Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 34: Vẫn còn cái ô


Bạn đang đọc Ôn Nhu Mười Dặm – Chương 34: Vẫn còn cái ô

“Chú của Mạn Mạn.”

Bước chân Phó Nguyên trong nháy mắt dừng lại, anh ta xoay người qua, trên mặt mang theo nụ cười, “Cô giáo Tô, có chuyện gì không?”

“Tối ngày hôm qua bà nội Mạn Mạn cho chúng tôi mượn một cây dù, anh có phiền không nếu bây giờ cùng tôi trở về lấy?”

“Được, dĩ nhiên là được.” Phó Nguyên sải bước đi tới.

Trên đường trở về nhà trọ, Tô Dạng Nhiên phát hiện thật ra thì anh ta cũng rất dẻo miệng, biết trò chuyện, dọc đường đi còn kể chuyện rất vui.

“Anh chờ tôi một chút, tôi đi vào lấy dù cho anh.”

“Được.”

Tô Dạng Nhiên đi vào, đứng ngoài cửa hỏi Thẩm Quyến: “Thẩm Quyến, cây dù đi mưa hôm qua anh để ở đâu rồi?”

Anh đang viết báo cáo, không ngẩng đầu đã nói: “Treo ở cửa phòng tôi, đi qua là có thể thấy.”

“Được.” Tô Dạng Nhiên đi tới phòng anh, quả nhiên thấy cây dù đang treo ở cửa.

Vương Thi Thi từ bên ngoài đi vào, Triệu Gia Viên thấy mặt cô ấy có hơi kỳ quái, hỏi: “Sao vậy? Sao cậu lại trưng ra khuôn mặt này?”

“Bên ngoài có một người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện với chị Nhiên.” Vương Thi Thi nói.

“Đàn ông trẻ tuổi?” Triệu Gia Viên kinh ngạc, cô ấy đi tới cửa nhìn một cái, trong lòng đã rõ, cô lần nữa nhìn Thẩm Quyến đang ngồi ở đó, cười nói: “À, anh ta là chú của Mạn Mạn, vừa rồi tới nhưng đã đi về, không biết sao lại tới nữa, cũng không biết anh ta nói gì với chị Nhiên mà hai người cười rất vui vẻ.”

“Dáng vẻ cũng không tệ.” Vương Thi Thi lại liếc mắt nhìn.

“Đúng không, tớ cũng cảm thấy như vậy, anh ta cũng rất lễ phép.”

Thẩm Quyến dừng bút lại, ngẩng đầu đặt qua một bên, nhìn Triệu Gia Viên nói: “Bác sĩ Triệu, cô đem báo cáo khám bệnh sửa sang lại sau đó giao cho tôi, bác sĩ Vương cũng đi giúp cô ấy đi.”

Triệu Gia Viên nhấp môi dưới, cúi đầu cười sau đó kéo Vương Thi Thi cùng đi làm việc, vừa đi vừa nói: “À, được, chúng tôi đi đây.”

Thẩm Quyến ngẩng đầu nhìn ra ngoài, cách một hành lang dài không nhìn thấy gì cả, sau một lát anh tiếp tục cầm bút, cúi đầu viết báo cáo.

Tô Dạng Nhiên đem dù đưa cho Phó Nguyên, “Ngày hôm qua may mà có bà nội Mạn Mạn cho chúng tôi mượn dù, nếu không thì ướt như chuột lột rồi.”


Phó Nguyên cười khẽ, nhận lấy dù, “Cô giáo Tô?”

“Ừ?” Tô Dạng Nhiên nhìn anh ta.

“Tôi tên Phó Nguyên.”

“Phó Nguyên?”

“Đúng, cô đừng quên nữa nhé.” Phó Nguyên suy nghĩ một chút, bổ sung câu này.

Tô Dạng Nhiên thấy hơi kỳ quái, “…” Gì mà đừng quên nữa?

“Được rồi, tôi phải về thôi, nếu không mưa lớn.” Phó Nguyên cầm dù nói với Tô Dạng Nhiên.

“Vậy anh đi đường cẩn thận.” Cô vẫy vẫy tay.

“Được.”

Ánh mắt cô chăm chú trên người anh ta, nhỏ giọng nhắc lại, “Phó Nguyên?” Còn chưa suy nghĩ tiếp đã bất thình lình đụng vào một cái bức tường người, đầu bang vào xương bả vai của ai đó, cô theo bản năng “A” một tiếng.

Tô Dạng Nhiên xoa trán ngẩng đầu nhìn lên, là Thẩm Quyến, “Sao anh đứng đằng sau tôi mà không chịu lên tiếng?”

“Cô vừa nói gì với anh ta đó?” Thẩm Quyến hỏi.

Tô Dạng Nhiên xoa trán, “Anh nói Phó Nguyên à, không nói gì cả, tôi chỉ đem cây dù ngày hôm qua bà nội Mạn Mạn cho chúng ta mượn ra trả thôi.”

“Phó Nguyên, anh ta còn nói tên cho cô biết?”

Tô Dạng Nhiên đang suy nghĩ tới chuyện khác nên không chú ý tới vẻ khác thường của anh, cô qua loa lấy lệ gật đầu một cái, “Đúng vậy, thế thì sao? Được rồi, không nói với anh nữa, tôi phải đi tìm Mục Cầm đây.”

Anh nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò kia, mày rậm nhíu chặt, trùng hợp Chu Dương đi ngang qua, anh ta khoa trương xoa cánh tay, nói với Lục Phủ Lâm: “A, lạnh quá lạnh quá, tại sao lại đột nhiên lạnh lên thế?”

Lục Phủ Lâm kỳ quái nhìn anh ta, “Tại vì là trời mưa đó, hơn nữa ở trên núi vẫn luôn lạnh mà.”

Chu Dương: “…” Đồ ngu!!!

Mưa liên tục mấy ngày cuối cùng cũng ngừng, sau cơn mưa bầu trời trong suốt hơn bình thường, không khí mát mẻ.


Buổi chiều tan học Phó Nguyên tới đón Mạn Mạn, mấy ngày nay anh ta đều làm chuyện này, anh ta quá nhiệt tình, nói luyên thuyên suốt cả đường về, hơn nữa từ trong miệng Mục Cầm Tô Dạng Nhiên mới biết năm ngoái mình và Phó Nguyên đã gặp nhau rồi, trò chuyện cũng không ít, cô cũng biết mình bị mù mặt nhẹ, không phải sáng chiều gặp nhau thì rất khó nhớ mặt một người.

Đứa trẻ cũng đón về vừa vặn thuận đường, Phó Nguyên dắt Mạn Mạn, nói chuyện với Tô Dạng Nhiên, “Thì ra cô bị mù mặt à?”

“Ừ, cũng bị nhẹ thôi, không đến nổi thấy rồi quên liền, nhưng cách một thời gian lâu thì sẽ quên.” Tô Dạng Nhiên giải thích.

Thật ra lúc đầu cô không biết mình bị như vậy, chẳng qua chỉ cảm thấy mình không nhớ mặt người ta là do trí nhớ mình không tốt, sau đó nhiều lần thì bị Tần Trăn chú ý, về sau đi khám đúng là bị vậy thật, nhưng không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng tới cuộc sống.

“Hèn gì.” Phó Nguyên đưa tay sờ mặt mình, “Tôi cũng nghĩ không lẽ mặt mũi như này mà người ta không nhớ nổi.”

Tô Dạng Nhiên bật cười, mặc dù thời gian tiếp xúc không dài nhưng cô biết anh ta là một người vô cùng lắm mồm, “Sao anh có thể tự luyến được như vậy chứ?”

“Tự luyến? Có không đó?” Phó Nguyên cười nói. Tô Dạng Nhiên không thèm để ý nữa.

“Cô giáo Tô, mấy ngày nữa cô phải về rồi hả?”

“Ừ, đến lúc đó đội chữa bệnh cũng về, anh phải ở lại đây ăn tết đó.”

“Đúng vậy, qua năm tôi mới đi.”

“Cũng nhanh lắm, nay ăn tết sớm ghê.”

“Ừ, tháng giêng ăn tết quá sớm.”

Phó Nguyên đưa Tô Dạng Nhiên về nhà trọ, “Thật ra anh không cần đưa tôi về đâu.”

“Thuận đường thôi mà.”

Chu Dương nhìn thấy bọn họ đứng ngoài cửa, ánh mắt xoay một vòng, lớn tiếng nói: “Anh Phó Nguyên lại đưa chị Nhiên về à?”

Phó Nguyên nhìn anh ta cười, “Đón Mạn Mạn nên thuận đường.”

“À, ra là vậy, anh đi vào nhà uống chút nước chứ?” Chu Dương chủ động chào hỏi.

“Không cần đâu, anh về liền đây.” Phó Nguyên dắt tay Mạn Mạn, nói với cô: “Vậy chúng tôi về đây.”


“Được, hai người đi đường cẩn thận.”

“Được.”

Tô Dạng Nhiên khom người xoa đầu Mạn Mạn, “Về nhà nhớ làm bài tập nhé.”

“Con biết rồi cô giáo Tô, con sẽ làm xong hết bài tập.” Mạn Mạn dùng sức gật đầu, bộ dạng hết sức ngây thơ.

“Ừ, ngoan lắm.”

Phó Nguyên dắt Mạn Mạn đi, Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn chú mình, đột nhiên hỏi: “Chú, có phải chú thích cô giáo Tô không?”

Phó Nguyên trượt chân, mém chút nữa ngã xuống, anh ta nhéo mặt cháu mình, “Ai nói vậy, trẻ con biết cái gì mà thích hay không thích, không cho phép con nói bậy nói bạ.”

Mạn Mạn nhỏ giọng hừ một tiếng, không phục, “Chú, con mười tuổi rồi, không phải đứa nhỏ nữa, con đương nhiên biết thích là gì nha, chú thích cô giáo Tô rồi, nếu không thích sao chú lại nhiệt tình với cô giáo như vậy?”

Phó Nguyên, “…” Tuổi này mà đã biết nhiệt tình là gì rồi???

“Nhưng mà chú thích cũng vô ích.” Mạn Mạn lại nói thêm một câu.

Phó Nguyên nhìn đứa cháu, “Tại sao vô ích?”

“Bởi vì cô giáo Tô đâu có thích chú, cô ấy thích bác sĩ Thẩm cơ, chính là chú bác sĩ thật cao có đôi mắt thật đẹp.” Mạn Mạn nói.

Trong đầu Phó Nguyên hiện ra mặt mũi của Thẩm Quyến, anh ta không thể không thừa nhận Thẩm Quyến quả thật đẹp hơn bản thân mình nhiều, tướng mạo tinh tế nhưng không nữ tính, ngược lại sở hữu khí chất không nói ra được, là loại đứng ở chỗ nào cũng được người ta để ý.

Nếu chuyện quả thật giống như Mạn Mạn nói vậy thì rất thú vị, anh phát hiện chỉ cần mình và cô giáo Tô đứng gần một chút là ánh mắt bác sĩ Thẩm nhìn mình vô cùng không thân thiện, rất hiển nhiên Thẩm Quyến thích cô giáo Tô rồi, nếu vậy tại sao hai người còn chưa quen nhau?

“Chú, con cũng là bạn bè nhắc nhở chú, hay chú chuyển sang thích người khác đi, chú không sánh bằng bác sĩ Thẩm đâu.”

Khóe miệng Phó Nguyên giật giật, “Nói như vậy thì chú phải cảm ơn con rồi?”

“Không cần khách khí đâu chú, ai kêu chú là chú ruột của con chứ?”

Phó Nguyên, “…” Biết mình là chú ruột vậy mà một chút mặt mũi con bé cũng không cho.

“Trẻ con đừng suy nghĩ nhiều mấy chuyện này, đi, mau về nhà ăn cơm.” Anh ta vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, tiếp tục dắt tay nhau đi.

Thật ra thì Mạn Mạn nói cũng không sai, anh đúng là có chút cảm tình với người ta, cô đẹp, trình độ học vấn lại cao, tính cách cũng tốt, người như vậy ai mà không thích, nhưng anh ta đồng thời cũng rất rõ, phụ nữ như vậy không thiếu đàn ông theo đuổi, mình không sánh bằng người ta, điều này anh tự biết rõ.

Tô Dạng Nhiên đi vào, Chu Dương cười nịnh hót, “Chị Nhiên, sao ngày nào anh Phó Nguyên cũng đưa chị về vậy?”


Tô Dạng Nhiên liếc anh ta một cái, “Cậu nhiều chuyện nữa có tin chị đánh cậu không, không phải đã nói rồi sao, thì vừa vặn thuận đường thôi mà.”

“À, được rồi, em cũng đâu nói gì đâu.”

“Chị Cầm đâu rồi?”

“Ở trong nhà bếp.”

Tô Dạng Nhiên cầm cái túi trong tay quăng qua cho anh ta, “Chị đi xuống nhà bếp đây, cậu giúp chị đi cất đi.”

Chu Dương vội vàng nhận lấy, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Tô Dạng Nhiên đi vào nhà bếp thì Thẩm Quyến cũng đi từ phòng ra, ánh mắt Chu Dương xoay một vòng, đi tới cạnh anh, mặt nhiều chuyện nói: “Trưởng khoa Thẩm, vừa rồi anh không thấy đâu, anh Phó Nguyên rất ân cần với chị Nhiên đó.”

Thẩm Quyến rũ mắt, vẻ phức tạp bị hàng lông mi dày che giấu, anh ta quả thật có cảm tình với cô, hơn nữa còn thể hiện rõ ra.

“Ai, anh nói coi có phải anh ta thích chị Nhiên rồi không? Thật ra cũng không phải là không thể, mặc dù anh Phó Nguyên là người miền núi nhưng sản nghiệp công việc gì đó cũng ở Thông Thành, nghe nói còn là tổng giám đốc của một công ty chứng khoán đã lên sàn, tiền đồ không thể lường được, dáng dấp cũng không tệ, tính khí lại tốt, nếu anh ấy thật lòng thích chị Nhiên thì nhất định sẽ đối xử với chị ấy rất tốt…”

Chu Dương nói hoài cũng chưa xong, hoàn toàn coi như không nhìn thấy sắc mặt đen thui của anh, cuối cùng còn tăng thêm một câu, “Anh nói xem có đúng không?”

“Cậu hỏi thăm chuyện nhà người ta rõ cả rồi à?”

Chu Dương cười hắc hắc, “Là do em quan tâm chị Nhiên thôi. Nếu anh Phó Nguyên thích chị ấy thật thì em cũng đem tài liệu em điều tra được nói cho chị ấy biết luôn, biết một chút thì hay hơn không biết gì chứ?”

Thẩm Quyến lạnh lùng liếc nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Báo cáo xem bệnh lần này cậu không cần viết nữa, không hợp lệ.”

Chu Dương lúc này sững sốt, nhìn anh, “Sao vậy trưởng khoa Thẩm, anh đang nói đùa thôi phải không?”

Thẩm Quyến cười nhạt, “Tôi đâu có rảnh nói đùa với cậu.”

Chu Dương nhìn bóng lưng anh, nói: “Không công bằng, anh đang lấy việc tư qua việc công!”

“Tôi vậy đấy, cậu có thể làm gì tôi?”

Chu Dương tức giận giậm chân, “Dối trá! Lấy việc tư qua việc công! Tính khí thật kém!”

Mắt thấy Hoàng Hinh và Triệu Gia Viên đứng một bên cười trộm, Chu Dương u oán nhìn hai người, “Hai người còn cười?”

Triệu Gia Viên an ủi: “Bác sĩ Chu, chúng tôi thật kính nể tinh thần dâng hiến của anh.”

Hoàng Hinh gật đầu, “Khi viết báo cáo anh nhớ viết cho nó thâm tình sâu nặng chút, chủ nhiệm Hứa sẽ cân nhắc cho anh điểm cao hơn đó!”

Chu Dương, “…” Tôi làm vậy là vì ai chứ?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.