Bạn đang đọc Ôn Nguyễn Của Tri Hoán – Chương 72
Edit: Cải Trắng
Thời gian hai mươi năm có thể khiến con người ta quên đi rất nhiều chuyện.
Hồi ức tựa như đám mây được bao quanh bởi vòng sáng ấm áp, kể cả bạn có nỗ lực suy nghĩ để nhớ lại đi chăng nữa, cuối cùng trí não cũng chẳng thể thắng nổi sự bào mòn của năm tháng.
Ký ức của Phó Tri Hoán về Phó Dư Tình càng lúc càng mờ nhạt, chỉ còn sót lại vài đoạn vụn vặt.
Ví dụ như, anh vẫn còn nhớ ngày xưa có lần Phó Dư Tình mặc váy công chúa đứng tranh luận với các bạn trong khu vui chơi của nhà trẻ.
Cô nhóc hăng say đến mức mặt mũi đỏ phừng phừng, cái nơ bướm màu hồng phấn thắt sau lưng cũng lắc qua lắc lại.
“Các cậu nói linh tinh! Anh trai tớ mới là người giỏi nhất!”
“Chuyện gì anh ấy cũng làm được.”
Phó Tri Hoán đứng cách mấy mét sau lưng cô nhóc, gọi: “Tiểu Tình, về nhà nào.”
Phó Dư Tình nghe tiếng, lập tức quay đầu nhìn.
Vừa thấy người tới là Phó Tri Hoán, hai mắt cô nhóc sáng bừng, khóe môi nhếch cao, nét mặt tràn ngập vẻ vui sướng.
Cô nhóc chạy một mạch tới, ôm chặt eo anh mình, dụi mặt vào quần áo anh, lanh lảnh kêu: “Anh ơi!”
Mỗi đứa trẻ đều như chồi non nảy mầm khi xuân tới, lớn lên trong những làn gió xuân dạt dào, sáng sớm thức dậy thì ngẩng lên đón ánh mặt trời chiếu xuống qua các tầng mây.
Những đứa trẻ ấy vô cùng yêu quý những ai yêu thương mình, lòng khát khao mong chờ vào tương lai.
Phó Dư Tình cũng như bao đứa trẻ khác, sống hết mình bằng tất cả sự chân thành.
Đã từng như thế.
Cô nhóc từng rất nhiều lần nắm lấy tay Phó Tri Hoán, ngẩng mặt nhỏ lên nói lời yêu thương với người nhà mình như bao đứa trẻ ngây thơ khác.
Cô nhóc đã kiêu ngạo nói với người khác rất nhiều lần rằng: “Anh trai em giỏi lắm, chuyện gì anh ấy cũng làm được hết á!”
Đôi khi, trí nhớ quá tốt không phải chuyện đáng mừng.
Suốt hai mươi năm qua, mỗi khi Phó Tri Hoán chợt nhớ tới Phó Dư Tình, anh đều nhớ tới giọng nói non nớt nhưng đầy kiêu ngạo khi nói câu ấy.
Có điều,…
Giờ em ấy còn kiêu ngạo vì mình không?
“Phó Tri Hoán?”
Có đôi tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Phó Tri Hoán, theo sau là giọng nói đầy lo lắng của Ôn Nguyễn vang lên bên tai: “Anh không sao chứ?”
Câu nói nhanh chóng kéo lại dòng suy nghĩ của Phó Tri Hoán.
Anh ngẩng lên nhìn khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng và suy sụp của Kim Thần Hách, môi mỏng mím chặt, ánh mắt sâu hun hút.
Cuối cùng, anh không nói gì cả, buông tay thong thả đứng thẳng dậy, lui một bước ngồi trở lại vào ghế.
Chu Như Thanh khóc tới hai mắt đỏ bừng, thấy chồng ngã ngửa sau phía sau vội vàng đỡ lấy người, kéo trở lại ngồi ngay ngắn trên ghế, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Lòng Ôn Nguyễn nghẹn ứ.
Nhìn đôi vợ chồng trước mắt, trong cô dấy lên biết bao suy nghĩ nhưng sau cùng chẳng nói được gì.
Cô không thể kết luận bất cứ điều gì, cũng không thể nói mấy lời an ủi suông với Phó Tri Hoán như “đừng đau buồn”, càng không có tư cách khuyên anh tha thứ hay bớt giận.
Mất con gái, Kim Thần Hách đau khổ và suy sụp.
Nhưng Phó Dư Tình của năm đó, cũng rất tuyệt vọng kia mà?
Huống hồ, rất có thể lúc nằm trong thùng rác, Phó Dư Tình từng tỉnh lại.
Tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong một cái thùng rác chật chội thối um, toàn thân chi chít vết thương không thể động đậy, khàn giọng kêu cứu nhưng chẳng ai hay.
Lúc ấy, Phó Dư Tình đã tuyệt vọng biết bao nhiêu?
Phó Tri Hoán nhắm hai mắt lại, tay phải bấu chặt thành ghế tới nổi gân xanh, mãi một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Nói đi, năm đó ai là người bỏ tiền thuê ông làm chuyện này?”
Câu hỏi của anh kéo Kim Thần Hách đang trong trạng thái vô hồn về lại thực tại.
Gã đau khổ nói: “Cậu Phó, thật sự rất xin lỗi cậu.
Người thuê tôi làm lúc đó là một nhân viên công viên giải trí tên Tiểu Lý, nhưng mà người đó… mất rồi.”
“Mất rồi?” Ôn Nguyễn giật mình.
“Ừm.”
Kim Thần Hách gật đầu, thở dài nói: “Thật ra năm đó không chỉ có một đứa trẻ mất tích.
Nhưng đứa trẻ sau đó may mắn hơn một chút, lúc tôi tìm thấy đứa bé đó mới chỉ bị dọa nên ngất.
Người sống thì may ra, nhưng lúc ấy tôi lại tưởng đứa bé kia chết rồi… nên cũng hoảng sợ không dám.”
“Đến lượt vận chuyển rác thứ hai trong ngày, tôi trốn biệt ở trong nhà không đi.
Tiểu Lý sau khi biết chuyện thì cuống quýt tự mình đi đưa, nhưng lúc ấy đúng giờ giới nghiêm của công viên nên cậu ta chưa kịp đi ra ngoài đã bị cản lại.”
“Sau đó, cậu ta thấy mình không có hi vọng chạy trốn, sợ tội tự sát.”
Phó Tri Hoán nhắm nghiền hai mắt.
Kim Thần Hách mới nói được nửa chuyện tay anh đã co lại siết chặt thành quyền, môi mỏng mím chặt, toàn thân tản ra hơi thở đầy áp bức, khiến ai nhìn vào cũng thấy lạnh toát sống lưng.
Manh mối tới đây là đứt.
Nếu hung thủ là cái người tên Tiểu Lý sợ tội tự sát thì cảnh sát đã tuyên bố phá án ngay lúc đó, bởi vì trên người em gái anh có DNA của hung thủ.
Vậy thì chứng tỏ, Tiểu Lý không phải chủ mưu hại chết em gái mình.
Nhưng đó là tất cả những gì Kim Thần Hách biết, manh mối chỉ có thế.
“Công viên giải trí à?”
Ôn Nguyễn nãy giờ không nói chuyện đột nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: “Công viên giải trí nào thế?”
Kim Thần Hách sửng sốt: “Công viên hoa anh đào.
Năm ấy chỗ đó trở nên nổi tiếng vì trồng nhiều hoa anh đào, chứ thiết bị và độ an toàn của các trò chơi trong đấy rất kém, người tới chơi cũng không quá nhiều.
Sau khi ở đó xảy ra mấy vụ kiện thì cũng đóng cửa rồi.”
Gã vừa dứt câu, cả bàn rơi vào im lặng.
Phó Tri Hoán như ngộ ra gì đó, mở mắt quay qua nhìn Ôn Nguyễn.
Cô cụp mắt suy nghĩ làm người khác không thể thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt.
Tiếng hít thở của cô nghe rất nặng nề, đến lồng ngực cũng phập phồng theo từng nhịp thở.
Khoảng năm giây sau, cô ngẩng lên nhìn Phó Tri Hoán, mở miệng run rẩy nói: “Anh có chuyện trước đó em từng đề cập với anh không?”
Trong lòng Phó Tri Hoán đã có đáp án: “Anh nhớ.”
Ôn Nguyễn bật cười, nhưng đó chẳng phải nụ cười thật lòng, chua chát nói: “Đứa trẻ may mắn kia chắc là em rồi.”
*
Kim Thần Hách tự thú.
Sau khi rời khỏi quán café, gã nhờ Phó Tri Hoán đưa mình tới cục cảnh sát gần nhất.
Chu Như Thanh đi vào cùng gã.
Hai mươi năm trước, chắc gã cũng chẳng thể ngờ rằng, những chuyện tày trời mình làm khi ấy có ngày lại báo ứng trên chính đứa con của mình.
Gã vì tiền gián tiếp hại vô số gia đình, để rồi cuối cùng chính gia đình gã cũng tan nát vì những kẻ như thế.
Không ai thoát được.
Phó Tri Hoán không vào cùng.
Anh không sốt ruột lái xe đi ngay mà ngồi đó nhìn theo bóng hai người vào trong, cánh tay gác trên vô lăng, ánh mắt mịt mờ không có lấy một tia sáng.
Ôn Nguyễn yên lặng ngồi cạnh.
Một lát sau, cô chớp mắt, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi anh.”
Vận mệnh là thứ trước giờ chẳng thể nắm lấy.
Ví dụ như chuyện vừa rồi, mãi tới khi Kim Thần Hách nói ra chuyện năm đó cô mới biết hóa ra may mắn cô có được liên quan đến bi kịch của một đứa trẻ khác.
Nghe vậy, Phó Tri Hoán ngoảnh đầu nhìn cô.
Một lúc sau, anh vòng tay qua lưng Ôn Nguyễn, kéo người đến trước ngực mình, ôm chặt.
Anh xoa đầu Ôn Nguyễn, lựa tư thế để cô thoải mái dựa vào hõm vai mình, nhỏ giọng nói: “Ôn Nguyễn, em không phải xin lỗi.”
Bi kịch chưa bao giờ do người bị hại tạo thành.
Đột nhiên, Ôn Nguyễn sực nhớ ra điều gì đó, ngẩng lên nói: “Nhưng giờ có khẩu cung của Kim Thần Hách rồi, vụ án của em gái anh sẽ được lật lại điều tra cùng vụ của em thôi.
Có khi, chỉ một khoảng thời gian ngắn sau là có manh mối mới.”
“Ừm.”
Điều này Phó Tri Hoán sớm đã nghĩ đến.
Nhưng, vụ án trôi qua hai mươi năm rồi, giờ lật lại điều tra như rắn mất đầu, rất khó có được chứng cứ mới.
Tuy vậy, anh vẫn thuận theo Ôn Nguyễn nói: “Mong là vậy.”
Ôn Nguyễn nghe ra được Phó Tri Hoán đang an ủi mình.
Cô gục đầu, nằm gọn trong lòng anh: “Sao lại biến thành anh an ủi em rồi?”
Tuy hiện tại cảm xúc của Phó Tri Hoán không tốt lắm, nhưng thấy Ôn Nguyễn không vui, anh vẫn mỉm cười gắng gượng, xoa lưng cô như vỗ về cho tâm trạng ấy tiêu tan.
Sau đấy, có giọng nói trầm thấp ôn hòa vang lên: “Ôn Nguyễn?”
“Dạ?”
“Cảm ơn em đã ở bên anh.”
Nói đoạn, anh nắm lấy tay Ôn Nguyễn.
Ngay lúc Ôn Nguyễn nói, ngày hôm đó cô cũng bị bắt cóc, lòng Phó Tri Hoán chợt dấy lên cảm giác hoảng sợ, lục phủ ngũ tạng như có vật đâm xuyên qua đau nhói.
Hóa ra, hai mươi năm trước anh cũng suýt chút nữa mất cả cô.
Ôn Nguyễn vươn tay ôm chặt lấy tấm lưng dày rộng của Phó Tri Hoán.
Đương lúc cô định mở miệng nói chuyện, tầm mắt vô tình nhìn chếch sang bên cạnh, thấy huyên được đặt trên mặt trước xe.
Hôm qua, sau khi cô đưa huyên cho Phó Tri Hoán, anh đã dùng nó làm vật trang trí thay cho cái lúc trước.
Khoan!
Ôn Nguyễn thẫn thờ.
Giây sau, đầu óc cô như được khai sáng.
Cô bật dậy, nhìn chăm chăm huyên trên xe, trầm giọng nói: “Anh nghĩ xem, trên thế giới liệu có nhiều sự trùng hợp như thế không?”
Phó Tri Hoán quay qua nhìn theo hướng Ôn Nguyễn, ánh mắt u ám tựa như hiểu ra gì đó.
“Trước đó em từng kể với anh rằng em biết thổi huyên, nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở biết thổi mà thôi, khả năng cảm thụ âm nhạc của em không tốt.”
Nói đến đây, Ôn Nguyễn đưa tay lấy chiếc hộp đựng huyên, cẩn thận mở ra lấy đồ bên trong, hỏi: “Phó Dư Tình học thổi cái này lúc mấy tuổi vậy anh?”
“Năm 4 tuổi, cùng thời điểm xảy ra vụ án.”
Ôn Nguyễn ngẩng đầu: “Năm đó em cũng học.”
Có rất nhiều tin rằng đây là sự trùng hợp.
Nhưng cảnh sát không tin.
Trong các vụ giết người xảy ra cùng thời điểm, nếu có điểm trùng hợp xuất hiện ắt có nguyên nhân lý giải.
Những thứ ấy sẽ từng bước khóa chặt chứng cứ chỉ hung thủ, không có gì gọi là trùng hợp.
*
Ôn Nguyễn từng theo học một lớp nghệ thuật.
Người dạy cô thổi huyên là một ông cụ vô cùng am hiểu nhạc cụ dân gian.
Hồi đó hơn nửa số trẻ con trong lớp bị cha mẹ dùng danh nghĩa đi để “tu thân dưỡng tính” mang tới lớp, không nhiều bé thật lòng muốn học.
Ông cụ cũng không quản nghiêm, chỉ dùng một nửa thời gian giảng dạy dạy thổi huyên, còn lại thì ngồi trên ghế phe phẩy quạt hương bồ trò chuyện với mọi người.
Ông cụ là một người rất thú vị, am hiểu lịch sử tường tận, có thể nói vanh vách từ thời Tam quốc đến lịch sử cận đại, dẫn dắt như một người kể chuyện chuyên nghiệp, sinh động như thật.
Mấy đứa trẻ vô cùng quý ông, ngày nào học cũng vui vẻ liến thoắng nói những chuyện hôm đó mình gặp phải.
Ví dụ hôm nay được ăn gì, ngày mai đi đâu chơi.
Ông cụ lúc nào cũng cười híp mắt lắng nghe, chưa bao giờ cắt ngang lời các bé.
Mãi cho đến một hôm, đột nhiên ông cụ không kể chuyện xưa nữa.
Ông nói bạn đời của ông đang ốm nặng nằm viện, lần nào nhắc tới cũng thở ngắn than dài, sau đó thì thường xuyên nhắc tới việc lần đầu tiên hai người gặp nhau là dưới gốc cây hoa anh đào ở trường đại học.
Ông cụ có vẻ rất thích hoa anh đào, một khi đã kể là nhắc lại mãi, còn bảo người bạn già của ông luôn muốn được tới công viên hoa anh đào mới mở một lần.
Tiếc thay, giờ người đó phải nằm viện, không có cơ hội ghé chơi.
Trẻ con chỉ cần nghe chuyện vịt con xấu xí thôi cũng có thể khóc nước mắt nước mũi tèm lem, huống hồ đây lại là chuyện vợ của ông cụ bệnh nặng?
Thế là có một hôm, Ôn Nguyễn vỗ ngực nói: “Cháu nói chuyện với mẹ rồi, mai cha mẹ cháu sẽ đưa cháu tới công viên ấy chơi đó! Để cháu chụp ảnh cho ông bà xem nha!”
Trẻ con luôn đơn thuần và lương thiện như vậy đấy.
Giống hệt Phó Dư Tình của năm đó.
– —–oOo——.