Bạn đang đọc Ôn Nhu Mười Dặm – Chương 36: Mị hoặc
*Đổi xưng hô là đổi xưng hô. Xin hỏi tiết tháo của boy lạnh lùng đi đâu rồi? Quăng rồi
Xúc cảm mềm mại quen thuộc trên môi khiến cô sợ hãi, người này không nói lời nào đã bắt đầu, không giống Thẩm Quyến khi trước, vừa rồi cô không kịp phản ứng nên mới bị thua thiệt, lần này không có đâu nha, suy nghĩ xong hành động cũng rất nhanh, đôi bàn tay đặt bên hông lập tức nâng lên ôm cổ người kia, đổi khách thành chủ cắn môi anh, vừa rồi bị cắn thế nào thì bây giờ phải cắn thế ấy, tách môi Thẩm Quyến ra, đầu lưỡi lập tức thăm dò đi vào.
Thẩm Quyến bị xâm nhập lãnh thổ mở mắt ra nhìn cô, chắc là có thần giao cách cảm, một giây sau Tô Dạng Nhiên cũng mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, từ đáy mắt cô anh thấy được một sự quật cường không chịu thua kém, đang hôn mà cũng bật cười.
“A.” Đầu lưỡi bị cô cắn đau.
Tô Dạng Nhiên đẩy anh ra, đưa tay lau khóe miệng, “Đáng đời.”
Thẩm Quyến đưa tay sờ môi dưới, cười nói: “Em cố ý?”
“Vậy thì sao? Em đuổi theo anh một thời gian dài như vậy, anh nói từ chối là từ chối liền, bây giờ lại nói đổi, anh nghĩ em là loại người gì?” Tô Dạng Nhiên “hừ” một tiếng, hất tay anh ra đi về phía trước.
Thẩm Quyến khẽ cười đi theo, anh luồn bàn tay mình vào lòng bàn tay cô, Tô Dạng Nhiên vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không thể, ngược lại càng bị anh cầm chặt hơn.
“Làm gì vậy, anh lưu manh à?” Cô trừng anh.
“Có lưu manh cũng không bằng em, không phải em là người lưu manh trước à?”
“… Anh.”
Thẩm Quyến cười, siết chặt tay níu cô dừng bước.
“Anh làm gì vậy, đừng tưởng em không dám đánh anh nha.”
“Em nỡ sao?” Thẩm Quyến đến gần hai bước, hơi thở quen thuộc lập tức phả vào mặt.
Tô Dạng Nhiên mân mê đôi môi hơi sưng, “… Anh đừng nói nhảm nữa, anh nhìn xem coi em có dám không?”
“Lúc trước anh sai rồi, anh xin lỗi em, em cho anh thêm một cơ hội có được không?”
“Vậy em phải suy nghĩ thật kỹ một chút mới được.” Tô Dạng Nhiên hất tay anh ra, khoanh tay cố ý làm kiêu.
“Phải suy nghĩ bao lâu?”
“Ít nhất đích cũng phải…”
“Một phút có đủ không? Hay là hai phút?” Thẩm Quyến nghiêm túc tiếp lời.
Tô Dạng Nhiên không nhịn được bật cười, “Anh còn cần thể diện không?”
“Em muốn thì cho em luôn cũng được.”
Cô liếc anh một cái, “Vậy chúng ta nói chuyện đã, ý anh bây giờ là anh thích em, muốn làm bạn trai em?”
“Ừ.” Thẩm Quyến gật đầu.
“Vậy em hỏi nè, nếu hôm nay Phó Nguyên không ôm em thì có phải anh sẽ tiếp tục im lặng hay không?”
Thẩm Quyến chối, “Không có, nếu như anh ta không ôm em thì anh cũng chuẩn bị thẳng thắn với em rồi, nhưng mà sau khi về Tấn Thành mới nói.”
“Đó là bởi vì Phó Nguyên khiến anh cảm thấy nguy hiểm?”
“Một nửa thôi.”
“Vậy còn nửa kia?”
“Em làm anh tức giận, anh chỉ muốn chặn miệng em lại thôi.”
Tô Dạng Nhiên bật cười, cô quay đầu cắn môi, “Vậy đây là anh theo đuổi em, không phải em theo đuổi anh.”
“Được.”
“Anh thật lòng thích em, muốn ở cạnh em?” Tô Dạng Nhiên không yên lòng nhấn mạnh.
Thẩm Quyến thành khẩn nhìn cô, nghiêm túc trả lời: “Anh thật lòng thích em, muốn ở cạnh em.”
Tô Dạng Nhiên cười, cô rất cảm ơn Phó Nguyên, nhờ anh ta mà từ giờ, cô từ bị động chuyển thành vị trí chủ đạo, “Vậy em phải nói rõ trước, em ấy, tính khí không tốt, tính tình cũng không tốt, không thích dọn phòng, cũng không thích bám người, ưu điểm lớn nhất là dáng vẻ đẹp mắt.” Nói xong cô nhìn sắc mặt Thẩm Quyến, suy nghĩ một chút lại tăng thêm một câu, “Nhưng nếu như anh có thể làm em vui vẻ, em cảm thấy mình có thể thay đổi từ khuyết điểm thành ưu điểm.”
Thẩm Quyến cười xoa đầu cô, “Em nói xong rồi?”
“Ừ, xong rồi.”
“Có thể, anh chấp nhận được.”
Chuyện ở bên cô anh suy nghĩ cũng không phải ngày một ngày hai, cô là người thế nào không lẽ anh không biết, nhưng mà phải thêm một câu, cô là yêu tinh nhỏ.
Tô Dạng Nhiên ho khan một cái, “…Ừm, nếu anh đã nói như vậy thì được, em sẽ gắng gượng chấp nhận anh.”
Thẩm Quyến đưa tay gõ trán cô, “Đa tạ sự khoan dung của em.”
“Không cần khách khí.” Tô Dạng Nhiên hào sảng khoát khoát tay.
“Vậy chúng ta mau về thôi, bên ngoài trời lạnh.”
“Ừm.” Cô đưa tay ra.
Thẩm Quyến cười dán tay mình lên, mười ngón quấn quít, buộc chặt.
“Vì sao Phó Nguyên ôm em?”
Tô Dạng Nhiên nháy mắt, “Anh ghen hả, em phát hiện anh thích ăn giấm lắm nha.”
“Không ghen sao cho được?”
Tô Dạng Nhiên cười, thẳng thắn nói ra, “Ừ, anh ta cố ý kích thích anh.”
“Cho nên anh ta định ôm em?”
“Ừm.”
“Sau này trừ anh ra, em không được phép ôm bất kì người khác phái nào nữa.”
“Vậy còn anh?” Tô Dạng Nhiên hỏi ngược lại.
“Anh cũng vậy, chỉ cho một mình em ôm.”
“Vậy em đồng ý, còn chuyện này nữa… Sao lúc trước anh từ chối em?”
Thẩm Quyến suy nghĩ một lúc, “Bởi vì lúc ấy anh chưa suy nghĩ rõ ràng, anh không xác định được em có thật lòng thích anh không.”
Tô Dạng Nhiên trừng anh, “Nếu không thích anh vậy ngày ngày em chạy vòng xung quanh anh làm gì, ăn no rửng mỡ à?”
Thẩm Quyến, “…” Anh còn nhớ năm đó cô cũng xoay quanh anh như vậy, cưỡng hôn xong thì biến mất không thấy đâu, cuối cùng quên mất anh, hơn nữa tới giờ còn chưa nhớ lại.
Trở lại nhà trọ, mấy căn phòng còn sáng đèn, bên trong truyền ra âm thanh, chắc là đang thu thập hành lý, đi tới cửa phòng anh, cô hỏi: “Anh dọn hành lý xong chưa?”
Thẩm Quyến lắc đầu, “Chưa.”
Tô Dạng Nhiên sờ một cái sau đó buông tay, “Vậy anh về phòng dọn đi nhé, em cũng về đây.”
Cô vẫy tay tạm biệt chuẩn bị trở về phòng, vừa mới xoay người cánh tay đã bị người ta cầm lấy, ngay sau đó “cót két” một tiếng, là âm thanh mở cửa phòng, Tô Dạng Nhiên bị kéo vào phòng anh, bên trong không mở đèn, ánh mắt cô chưa thích ứng được với bóng tối, thoáng một cái nghe tiếng cửa đóng lại, tiếp đó cô đã bị đẩy sát vào cửa, trước ngực là lồng ngực ấm áp của anh, nhịp tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lần nữa nhảy loạn lên.
“Anh kéo em vào đây làm gì?” Gò má cô bị hơi thở mãnh liệt của anh hun nóng.
Bàn tay ấm áp phủ trên đầu cô, cưng chìu xoa xoa, anh đặt đầu mình lên, nhỏ giọng nói: “Không nỡ thả em đi.”
Tô Dạng Nhiên bật cười, “Thẩm Quyến, sao anh bây giờ và lúc trước khác nhau nhiều thế, làm em thích ứng không kịp đó?”
“Khác nhau chỗ nào?” Anh hỏi.
“Rõ ràng trước kia anh lạnh như cục băng, bây giờ thì bám người, em cũng nghi ngờ không biết có khi nào anh bị ai đánh tráo rồi đó.”
Thẩm Quyến khẽ mổ lên cổ cô khiến Tô Dạng Nhiên nhẹ run rẩy, tiếp đó lại nghe giọng nói trầm thấp của anh thủ thỉ bên tai, “Có bạn gái và không có bạn gái sao có thể giống nhau?”
“Thôi được rồi, anh mau buông em ra đi.” Tô Dạng Nhiên dở khóc dở cười.
“Ôm một cái nữa.”
Tô Dạng Nhiên cắn môi, cô không bao giờ nghĩ Thẩm Quyến sẽ biến thành người như vậy, nhưng thế này khiến cô càng thích, vốn là không nên nhưng anh cứ nhỏ giọng ôn tồn dụ dỗ thế này, ai mà chịu nổi!
Cô không thèm chống cự nữa, để mặc cho toàn thân mình thả lỏng dựa vào anh, đưa tay bao bọc thân thể gầy gò, bắp thịt trên thắt lưng anh thật chắc, một chút thịt dư cũng không có, ôm lên mặc dù thấy cứng rắn, nhưng cảm giác thì vô cùng thích thú.
Trong bóng tối hai người cũng không nói gì, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh và thâm tình.
Trở về phòng, Tô Dạng Nhiên đưa tay sờ gò má mình, hình như vô cùng nóng.
Cúp điện thoại, Mục Cầm nhìn bộ dạng cô, chân mày nhướng lên, ánh mắt tràn đầy nghi vấn, “Cậu… Vừa xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Dạng Nhiên đang chuyên chú nghĩ về Thẩm Quyến, giọng nói Mục Cầm bất thình lình vang lên khiến cô hết hồn, Tô Dạng Nhiên ngẩng đầu nhìn, lời nói không mạch lạc, “Hả…. Gì đó, cái gì?
Ánh mắt Mục Cầm quét từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng tầm mắt rơi vào đôi môi của cô.
Tô Dạng Nhiên cảm thấy ánh mắt của bạn mình giống như là tia X vậy, bắn tới thì không thể né, nhất là khi ánh mắt đó rơi vào môi mình, cô mất tự nhiên nhấp môi, cố làm ra vẻ trấn định đi tới, “Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”
Mục Cầm cười bươc tới, vểnh môi dưới, “pặc pặc” hai tiếng, “Cậu còn giả bộ?”
Tô Dạng Nhiên thấy cô ấy nói như vậy, nghĩ che giấu cũng không nổi nữa rồi, cô nhẹ cắn môi, vừa mới chuẩn bị thẳng thắn đột nhiên nghe Mục Cầm la một tiếng, cô ấy che tim, “Má ơi, cậu đừng làm động tác đó trước mặt tớ.”
Tô Dạng Nhiên: “Sao… Sao vậy?”
“Cậu không tự biết mình sao? Vừa rồi cậu quyến rũ quá, tớ là phụ nữ mà thiếu chút nữa không cầm được!”
Tô Dạng Nhiên: “!!!”
Mọi người đều nói phụ nữ đang yêu xinh đẹp tuyệt trần, còn cô bạn này của mình lúc không yêu cũng hấp dẫn như yêu tinh, mọi cử động đều mang nét quyến rũ.
“Tớ nói này, chắc là xong rồi?” Mục Cầm thở dài nói.
Tô Dạng Nhiên: “Tại sao?”
“Cậu như một nữ yêu tinh cuối cùng lại lọt vào tay bác sĩ Thẩm, cậu mà là dây da dây thừng anh ta cũng có thể nuốt cậu vào.” Vừa nói Mục Cầm vừa “chậc chậc” hai tiếng.
Tô Dạng Nhiên trợn mắt nhìn, “Đâu có ghê như vậy chứ? Không đến nổi nào đâu!”
“Cậu không hiểu cái gì gọi là nghiêm trang mà phúc hắc nhất đâu, hơn nữa, cái miệng của cậu cũng sưng thành như vậy rồi mà còn không gì nữa?”
Tô Dạng Nhiên sợ run lên, cô sờ môi, trong đầu đột nhiên nhớ lại cảnh vừa rồi anh vừa hôn vừa cắn, càng nghĩ càng thấy đau lưỡi, người khi nãy và người thường ngày đúng là khác nhau một trời một vực, không ăn thì thôi mà đã ăn thì phải ăn hết, không chừa chút xương nào.