Ôn Nhu Cho Em

Chương 21: Ăn Cùng Nhau 2


Đọc truyện Ôn Nhu Cho Em – Chương 21: Ăn Cùng Nhau 2


Editor: vananhTiệm ăn, không trang trí nhiều toàn bộ bàn ghế đều là gỗ sáng màu, kiểu dáng đơn giản nhưng sạch sẽ và thoải mái.Trần chấp chọn bàn gần cửa sổ, Lâm Sơ yên vị song song.Trần Chấp đẩy menu cho cô, “Chọn cái nào.””em không đói …” Lâm Sơ đẩy ngược về cho anh, nói nhỏ, “Lần sau đói bụng, mình có thể cùng nhau ăn….!”Anh nhìn chằm chằm vào cô đang gục xuống, nói: ” ngẩng đầu lên.

“Lâm Sơ rất nhanh liền nghe theoThiếu niên không nhìn cô, anh đang chọn món.Cuối cùng Trần Chấp gọi một món ăn và một món canh.Quán không quá lớn, tổng cộng có bảy tám bàn, trong đó chỉ ba bàn có khách.Vậy nên đồ ăn ra rất nhanhTrần Chấp đẩy tô canh đến trước mặt Lâm Sơ, “Uống cái này đi.”Thiếu nữ chăm chăm nhìn món canh cá trước mặt.

Khoản lặng sau.


Lặng lẽ rót ra chén uống từ tốn.Ngoài đường nôn nao tiếng cười nói ồn ào, Lâm Sơ rất nhạy cảm với âm thanh.

Theo bản năng chú ý thật kỹ.Vài nam sinh ngay trạm xe buýt, có khoảng 2 – 3 người chưa từng gặp.Họ đẩy cửa tiến vàoGiây phút Tiền Khiêm đặc một chân trong tiệm.

Cậu thấy rất rõ cảnh tượng Trần Chấp đang ngồi ăn phía đối diện là nữ sinh gương mặt tinh tế.Mấy nam sinh cũng vào không khí trong tiệm tức khắc sôi nổi.”Uy!! Chấp Ca sao! “”Sao không cùng chúng ta đến KTV mà chạy lại đây ăn một mình?””Mẹ nó cậu từ lúc uống bia đến ăn cơm đều nôn ra mấy lời vô nghĩa, Sao Chấp ca không được đến đây ăn?””Ý là sao không ăn với chúng ta?””cậu bị bù chắc? Không thấy nữa sinh đối diện chấp ca a?””Chết tiệt!”Một nam sinh tò mò chạy tới, mang theo cả đám phía sau.Lâm Sơ cầm thìa, bình tĩnh uống canh.”Chấp ca, này….”Mắt nam sinh chạm vào Trần Chấp lời nói đột ngột dừng lại.Người khác đến muộn, vừa nhìn thấy Lâm Sơ buột miệng thốt lên: “Má ơi, đỉnh vậy, mới đó mà…..”Cũng may cậu ta kịp thời ngưng.Mấy nam sinh hàn huyên một hồi, khen khen Trần Chấp, khen khen Lâm Sơ, cười ha hả mà rồi ngồi vào một bàn trong góc.Thỉnh thoảng liếc qua bên này.Lâm Sơ không để tâm chăm chú uống canh trong chén.Trần Chấp ăn xong dựa vào ghế nghịch điện thoại, nhướng mắt thu hết động tác thiếu nữ đặt chén xuống.“ngon không?”Lâm Sơ gật đầu.

[Lắc đầu cũng không được :))]Trời gần sụp tối, đèn đường vẫn chưa bật sáng.

Nhịp sống thành phố cũ chậm chạp, Vài người đi bộ trên đường.

Nhẹ nhàng có hối hả về sớm cũng cóTrần Chấp tốc độ không nhanh không chậm, Lâm Sơ lặng lẽ đi cạnh anhKhông lâu hai người đến trạm xeLâm Sơ dựa theo số chuyến để lựa xe về nhà.Cô chỉ chỉ vào bản thông báo gần đó: “Thấy rồi, chuyến này về nhà được”Trần Chấp không nói.Lâm Sơ: “Em chờ được, anh đi trước đi”Thiếu niên không động tĩnhTiếng chuông điện thoại đánh tan không khí yên lặng, màng hình sáng lên cô thấy cái tên Tiền Khiêm.Trên điện thoại cậu ta miệng toe toét cười: “Chấp ca cậu định đưa người về nhà a?”Trần Chấp nghe thấy tiếng thở dài lộn xộn: “Quản nhiều chuyện?””Khoan không….!Chúng tôi không dám.

Đám huynh đệ này còn muốn sống”Thiếu niên quá quen với dáng vẻ phất phơ của cậu ta, anh cũng lười nói nhiều liền hỏi: “Vô chuyện chính””cậu nhớ chuyện Tần Tình không?””Chuyện gì?””Chậc….!Nói trong điện thoại không tiện”“Khoan hãy tă….!”Cuộc gọi kết thúc.Lâm Sơ chớp chớp mắt, “Việc gấp lắm không, hay anh đi trước đi?”Trần Chấp hơi khom người xuống “Mong anh đi?”Lâm Sơ lắc đầu, “Không có…”Không biết thiếu niên tin hay không, cũng không để ý cô, nói thẳng ra dục vọng nói chuyện của người này không cao.Lâm Sơ yên lặng chờ xe buýt.Mọi người ở trạm xe thay nhau đến rồi đi.


Chỉ có chuyến cô đang đợi bị trì hoãn gì đó.Bây giờ là 6:50Lâm Sơ mím môi, chắc cô cô lại gây khó dễ.Một chiếc taxi dừng lại.

Bác tài hạ cửa kính xuống, nhìn hai người gọi lớn: “Hai người gọi xe?”Lâm Sơ định phủ nhậnTrần Chấp nhanh hơn gật đầu.Lâm Sơ “…..”Thiếu niên mở cửa xe, quay đầu nhìn Lâm Sơ thất thần “nghĩ nhiều làm gì?”Nói xong ngồi vào ghế phụ.

Thấy vậy cô cũng không chận trễ theo sau.Suốt chặn đường không nói gì.Nhà Lâm Sơ cách trường không xa, đi xe buýt mất 20, nhưng taxi chỉ hơn 10 phútTrần Chấp không ra khỏi xe.Cách lớp kính Lâm Sơ càng khó hỏi anh tiền xe, đành vẫy tay tạm biệt.Đi được vài mét, Lâm Sơ bị tiếng kêu ngăn lại.Giọng quen thuộc: “Này”Thiếu Nữ quay đầu lại.Trần Chấp đi về phía cô.

Chiếc xe taxi vẫn đậu ven đường.Lâm Sơ khó hiểu: “Hả”Trần Chấp trầm mặc nhìn, nhàn nhạt hỏi: “em tên gì?”[Vl dịch đến đây siêu sốc luôn ạ:)]Thiếu nữ ban đầu sửng sốt sau mới phản ứng lại, nói rõ ràng “Lâm Sơ.


Lâm trong song mộc Lâm.

Sơ trong ước nguyện.”Anh mấp mấy môi hỏi lại cô: “Không hỏi anh sao?”Lâm Sơ hơi cong môi dưới “em biết, Trần ChấpAnh nhướng mày: “Viết sao?”Lâm Sơ nghiêng đầu nói, thận trong suy đoán: “Nhĩ đông Trần, Chấp nhất Chấp(kiên trì một cách cố chấp)”Lông mày thiếu niên khẽ nhúc nhích, đôi mắt đen được ánh đèn đường điểm xuyến vài tia sáng vụn vỡ.

Không bàn đến chuyện đúng saiChiếc taxi phóng đi.Lâm Chu cúi đầu, từng bước một giẫm lên bóngSao vậy, em nói đúng không?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.