Ôn Nhu Cho Em

Chương 19: Đồng Ý


Đọc truyện Ôn Nhu Cho Em – Chương 19: Đồng Ý


Editor: vananhThứ hai, nhóm người Lý Tư Xảo cuối cùng cũng đến trường.Cả hôm ấy diễn ra trong hòa bìnhkhông ai nhếch mép khi cô trả lời câu hỏi, không ai làm phiền cô giữa giờ họckhông ai chặn cô trong nhà vệ sinh.Không khí đều bung lụa.Tan học Lâm Sơ xếp sách vở, đến góc vệ sinh vức rác, bất quá.

Không còn thấy Lý Tư Xảo theo phía sau, chỉ là đụng mặt thoáng qua.Lý Tư Xảo nhanh chóng buột miệng nói : “Mẹ Kiếp”, vẫn giọng điệu kiêu ngạo, vẻ mặt gớm nghiếcCô ta đưa tay lên theo bản năng.

Lâm Sơ như cũ lùi về một bước.Sau đó, không có gì xảy ra.Bàn tay đang giơ của Lý Tư Xảo đông cứng giữa không trung.

Siết chặc thành nắm đấm.

Cô ta trừng mắt hết cở nhìn Lâm Sơ, lòng kiêu ngạo đã từng rất cao Không cho phép cô ta cúi đầu, mặt nén giận đến đỏ bừng.Lâm Sơ vững vàng lùi một bước, nhìn thẳng vào Lý Tư Xảo vẻ mặt bình tĩnh.Cô ta nghiến răng nghiến lợi buông tay.Lâm Sơ nhàn nhạc liết mắt nhìn, ném giấy vụn vào thùng rác, đi lướt qua Lý Tư Xảo vẫn chưa hoàn hồnCô ra khỏi cổng trường cách đó vài chục mét, lấy di động ra.Chữ trên màng hình trung tâm thương mại thật lớn — ngày 9 tháng 4.Một tin nhắn chưa đọc hiển thị phía trên cùng di động, chỉ ba chữ đơn giản.【Quán trà sữa.

】Phía trên một đoạn hội thoại mà Lâm Sơ gửi   【chúng ta gặp nhau được không? 】———-Tiệm trà sữa, Trần Chấp vẫn ngồi ở vị trí cũ.


Cô bước đến ngồi đối diện anhThiếu niên đưa cô menuKhông khí trong cửa hàng nhẹ nhàng khoan khoái, người phía đối diện lười biếng.Lâm Sơ không biết nên nói thế nào.

Đến khi uống hết là kem hồng trà cô vẫn không phản ứng.Trần Chấp cũng tương tự, không hỏi, không mở miệng.Lâm Sơ không khỏi suy nghĩ liệu mình là người kiên nhẫn hay thiếu kiên nhẫnBên ngoài tiệm trà sữa, bầu trời vẫn hừng sáng, ánh hoàng hôn lặng tựa như phun ra đống lửa lớn, bốc cháy đám mây bên cạnhTrần Chấp đi phía trước, chân không khống chế được tốc độ, bước đi rất nhanh, Lâm Sơ phải thêm vài bước mới theo kịp.

Được một lát cô đột ngột dừng lại.Cái bóng sau lưng ngưng chuyển động, anh nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cô.Lâm Sơ nắm lấy dóc quần áo.

Con ngươi trầm lặng, cảm xúc trong mắt yếu ớtCô còn đường lui không?Vô tình nghe được bọn họ vì cô cá cược, luôn có cảm giác mình bị người khác theo dõi, đám người này sẽ làm mọi cách để bắt đầu cuộc cá cược.

Lúc ấy cô nghĩ thay vì bị động sao không trở thành người chủ động? Lâm Sơ chạy thật nhanh xuống xe buýt, đi vào con hẻm băng bó vết thương cho anh.

Thành công đặc một chân quan hệCó lẻ mọi việc lệch quỹ đạo cô nghĩ, hiện tại chỉ cần cô từ chối, họ chắc chắn sẽ bỏ cô qua một bên, không cược cũng không sao.Dù sao cũng chỉ là phỏng đoán.

Không thể chối bỏ anh đã giúp cô giải quyết Lý Tư Xảo.Lâm Sơ hiện tại không còn đường lui.Nếu đám người Lý Tư Xảo biết cô không cùng anh yêu đương.

Cô hoàn toàn không có điểm tựa, với tính cách thù dai chắc chắc sẽ trả đũaCô cần….!Anh bảo vệCô muốn sống tốt.Lâm Sơ nghĩ đến cuộc nói chuyện ngày hôm đó.Anh nghĩ anh khác họ?”Họ tổn thương tôi, cậu có vậy không?”Tiếng nói ôn nhu như gió xuân  Anh không động tĩnh.Lâm Sơ chần chờ một khoản.

Chận rãi nâng mi mắt, vô tình đụng phải con ngươi đen nhánh.Trần Chấp không ngờ rằng cô lớn gan trực tiếp hỏi những lời này.Tuy nhiên, thời điểm bắt gặp ánh mắt cô, thiếu niên chợt nghĩ đến vẻ mặt đau khổ giọt nước mắt của lâm Sơ.”sẽ không…..”Thanh âm nhàn nhạt, nhẹ hơn cả tiếng gió, truyền đến tai cô không chút góc cạnh.Lâm Sơ: “Được.”Giọng nói nhẹ nhàng như mưa lạnh gõ vào tim anh.Đôi mắt thiếu nữ nhìn Trần Chấp, cảm thấy được lúc này nên tươi cười, vì vậy chậm rãi kéo khóe miệng, lông mày vòng cung khẽ nhếch.”Được””Em đồng ý”————Không cần lo việc bị nhốt trong lớp, không cần giả vời ngủ trong giờ học.

Tránh xa ám ảnh nhà vệ sinh ngay giờ giải lao.


Sách giáo khoa từ nay lành lặng.

Không còn dấu hiệu rách cùng dấu giàyTrở thành học sinh cao trung bình thườngNgoại trừ, có thêm một người bạn trai.Gió từ cửa sổ lùa vào.Lâm Sơ mở toang cửa sổ, làng gió vỗ nhẹ vào mặt.

Tóc tung bay, thiếu nữ không để tâm.

Hít một hơi thật sâu bầu không khí sau cơn mưa.

Tiếp tục học bài….Chuông tang học vang lên, Lâm Sơ cũng không cần vội vàng rời đi như mọi lầnThiếu Nữ đắm chiềm trong bài toán nâng cao.

Đến khi giải ra được mới hài lòng thu dọn về nhà.Cổng trường.

Lâm Sơ lấy đeo tai nghe.


Giao diện chính di động hiện lên phần mềm luyện nghe tiếng anh, Không do dự trực tiếp ấn vào.Một giây trước khi tắt, Lâm Sơ nhìn biểu tượng cuộc gọi nhỡ trên cùng.Về cơ bản sẽ không ai thèm gọi cho côĐến khi nhìn kĩ người gọi.

Thoáng chốc giậc mình — Trần ChấpLâm Sơ gọi lạiCuộc gọi báo bận, sau đó tự động ngắt kết nốiCô nghĩ ngợi, tiếp tục ấn gọiTiếng chuông điện thoại từ sau lưng truyền đến, lúc đầu thiếu nữ không nghĩ nhiều, cho đếm khi, âm thanh ngày càng gần.Mang theo sự do dự.

Lâm Sơ quay đầu lại xem chuyện gì.

Cùng thời khắc đụng ngay bức tường thịt.   ————-Tác giả có lời muốn nói: Vì tìm kiếm che chở cùng lưu manh ở bên nhau, loại tình huống này thế giới thật không ít.

Hầu hết mọi người không có lập trường đánh giá chuyện cô ấy làm là đúng hay sai, không ai hiểu được hơn người trong cuộc.Thỉnh không cần ở bổn văn hạ đề cập cái khác bất luận cái gì văn danh.Cảm ơn.  ———-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.