Đọc truyện Ôn Nhu Bại Hoại – Chương 7: Hai Người Bắt Đầu Từ Bao Giờ
Vị trí của chung cư rất tốt, ngoài cửa sổ là cây xanh rậm rạp, ánh mặt trời xuyên qua tán cây, in lên mặt tường từng mảng sáng lớn bé, ánh nắng chiếu lên bàn sách, bên tai còn thoang thoáng tiếng ve, cao thấp phập phồng, khuấy động cả tâm trí con người.
Tri Hiểu bị Cố Hoài gắt gao ôm vào trong ngực, hô hấp anh nặng nề mang theo sức nóng, tưởng như muốn nướng cháy người khác.
Giọng nam trầm khàn vang lên: “Ngốc!”
Rõ ràng là hai chữ cực kỳ bình thường nhưng từ trong miệng anh nói ra lại cố tình ái muội vô cùng, hàm chứa sự thân mật cùng chế nhạo, Tri Hiểu bị ánh mắt Cố Hoài nhìn đến không được tự nhiên, quay đầu đi, chỉ để lại vành tai đỏ ửng.
Tiếng Tri Hiểu vang lên có điểm gượng ép: “Cố Hoài, thời gian không còn sớm, chúng ta nên tới bệnh viện.
”
Ánh mắt Cố Hoài trầm xuống, hơi khom lưng liền nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Tri Hiểu, đầu lưỡi ướt át khẽ liếm, cả người Tri Hiểu cứng đờ, thanh âm trầm thấp từ tính có chút mơ hồ không rõ bên tai: “Được! Đều nghe em.
”
Lời nói là nói như vậy nhưng Tri Hiểu rõ ràng cảm giác bàn tay bên hông vẫn đang làm loạn, tim cô nhảy loạn xạ, tưởng chừng có thể vọt ra ngoài bất cứ lúc nào, cô hoảng sợ dùng sức đẩy anh ra, Cố Hoài cười như không cười nhìn qua: “Chỉ như vậy đã sợ sao?”
Tri Hiểu đang lộn xộn đầu óc không thèm nhìn Cố Hoài.
Tối hôm qua không về nhà, may mà có Tri An mang quần áo thay tới, ngại với tên lưu manh Cố Hoài này, khi thay quần áo cô còn cẩn thận kiểm tra, sợ bị anh nhìn lén.
Chỉ là Tri An mang đến bộ quần áo này!
Tri Hiểu do dự trong chốc lát, vẫn là mặc vào, khi mở cửa ra thì Cố Hoài đã chờ ở ngoài cửa, anh giương mắt nhìn qua, ánh mắt hàm chứa nhiệt độ cùng ôn nhu không bình thường, như là ngắm nghía con mồi.
Tri Hiểu trời sinh có một loại khí chất dịu dàng của mỹ nhân cổ xưa, ngũ quan nhu hòa tinh xảo, tròng mắt doanh doanh như có nước, dù chỉ là được cô nhìn qua một ánh mắt cũng mãn nguyện lòng người.
Hôm nay Tri An mang tới một chiếc áo sơ mi trắng, váy ngắn quá mông, bó sát tôn dáng, bởi vậy đường cong lả lướt của Tri Hiểu được tôn lên toàn phần, tay Cố Hoài nhẹ nhàng điểm ở trên bàn, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu tán thưởng: “Hiểu Hiểu thật đẹp!”
Tri Hiểu xách túi lên: “Đi thôi!”
Cố Hoài duỗi tay đem cô kéo trở về, Tri Hiểu mang giày cao gót, trọng tâm thay đổi ngã vào trong lòng ngực Cố Hoài, cô giật mình phản ứng: “Bác sĩ Cố, anh muốn làm gì?”
“Hửm.
”, chóp mũi Cố Hoài tới gần, cọ cọ mặt Tri Hiểu, Tri Hiểu cảm giác được bàn tay nóng rực của anh đang men theo eo đi xuống, nếu xuống chút nữa!
“Cố Hoài!”, Tri Hiểu giận đến mặt đỏ nhưng lại không đẩy được người trước mặt ra, Cố Hoài nhẹ hôn khóe môi cô: “Đừng nóng giận! Khóa chưa kéo hết, tôi giúp em.
”
Tri Hiểu hồ nghi nhìn anh, Cố Hoài kéo tay Tri Hiểu đặt xuống trên eo cô: “Em sờ xem, tôi không có lừa em.
”
Quả nhiên chưa kéo hết, Tri Hiểu cau mày nói: “Không cần anh, tôi tự làm.
”
Kéo nửa ngày, ngược lại là làm khóa càng lỏng ra, sắc mặt Tri Hiểu ửng đỏ, tiến thoái lưỡng nan, Cố Hoài đúng lúc mở miệng: “Tôi giúp em.
”
Tri Hiểu trầm mặc, Cố Hoài mỉm cười khom lưng: “Lại đây, ôm chặt tôi.
”
Tri Hiểu lẩm bẩm: “… Anh nhanh lên.
”
Cố Hoài mân mê nửa ngày, cũng nhăn mày: “Cái khóa này không ổn đâu.
”
Đột nhiên dùng một chút lực, cái khóa bị Cố Hoài kéo xuống dưới, tới khi kéo kịch xuống, váy cũng tuột thẳng xuống.
“…”
Tri Hiểu mặt đỏ lên, nhanh chóng đem váy kéo lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: “Cố Hoài! Anh cố ý!”
Cố Hoài hơi hơi mỉm cười, bàn tay khớp xương rõ ràng đẩy mắt kính, ánh mắt bình tĩnh khóa ở trên đùi cô, vô tội phủ định: “Tôi không cố ý.
”
“Anh nhắm mắt lại.
”
Cố Hoài ngoan ngoãn nghe lời, Tri Hiểu lập tức xoay người đi mở cửa, phát hiện cửa bị khóa lại, phía sau truyền đến thanh âm Cố Hoài: “Hiểu Hiểu, chìa khóa ở chỗ tôi này.
”
Bởi vì hoảng loạn, Tri Hiểu suýt nữa lại làm tuột váy, Tri Hiểu đỏ mặt: “Đưa tôi chìa khóa.
”
Cố Hoài cười đi tới, thân thể phiếm khí lạnh dần dần tới gần cô, anh một tay mở khóa, một tay kia đã ôm eo Tri Hiểu: “Em nhìn tôi, tôi cũng nhìn em, như vậy mới công bằng.
”
Mở cửa, Tri Hiểu xoay người vào nhà, phanh một tiếng đóng lại, Cố Hoài cúi đầu chăm chú nhìn váy trên mặt đất, khóe miệng lộ ra ý cười nghiền ngẫm, vị ngọt của cô chỉ anh mới có thể nhấm nháp, cho nên liền chơi xấu một chút, bất quá bộ dáng Tri Hiểu vừa rồi là thật sự tức giận rồi, anh hơi hơi cười khổ, thật là.
Chỉ chốc lát sau cửa lại mở ra, Tri Hiểu mặc lại quần ngày hôm qua, quần jean áo sơ mi, thân hình nhỏ nhắn tinh tinh, cô không thèm nhìn tới Cố Hoài, cầm lấy túi quay đầu liền đi.
Cố Hoài ở phía sau nhẹ giọng gọi: “Hiểu Hiểu, tôi sai rồi được không.
”
Tri Hiểu đi ở phía trước nổi giận đùng đùng, chân dài bước rất lớn, mang giày cao gót, tóc dài phất qua sau người, Cố Hoài theo ở phía sau, nhìn tới trái tim mềm nhũn, sao tức giận cũng đáng yêu tới vậy!
Tri Hiểu chỉ cảm thấy chính mình bị một người vừa quen biết không lâu khinh bạc, càng nghĩ càng cảm thấy giận, giận Cố Hoài lưu manh, cũng giận chính mình mềm lòng giữ anh lại.
Trong lòng nghĩ lung tung, dưới chân đi giày cao gót không để ý, bước lệch một bước suýt ngã, may mắn Cố Hoài đỡ được, bộ dạng anh so với cô còn sốt ruột hơn vài phần, nhẹ giọng trách cứ: “Tức giận cũng phải nhìn đường cẩn tận, ngã bị thương thì làm sao?”
Thấy Tri Hiểu không để ý tới, Cố Hoài từ trong túi lấy kẹo ra, bóc giấy bọc đưa kẹo tới bên miệng cô, ôn nhu dỗ dành: “Ăn kẹo của tôi xong không được tức giận nữa.
”
Tri Hiểu nhai kẹo, hừ một tiếng: “Đồ lưu manh!”
Cố Hoài cười nhẹ ôm lấy cô: “Được được, em nói cái gì chính là cái đó.
”
Tri Hiểu từ trước đến nay rất dễ dỗ, cô duỗi tay đem kẹo trong túi Cố Hoài lấy hết ra: “Đây đều là của tôi!”
Cố Hoài xoa tóc Tri Hiểu: “Được!”
Vừa tới bệnh viện, Tri Hiểu và Cố Hoài liền bị thúc giục đi làm việc, bận bịu đến buổi chiều hai người mới từ phòng giải phẫu ra ngoài, trên mặt Tri Hiểu mang theo chút mỏi mệt, Cố Hoài nghiêng đầu nhìn cô: “Phẫu thuật thành công, em hẳn là vui vẻ.
”
“Đúng!”, Tri Hiểu cong lưng rửa tay, Cố Hoài cũng cúi người xuống, nhưng nắm lấy tay cô, tay hai người đan vào nhau, Có Hoài cẩn thận rửa tay Tri Hiểu, Tri Hiểu ngước mắt nhìn anh: “Bác sĩ Cố, anh làm gì vậy?”
“Rửa tay cho em đó.
”, người đàn ông cười khẽ một chút, Tri Hiểu rụt rụt tay lại: “Tôi có thể tự rửa.
”
Giãy giụa vài lần, Cố Hoài ngược lại đem cô kéo gần vào chút nữa, nụ hôn ấm áp dừng ở trên trán cô, anh nói: “Nghe lời, em cũng mệt rồi.
”
Anh rửa thật sự nghiêm túc, giống như đang làm một chuyện quan trọng, Tri Hiểu nhìn bộ dạng Cố Hoài có chút ngây ra, đột nhiên hỏi: “Bác sĩ Cố, chúng ta từng quen biết sao?”
Tay anh hơi hơi dừng lại, tiện đà khẽ cười một tiếng: “Tôi không quen biết em.
”
Cố Hoài cúi đầu sát tay cô, nghe thấy Tri Hiểu lẩm bẩm: “Kỳ quái, cứ cảm thấy ở cạnh anh rất quen thuộc, nhưng chúng ta rõ ràng chưa từng gặp qua.
”
Cố Hoài áp sát vào chút, ái muội nói: “Em đây là… ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó đấy.
”
“Không có!”, Tri Hiểu cuống quít mang khẩu trang lên, xoay người tiến vào phòng thay quần áo.
Khi vào phòng Diệp Đàn cùng Hứa Sơ Dương đều ở đây, bọn họ cầm theo mấy lon bia, Diệp Đàn ném một lon cho Tri Hiểu: “Chúc mừng phẫu thuật thành công!”
Cố Hoài theo sau vào, vóc người anh cao lớn, mặc áo blouse trắng càng đẹp mắt hơn, ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở trên người Tri Hiểu, anh hơi hơi mỉm cười, thanh âm ôn nhã nghe tới rất là nhu hòa: “Bác sĩ Tri, ca phẫu thuật của em thế nào?”
Anh rõ ràng biết còn cố ý làm bộ để đến gần Tri Hiểu, Tri Hiểu thong dong trả lời: “Rất thành công, cảm ơn bác sĩ Cố quan tâm.
”
Anh đẩy đẩy mắt kính ngồi xuống: “Quan tâm đồng nghiệp là điều nên làm.
”
Hứa Sơ Dương đừng bên cạnh: “Thật là đồng nghiệp?”
“Đương nhiên không phải!”, Cố Hoài đang cúi đầu xem văn kiện, ngẩng đầu nhìn Tri Hiểu, cười: “Còn là sư muội đồng môn, đúng không?”
Hai chữ sau cùng, Tri Hiểu rõ ràng nghe ra hương vị ái muội, cô uống một ngụm bia, gật đầu: “Đúng.
”
Hứa Sơ Dương cảm thấy không thú vị, hôm nay đặc biệt lôi kéo Diệp Đàn tới đây chúc mừng, anh ném một chai bia cho Cố Hoài: “Uống một chén.
”
Cố Hoài thấy Tri Hiểu đã uống vài hớp, mắt hơi nheo lại, anh bật lon bia, uống một hớp, Hứa Sơ Dương đột nhiên hỏi: “Tối hôm qua cậu đi đâu đấy?”
Cố Hoài đem lon bia đặt lên bàn, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Tri Hiểu, cô làm như bia rất ngon, lại cầm lấy lon nữa bật uống, chàng trai thu hồi ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt: “Ở nhà thôi!”
“Không đúng, tối hôm qua muốn tìm cậu uống rượu, gọi điện thoại lại không tiếp, tôi còn đặc biệt tới nhà cậu tìm người nữa.
”
Nghe thấy lời này, Tri Hiểu cũng dừng uống bia, khẩn trương nhìn Cố Hoài, không biết anh sẽ nói như thế nào, đang lúc chờ đợi, Cố Hoài bỗng nhiên nhìn qua, ánh mắt giảo hoạt, lộ ra thâm trầm.
Anh cười cười: “Tôi ở nhà…”
“Cố Hoài!”, Tri Hiểu vội vàng muốn che miệng Cố Hoài lại, không cẩn thận vướng tới góc bàn, mắt thấy Tri Hiểu sắp ngã, đồng tử Cố Hoài co lại: “Hiểu Hiểu.
”
Hứa Sơ Dương cùng Diệp Đàn đang cầm bia uống ngây ngốc nhìn Cố Hoài tay mắt lanh lẹ đỡ được Tri Hiểu, hai người cứ như vậy ngã trên mặt đất, Cố Hoài vì tránh đè lên Tri Hiểu, xoay người lót ở dưới, nôn nóng hỏi: “Có đụng vào đâu không?”
Diệp Đàn chỉ chỉ phía cửa, nhìn Hứa Sơ Dương: “Mau mau đóng cửa lại!”
“Được!”
Hai người nhanh chóng đóng cửa lại, sau lại nhanh chóng móc di động ra chụp ảnh lưu niệm, bên tai vang lên thanh âm tách tách, Tri Hiểu đỏ mặt từ trên mặt đất bò dậy, Cố Hoài cũng thong dong đứng dậy, không quá yên tâm về Tri Hiểu, thấp giọng dò hỏi: “Thật sự không đụng tới chỗ nào sao?”
Hứa Sơ Dương cùng Diệp Đàn đi lên, hai người cười xấu xa: “Chậc chậc, hương vị tình yêu thật nồng nặc, nói đi, hai người bắt đầu từ bao giờ?”
“Không có, tôi cùng bác sĩ Cố không có quan hệ gì.
”, Tri Hiểu vội vàng ngồi trở lại bàn làm việc, hai người kia lại đem ánh mắt đặt ở trên người Cố Hoài, anh chỉ cười cười: “Thật sự không có gì!”
Cố Hoài từ trong túi bắt mấy viên kẹo đặt ở trên bàn Tri Hiểu, xoay người đi ra ngoài.
Diệp Đàn và Hứa Sơ Dương không buông tha đuổi theo, trong phòng chỉ còn lại có một mình Tri Hiểu, ngoài cửa sổ tiếng ve chưa dứt, tâm còn hỗn loạn, cô nhìn kẹo trên bàn, mặt đỏ lên.
Mở ngăn kéo ra, một cái cái hộp nhỏ đã chứa đủ loại kẹo.
.