “Trợ lý Tiêu, không phải anh vừa đi qua cô ấy rồi sao?”

Đi qua rồi?

Tiêu Minh xoay người, ánh mắt dừng trên người cô gái trẻ miệng đeo khẩu trang, “Là cô gái đó hả?”

Nhân viên tiếp tân gật đầu khẳng định, “Đúng vậy.”

“Tôi biết rồi, cô tiếp tục công việc đi.” Nói xong Tiêu Minh đi nhanh tới chỗ Tô Dạng Nhiên đứng.

“Xin chào, có phải cô là Dạng Túc tiểu thư không?” Anh ta không chắc chắn lắm.

Tô Dạng Nhiên đưa tay tháo khẩu trang xuống, nhìn anh ta khẽ mỉm cười, “Như giả túi đổi.”*

* Giống như câu khẩu hiệu trong cửa hàng, cam đoan nếu là hàng giả thì sẽ cho đổi lại, trong tình huống này có nghĩa là hàng thật 100%

Tiêu Minh, “!!!” Má ơi!! Bây giờ giá trị nhan sắc của nhà văn cũng cao đến mức này rồi à!!!

Tô Dạng Nhiên đi theo Tiêu Minh vào phòng họp, “Mời cô ngồi, Tổng tài phu nhân sẽ lập tức tới ngay.”

“Tổng tài phu nhân?” Tô Dạng Nhiên kinh ngạc, Tổng tài phu nhân của Thiên Lạc là Lục Hi Hòa, là idol mà cô đã từng điên cuồng yêu thích rất nhiều năm, Tô Dạng Nhiên cứ nghĩ mình sẽ mãi thần tượng cô ấy, nhưng khi ấy lâm vào đường cùng, cuộc sống sắp chịu không nổi nữa thì còn tâm trạng đâu mà thần tượng.

Sau khi cuộc sống dần ổn định, tất cả sự yêu thích đều bị phai nhạt, lại là đoạn kí ức không muốn hồi tưởng, Tô Dạng Nhiên chưa từng mơ có một ngày cô sẽ được mặt đối mặt với thần tượng, cô chỉ muốn ký xong hợp đồng rồi đi mà thôi, không quan tâm tới chế tác hậu kỳ ảnh poster gì cả.

“Đúng vậy, tổng tài hiện đang họp, cho nên nghi thức ký hợp đồng hôm nay do phu nhân ra mặt.” Trợ lý có công việc chủ yếu là phục vụ, vì vậy lúc trên mặt Tô Dạng Nhiên xuất hiện một chút thay đổi, tất cả đã được anh ta thu vào mắt, nhưng đây cũng không phải là chuyện anh ta cần lo lắng.

Tô Dạng Nhiên dẹp bỏ tâm trạng bồn chồn, cô nhìn anh ta gật đầu, coi như là hoàn thành ước mơ của thuở thiếu thời đi, dù sao sau này sẽ không còn bất kỳ liên lạc nào nữa, “Ừ, tôi biết rồi.”

Tiêu Minh lui ra ngoài, lúc sau trở lại đã dẫn thêm người vào.

Tô Dạng Nhiên đứng dậy, cố định ánh mắt nhìn Lục Hi Hòa, quả nhiên là idol mình yêu thích, ngoài đời còn đẹp hơn trong tivi mười triệu lần, lúc Tô Dạng Nhiên học cấp 3 cô ấy đã đẹp rồi, bây giờ vẫn còn đẹp, một chút thay đổi cũng không có, nếu có khác chắc là đẹp hơn trước.

Cô mím môi, khẩn trương không nói ra lời, thì ra lúc ước mơ thành sự thật, con người ta sẽ có cảm giác thế này. Khi Tô Dạng Nhiên quan sát idol, Lục Hi Hòa cũng quan sát cô.

Cô ấy không thể không thừa nhận, cô gái này thật đẹp, là vẻ đẹp có sức dụ dỗ, những cô gái có tướng mạo này đều khến đàn ông đổ ào ào, nhưng cô lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, cái nào là thanh thuần cái nào là yêu mị, rất khó phân biệt, đôi mắt không thể gạt người, cô gái này nhìn rất chân thành, rất đơn thuần, hình như còn là fan hâm mộ của cô, thật là trùng hợp, hai người bọn họ lại hâm mộ đối phương.

Nghĩ tới đây Lục Hi Hòa khẽ mỉm cười, nói giỡn: “Cô chính là Dạng Túc? Bây giờ nhà văn cũng đẹp đến mức này rồi à?”

Cô ấy nói xong thì bầu không khí xung quanh cũng bớt căng thẳng, Tô Dạng Nhiên không ngờ thần tượng của mình là người bình dị gần gũi như vậy, cô ấy đúng là idol, có lẽ suy nghĩ và thực tế sẽ khác nhau.

“Thật ra thì em thấy ngài còn đẹp hơn.” Tô Dạng Nhiên chân thành nói.

Lục Hi Hòa cười, “Không cần nói có kính ngữ vậy đâu, nếu không chị sẽ thấy mình già rồi.”

Tô Dạng Nhiên vội vàng lắc đầu, “Không có không có, ngài…. Chị vẫn giống như hồi trước, không thay đổi chút nào.”

Tiêu Minh lặng lẽ nhìn, đây không phải là buổi ký hợp đồng à? Sao giờ lại thành lớn khen nhỏ nhỏ khen lớn vậy??

Hai người trò chuyện một lúc mới trở lại chuyện chính, “Tác phẩm《tiếng bước chân trong nhà trọ》dài kì của em công ty chúng tôi rất coi trọng, có ý phát triển thành hạng mục chính của công ty, xin hỏi bao lâu thì em có thể hoàn thành xong?”

“Nếu không có gì xảy ra thì khoảng hai tháng.”

Lục Hi Hòa gật đầu, ra hiệu cho Tiêu Minh, anh ta lập tức lấy hợp đồng ra.

“Em nhìn thử xem, có gì cần bổ sung không?”


Nghe vậy, Tiêu Minh nhìn Lục Hi Hòa một cái, hợp đồng này đã là sự ưu tiên lớn nhất từ công ty, phu nhân nói những lời này nhất định là đang xuống nước.

Tiêu Minh còn hiểu đương nhiên là Tô Dạng Nhiên cũng hiểu, cô cảm kích nhìn Lục Hi Hòa, sau đó xem hợp đồng một lần, thật ra thì bộ phận pháp vụ của《 Dữu Tử 》cũng đã xem qua, chắc chắc là trăm lợi, bây giờ xem một lần nữa là để bày tỏ sự tôn trọng mà thôi.

“Em đã xem xong rồi, hài lòng với các điều khoản trong hợp đồng, không có gì cần bổ sung.” Nói xong cô không chút do dự ký tên. Hai người trao đổi hợp đồng, ánh mắt Lục Hi Hòa nhìn vào khung ký tên.

Tô Dạng Nhiên?

Lục Hi Hòa mơ hồ cảm thấy cái tên này quen quen nhưng chưa nhớ ra thì Tô Dạng Nhiên cũng ký xong, Lục Hi Hòa không nghĩ về vấn đề này nữa.

“Vậy chúc cho sự hợp tác của chúng ta vui vẻ.” Lục Hi Hòa nhìn cô đưa tay ra.

“Hợp tác vui vẻ.” Tô Dạng Nhiên khẩn trương giơ tay, nhẹ nhàng nắm chặt, cô quyết định tối hôm nay không cần rửa tay.

Chuyện ký hợp đồng coi như kết thúc, Tô Dạng Nhiên cúi đầu dọn đồ của mình, xong đứng dậy hơi cúi người nhìn Lục Hi Hòa, “Lục tiểu thư, thật ra em là fan hâm mộ của chị, hôm nay có thể gặp chị vô cùng hứng khởi, chúc chị mãi mãi hạnh phúc.”

Lục Hi Hòa ngẩn ra, khi Tô Dạng Nhiên đi ra tới cửa, cô ấy đột nhiên gọi lại: “Cô Tô.”

Tô Dạng Nhiên xoay người.

Lục Hi Hòa cười, “Vậy chị cũng thú thật, thật ra thì….” Cô ấy dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Chị cũng là fan hâm mộ của em.”

Tô Dạng Nhiên bối rối. Ra khỏi công ty rồi Tô Dạng Nhiên vẫn chưa hoàn hồn, mình là fan của idol, idol là fan của mình, vậy không phải cô là fan hâm mộ may mắn nhất trên thế giới này sao?

Tô Dạng Nhiên lái xe đi đến bệnh viện, vào giờ này còn có thể ăn cơm trưa chung với anh. Tô Dạng Nhiên vừa vào cửa bệnh viện đã có người chú ý tới cô.

“Chị Nhiên!”

“Chị Nhiên!”

Tô Dạng Nhiên nghe tiếng nhìn qua, thấy Triệu Gia Viên và Lục Phủ Lâm đang chạy tới, từ khi mọi người cùng sống chung với nhau ở Nam Lĩnh sinh ra cảm tình, họ cũng có một nhóm chat, lâu lâu cô sẽ thả một icon vào đó chứng tỏ cảm giác tồn tại.

“Chị Nhiên, sao chị tới đây?” Lục Phủ Lâm hỏi.

Triệu Gia Viên liếc anh ta một cái, “Chị Nhiên đến tìm trưởng khoa Thẩm đó.”

“Đúng vậy, tìm anh ấy ăn cơm trưa.”

“Ồ ồ, hạnh phúc quá.”

Tô Dạng Nhiên cười búng búng trán cô ấy, “Vậy em cũng mau tìm một người cùng đi ăn trưa đi.”

Triệu Gia Viên cười hắc hắc, “Ngày tốt đó còn chưa tới, em không vội, Chị Nhiên, chắc trưởng khoa còn ở trong phòng làm việc đó, chị mau qua đó tìm đi.

“Được, vậy chị đi đây.”

“Dạ dạ.”

Triệu Gia Viên nhìn bóng lưng Tô Dạng Nhiên, mặt đầy vẻ hâm mộ, “Trưởng khoa thật có phúc, tìm được người bạn gái tốt như chị Nhiên.”

Lục Phủ Lâm: “Trưởng khoa cũng đẹp trai mà, phải nói là cả hai đều có phúc.”

“Đồ nhiều chuyện.”

Lục Phủ Lâm: “…”

Đi qua mấy người y tá, các cô nhìn theo bóng lưng Tô Dạng Nhiên, “Chị Gia Viên, sao chị lại quen biết cô Tô vậy?”

Triệu Gia Viện cười một tiếng, nói: “Cũng không có chuyện gì to tát lắm.”

“Nhưng mà lâu rồi cô Tô không tới, mọi người còn nghĩ rằng cô Tô buông tha cho bác sĩ Thẩm rồi đó.”

“Buông tha?” Người ta đã tự định suốt đời rồi!

“Hả?” Y tá bị phản ứng của Triệu Gia Viên làm hết hồn, “Sao… Sao thế?”

Triệu Gia Viên lắc đầu, “Không sao.” Không bao lâu nữa họ cũng sẽ biết, cô không cần lo lắng chuyện này.

Có truyện về Lục Quỳnh Cửu và vị tác giả thần bí, bà tác giả chưa viết. Nể bà má thiệt, một lần bả đào 7, 8 chưa đăng chương nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.