Đọc truyện Ôn Nhu Bại Hoại – Chương 31: Tiểu Bạch Thố Biến Thành Tiểu Hắc Thố
Cuối thu là lúc thời tiết dần dần chuyển lạnh buốt, mùa đông ở Nam thành có vẻ cũng sắp đến rồi, sáng sớm khi rời giường trên cửa sổ sẽ hiện lên một tầng hơi sương mỏng, đây là một thành phố có sự khác biệt giữa các mùa vô cùng rõ ràng, mỗi mùa đều có cách để lại ấn tượng của riêng mình, cũng vì vậy mà Tri Hiểu yêu nơi này nhất.
Cố Hoài đem tay cô đặt vào trong chăn, ôm cô vào lòng, thanh âm có chút khàn khàn: “Còn đau không?”
Sau khi ở bên nhau, Cố Hoài gần như không để cô ngủ một giấc tử tế mấy, trừ mấy ngày bận rộn tới không gặp nổi nhau ra thì những thời điểm khác thật sự là anh chẳng buông tha.
Tối hôm qua từ sô pha đến phòng tắm, lại từ phòng tắm đến phòng ngủ, lăn lộn tới kiệt sức, tận đêm khuya mới mơ màng mà ngủ.
Tay Cố Hoài vuốt ve sống lưng cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa trên eo, Tri Hiểu nhìn vết cào trên cổ anh, là dấu vết đêm qua lưu lại, trên mặt cô nóng lên: “Không đau!”
“Phải không?”, giọng anh thoáng mang theo ý cười, một tay khác ôm sát eo cô, đầu lưỡi ướt át khẽ liếm xương quai xanh của cô: “Vậy nữa nhé?”
“Cố Hoài, hôm nay phải làm việc!”
Sinh nhật Cố Ninh chính là hôm nay, đối phương hao hết tâm tư mời bọn họ, tất nhiên muốn cũng phải nể mặt chút, hơn nữa, Tri Hiểu cũng muốn đi gặp Cố Nho Sinh, thứ hai, cô muốn biết Cố Ninh muốn làm cái quỷ gì.
Cố Hoài nhìn đồng hồ bên giường, cúi đầu hôn cô: “Còn thời gian!”
! ! !.
Trước bữa tiệc một giờ, Tri Hiểu nhiều lần thúc giục, Cố Hoài rốt cuộc không tình nguyện mà kết thúc, nhìn Tri Hiểu lấy lễ phục anh tặng cô từ trong tủ ra, nhíu nhíu mày: “Trở về phải bồi thường cho anh!”
Tri Hiểu chọn lấy hai cái cà vạt, ướm ở trước ngực Cố Hoài nhìn: “Trở về lại nói, anh phải biết rằng, đến trễ là hành vi không tốt, cho dù là tham gia tiệc sinh nhật của kẻ thù, chúng ta cũng phải đến đúng giờ, ai biết nếu đến muộn bọn họ lại làm ra chuyện xấu gì!”
Cố Hoài một tay cô kéo cô vào lòng, cúi người khẽ cắn cổ cô: “Bảo bối, dấu vết trên cổ em phải làm sao bây giờ?”
Tri Hiểu vội nghiêng người nhìn gương, xung quanh cổ đều là vệt đỏ ái muội, là tối hôm qua để lại, cho dù dùng phấn cũng không che được hết!
Cố Hoài cũng không kém hơn, nhưng anh là đàn ông, mặc áo sơmi đeo cà vạt, cơ bản thấy không rõ, Tri Hiểu mặt ủ mày ê nhìn anh một cái: “Làm sao bây giờ?”
“Lại đây!”, anh vẫy tay, để Tri Hiểu đưa lưng về phía mình, trên lưng cô cũng có chút dấu vết, ánh mắt anh nóng lên, kéo khóa lên cao một chút, hôn vai cô: “Hiểu Hiểu của anh thật đẹp!”
Một dải lụa màu đen thật dài nhẹ nhàng vòng qua cổ cô, buộc thành một cái kết duyên dáng, phần còn thừa rũ bên eo, dấu vết ái muội vừa rồi nhìn không rõ nữa, dải lụa màu đen ngược lại làm cô càng thêm xinh đẹp.
Lễ phục là cố ý đặt làm, có lẽ Cố Hoài có dục vọng chiếm hữu quá lớn, kiểu dáng có chút bảo thủ, nhưng lại hết sức ưu nhã mê người.
Cách lớp váy mỏng, Tri Hiểu có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng khi tay Cố Hoài đặt ở bên hông cô, cô cảm thấy yết hầu nghẹn lại, nhẹ nhàng nói: “Cố Hoài, chúng ta phải đi rồi!”
Anh cong môi: “Không vội, cho anh ôm một cái!”
Ngoài cửa sổ xe là hàng cây có chút úa tàn nhanh chóng vụt qua, ven đường đầy lá rụng, hôm nay thời tiết có chút lạnh, Cố Hoài lấy áo khoác của mình khoác cho cô, Tri Hiểu ngả người vào lòng anh, Cố Hoài nhẹ hỏi: “Mệt không, hay em ngủ một lát đi!”
Tri Hiểu cười: “Đã sắp tới rồi, còn ngủ như thế nào?”
Anh ôm trọn cô vào lòng, Tri Hiểu ngồi ở trên đùi anh không khỏi thẹn thùng, cô nhìn thoáng qua tài xế bất động phía trước, hạ giọng nói: “Để em xuống đã, em không mệt!”
“Vậy ôm một chút!”
Cố Hoài nắm cằm cô hôn một cái, Tri Hiểu vội đẩy anh ra, nâng tay lên xoa đi vết son dính trên môi anh, ghé vào bên tai anh nhẹ nhàng nói: “Em đồng ý với anh, trở về sẽ bồi thường cho anh, bây giờ đừng náo loạn!”
Anh nhướng mày, kéo tay cô đặt ở bên miệng hôn một cái: “Thật ngoan!”
Bữa tiệc được cử hành ở du thuyền xa hoa, bờ biển gió lớn, Cố Hoài không cho bỏ áo ra, kéo tay cô lên thuyền.
Cố Ninh tựa hồ còn chưa ra, chỉ có Tần Hải Lan đang đứng xã giao, bà liếc mắt một cái liền thấy Cố Hoài và Tri Hiểu, nói một câu xin lỗi với quý thái thái đối diện, ngay sau đó đi đến trước mặt hai người.
“Còn tưởng rằng hai người không tới đâu!”
Cố Hoài nhìn nữ nhân trước mắt, trên mặt không chút biểu tình, ngay cả trong ánh mắt cũng không có cảm xúc, Tri Hiểu nhớ tới Tần Hải Lan đã nói qua, Cố Hoài vẫn luôn là một người thâm trầm không đơn giản!
Tần Hải Lan có vẻ cũng không để ý việc Cố Hoài làm lơ, nhiệt tình tiếp đón Tri Hiểu, phục vụ đi ngang qua, bà bưng một ly rượu vang đỏ đưa cho Tri Hiểu: “Trước cứ đi dạo đi, đợi chút ba Cố Hoài sẽ đến gặp cô!”
Tri Hiểu nhìn thoáng qua ly rượu vang đỏ kia, bỗng nhiên, một bàn tay vươn ra nhận lấy ly rượu từ trong tay Tần Hải Lan, anh lắc nhẹ, ưu nhã uống một ngụm, sau đó đặt lại trên bàn, ôm Tri Hiểu rời đi.
Trong phòng, tình hình bên ngoài đều được Cố Nho Sinh theo dõi qua camera, ông nhìn Cố Hoài cẩn thận che chở cho Tri Hiểu, hai người thi thoảng sẽ nói một lời, cô cong khóe môi cười, thật ôn nhu.
Đây là cô gái con trai ông thích, Cố Nho Sinh lại cảm thấy Tri Hiểu không có vẻ phóng khoáng như ông tưởng, càng giống một tiểu thư khuê các, toàn thân đều là ưu nhã cùng kiều quý.
Chỉ nói riêng vẻ ngoài, hai người này rất là xứng đôi, nhưng tình yêu là gì chứ? Hôn nhân của bọn họ đều móc nối với lợi ích, chẳng sợ Cố Hoài cùng ông ta tình cảm đạm bạc, làm cha, ông vẫn phải vì nó mà suy xét.
Trước mặt ông là hai người, Cố Ninh và một vị khách quan trọng hôm nay.
Cố Nho Sinh ôn hòa liếc nhìn cô gái bên cạnh Cố Ninh một cái: “Mới vừa về nước phải không?”
Cô gái cười nhẹ: “Vâng, cháu mới từ London trở về!”
Cố Ninh nắm tay cô ta: “Ba, ba xem Ngôn Uyển xinh đẹp biết mấy, so với cô Tri Hiểu kia hơn không biết bao nhiêu lần.
”
Mục Ngôn Uyển ngượng ngùng cười: “Chú, chú cố ý tìm cháu là có chuyện gì?”
Cố Nho Sinh chỉ vào Cố Hoài, anh đang chỉnh lại áo khoác cho Tri Hiểu, hai người không biết nói gì đó, cười đến vô cùng vui vẻ.
“Đây là con trai chú, Cố Hoài, hai đứa cũng coi như quen biết từ nhỏ.
Chú với cha cháu lại là bạn tốt nhiều năm, gần đây vẫn thường qua lại, chúng ta cố ý muốn hai đứa kết giao một chút, cháu cảm thấy thế nào?”
Mục Ngôn Uyển ngẩn người, ánh mắt đặt ở trên người cô gái trong lòng Cố Hoài, cô ấy thật xinh đẹp, cũng rất ôn nhu, khi được Cố Hoài ôm trong lòng, cô ấy cười đến vô cùng hạnh phúc, nụ cười như vậy không biết bao lâu rồi cô chưa từng cười qua, cô có chút hâm mộ.
“Chú, cháu sẽ thử xem!”
Cố Hoài không chịu rời khỏi Tri Hiểu nửa bước, anh sợ chỉ cần không cẩn thận một chút thì Tri Hiểu sẽ gặp nguy hiểm, một phục vụ đi tới mời Tri Hiểu, nói là Cố lão tiên sinh cho mời.
Cố Hoài tất nhiên cùng đi, khi lên lầu Tri Hiểu bị một người đụng phải, cô ngửi thấy một mùi hương thanh mát, bên tai vang lên giọng nói nữ giới êm tai: “Cố Hoài, đã lâu không gặp!”
Cố Hoài đỡ Tri Hiểu, nâng mắt lên, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua Mục Ngôn Uyển, cô ta ngẩn người, lúc này mới chú ý tới Tri Hiểu: “Ngại quá, vừa rồi đụng phải cô, tôi và Cố Hoài là thanh mai trúc mã, cô là! ”
Tri Hiểu rốt cuộc biết hôm nay có cái gì đang chờ cô, cô còn chưa nói gì thì bàn tay đặt bên hông cô đã ôm cô chặt hơn, Cố Hoài là sợ cô giận.
Anh lạnh lùng nhìn Mục Ngôn Uyển một cái: “Cô là ai?”
Lời này không thể nghi ngờ là sự châm chọc lớn nhất với câu “thanh mai trúc mã” kia, Mục Ngôn Uyển lại không giận: “Em là Ngôn Uyển đó, ra ngoài du học nhiều năm, anh không nhớ rõ cũng không sao, vừa rồi em đã gặp chú, chú nói muốn em tâm sự với anh nhiều chút!”
Lời nói này tưởng chừng đã quẳng Tri Hiểu lên chín tầng mây, tách cô ra khỏi thế giới riêng của bọn họ, nào ngờ Cố Hoài bỗng bế cô lên, Tri Hiểu nói: “Cố Hoài, đây là thanh mai trúc mã của anh sao?”
“Không phải!”, thanh âm lãnh đạm không mang theo chút tình cảm nào.
Tri Hiểu gật gật đầu, khi nhìn Mục Ngôn Uyển, cô nở một nụ cười: “Nghe thấy chứ?”
Mục Ngôn Uyển sửng sốt một chút: “Cái gì?”
Tri Hiểu ôm sát eo Cố Hoài, nghiêng đầu cười đến nghịch ngợm: “Cố Hoài, anh yêu ai?”
Tiểu bạch thố biến thành tiểu hắc thố, Cố Hoài thích bộ dáng diễu võ dương oai này của cô, ôm sát eo nàng, ái muội cắn vành tai cô, giọng nói trầm thấp nhưng đủ để người xung quanh nghe rõ: “Yêu em, anh yêu em!”
Biết được nhìn về phía Mục Ngôn Uyển: “Lần này nghe thấy được sao?”
“A!”, Mục Ngôn Uyển bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng: “Cố Hoài, vị bằng hữu này của anh thật là thú vị!”
Cô ta nghênh ngang mà đi, phía sau vang lên giọng Cố Hoài: “Tôi tuy rằng không nhớ rõ cô, nhưng vẫn nhớ Mục gia, cha cô gần đây làm ăn không tốt thì phải!”
Mục Ngôn Uyển bỗng nhiên xoay người: “Anh muốn làm gì?”
Cố Hoài đã ôm Tri Hiểu đi xa, lòng Mục Ngôn Uyển bỗng lạnh lẽo.
Vẻ đạm nhiên vừa rồi chỉ là giả thôi, Mục gia bọn họ đã sớm không phải Mục gia năm đó nữa, hiện giờ cũng phải dựa vào Cố Nho Sinh, cho nên cô mới kết giao với Cố Ninh, mà đối với Cố Hoài, cô không có cảm tình gì, cũng biết Cố Hoài đối với cô ta càng là khinh thường ngoái lại nhìn, chính sự tự tôn cùng cao ngạo đã làm cô ta cháy lên một chút ý chí chiến đấu, càng là thứ không chiếm được càng phải cướp lấy.
Cố Nho Sinh đã chờ ở phòng trong, thấy Cố Hoài gắt gao đi theo cũng không nói gì thêm, một màn vừa rồi kia ông đã xem rõ ràng, Tri Hiểu này thật đúng là không giống mặt ngoài thiên chân vô tà như vậy!
Hai người ngồi xuống, Cố Hoài rất là tùy ý, Tri Hiểu lại quy củ, chẳng sợ người trước mặt này cùng Cố Hoài quan hệ không tốt, nhưng trước sau vẫn là cha anh, nên tôn trọng, cô tất nhiên phải làm!
Cố Nho Sinh lẳng lặng đánh giá cô: “Cô chính là Tri Hiểu?”
“Đúng!”
Cố Nho Sinh ừ một tiếng, sau khi trầm mặc một chút thì hỏi: “Mẹ Cố Hoài cũng từng đi tìm cô?”
“Đúng!”
“Nói gì vậy?”
Tri Hiểu thẳng thắn thành khẩn trả lời: “Muốn cháu chia tay Cố Hoài.
”
“Cô trả lời như thế nào?”
“Cháu không đồng ý!”, cô giương mắt nhìn về phía người đàn ông đã luống tuổi: “Nếu hôm nay ngài tìm cháu cũng là vì chuyện này, vậy sẽ chẳng có tác dụng gì, cháu vẫn sẽ như vậy, tuyệt không rời khỏi Cố Hoài!”
Tay cô từ nãy đến giờ vẫn luôn được Cố Hoài nắm trong lòng bàn tay, độ ấm truyền tới đầu quả tim, ủ ấm trái tim Tri Hiểu, cô đã cô độc rất nhiều năm, không bao giờ nghĩ tới chuyện từ bỏ phần ấm áp này.
.