Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 20


Bạn đang đọc Ôn Nguyễn Của Tri Hoán – Chương 20


Giang Tử Trầm cắn pizza, đưa tay ra xa kéo phô mai thành sợi rồi lại gom cho hết vào miệng, thỏa mãn nhấm nháp.

Cậu đung đưa hai chân rồi hút một ngụm coca to, lộ ra nụ cười hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng Ôn Nguyễn không vui tẹo nào.
Cô mất hứng dùng nĩa cuốn sợi mì Ý, mắt thì nhìn chăm chăm vào cặp sách Giang Tử Trầm.
Trong đó có nhược điểm của cô.
Ôn Nguyễn tự thấy mình không hợp với thời tiết ở thành phố Giang.
Từ lúc tới đây, cô đã từ một người diễu võ giương oai khắp nơi, kẻ nào nghe thấy kẻ nấy sợ run cầm cập đã biến thành một người thường xuyên bị dội nước, toàn phải nín giận.
Thua dưới tay Phó Tri Hoán thì thôi đi.
Hôm nay còn bại dưới tay một học sinh tiểu học nữa!
Có lẽ do hôm nay là cuối tuần nên người người nhà nhà ra quán ăn rất nhiều, hơn nửa đều là phụ huynh mang theo trẻ nhỏ nhà mình tới.
Ngồi cách bọn họ mấy bàn cũng có một gia đình ba người.
“Cha ơi, mai con muốn đi công viên giải trí.”
“Chuyện này cha không quyết được, con hỏi mẹ đi.”
“Mẹ, cho con đi công viên được không?”
“Ha ha ha, được được, cũng lâu rồi nhà mình không đi ra ngoài chơi với nhau.”
Giang Tử Trầm ngừng nhai nuốt, mắt tối sầm lại, phiền muộn uống một ngụm coca lớn rồi quay đầu nghiêm túc nhìn Ôn Nguyễn, nhẹ nhàng gọi: “Chị Ôn ơi.”
Ôn Nguyễn giật bắn, vội vàng nói: “Hay em cứ gọi là cô Ôn đi.”
Gọi một tiếng chị ơi là cô thấy chẳng có chuyện gì tốt.
Phó Tri Hoán ngẩng đầu nhìn Giang Tử Trầm, liếc mắt một cái cũng biết cậu đang nghĩ gì trong đầu: “Mai em muốn đi chơi?”
Giang Tử Trầm gật đầu như giã tỏi, bĩu môi ép giọng xuống thấp, nghe là thấy đáng thương vô cùng: “Trước giờ chưa có ai dẫn em ra ngoài chơi, em luôn lủi thủi một mình…”
Ôn Nguyễn ngừng cuộn sợi mì, ngẩng đầu nhìn gương mặt tủi thân ấm ức của Giang Tử Trầm, tim tức khắc lại mềm nhũn.
Tuy hành vi uy hiếp cô vừa rồi rất đáng giận nhưng đứa nhỏ này cũng khiến người ta đau lòng thật.
Cô thả nĩa về đĩa, thở dài nói: “Thôi được, mai chị sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”
“Yeah!”

Giang Tử Trầm đổi sắc mặt ngay, tươi cười nói: “Em muốn đi công viên giải trí.”
Ôn Nguyễn: “…”
Cứ có cảm giác lại bị đứa trẻ này lừa.
Nhắc tới công viên giải trí, Ôn Nguyễn có hơi lưỡng lự.
Bởi vì hai mươi năm trước, từng có lần cô bị bắt cóc ở công viên giải trí.
Tuy ký ức còn sót lại rất mơ hồ nhưng mấy chữ ấy vẫn đủ làm cô hoảng sợ.
Huống chi… Ôn Nguyễn còn sợ độ cao.
Ngoài trò vòng xoay ngựa gỗ ra, gần như trò nào cô cũng chơi được.
Nhưng hứa thì cũng đã hứa rồi, Ôn Nguyễn cũng không muốn đổi ý.
Phó Tri Hoán đang suy nghĩ gì đó.
Hôm nay anh vừa nhận được tin cha Giang Tử Trầm đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tình trạng sức khỏe vẫn chưa ổn định, phần lớn thời gian đều rơi vào trạng thái hôn mê, chưa thể tới thăm.
Thật ra trong khoảng thời gian này, dù là Phó Tri Hoán hay người thân của Giang Tử Trầm đều giữ kín như bưng chuyện đấy, không hé nửa lời cho cậu biết.

Họ chỉ nói với cậu rằng cha cậu đang ra ngoài làm nhiệm vụ, giờ không thể liên lạc hay trở về được, đợi tình trạng ổn định rồi mới nói.
Cuối tuần có thể đưa cậu ra ngoài chơi để phân tán sự chú ý cũng là chuyện tốt.
Đúng lúc này, đôi mắt to tròn của Giang Tử Trầm rời sang nhìn Phó Tri Hoán.
Cậu ngẩng đầu ngọt ngào gọi: “Anh Phó ơi.”
“Khỏi bàn.” Phó Tri Hoán đáp cực gãy gọn: “Ngày mai anh bận rồi.”
“Mai là cuối tuần mà anh vẫn phải đi làm à?” Ôn Nguyễn nghi hoặc hỏi.
Phó Tri Hoán: “Buồn ngủ.”
“…”
Bạn nghe xem, đây mà là tiếng người sao?
Vành mắt Giang Tử Trầm đỏ hoe, hít mũi, quyết định đổi đối tượng tấn công, nức nở nói: “Chị Ôn Nguyễn ơi, chị xin anh Phó giúp em đi.”
Ôn Nguyễn nói: “Bảo chị cũng vô dụng.” Vẻ mặt rõ ràng như muốn nói “Lại dùng chiêu này, còn lâu chị mới mắc mưu.”
Giang Tử Trầm “ồ” một tiếng, xoay người ôm cặp sách để sau lưng.
Ôn Nguyễn: Sao cô cứ thấy cái hành động này quen mắt thế nhỉ?

Sau đó, cô trơ mắt nhìn Giang Tử Trầm mở khóa cặp, rút từ bên trong ra một quyển vở, tiếp đấy đưa tay chuẩn bị mở…
“Khoan đã!”
Ôn Nguyễn căng da đầu quay lại nhìn thẳng vào mắt Phó Tri Hoán, cắn răng nói: “Anh phải đi!”
Phó Tri Hoán: “…”
Ôn Nguyễn: “Một người trưởng thành như anh mà không thể đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của đứa trẻ hiểu chuyện sao? Đây là một đứa trẻ ngây thơ trong sáng đầy khát vọng mà.”
Phó Tri Hoán im lặng mất mấy giây rồi quay sang Giang Tử Trầm, mở miệng nói: “Simon.”
“Dạ?”
“Đưa vở đây anh xem nào.”
Xảy ra vấn đề lớn rồi.
Ôn Nguyễn chết điếng như bị sét đánh, sửng sốt đến hóa đá tại chỗ.
Nhưng bạn học Giang Tử Trầm phản ứng rất nhanh, cậu bỏ vở vào cặp sách rồi ôm cái cặp trước ngực, mặt đỏ bừng: “Đây, đây là nhật ký của em, không cho anh xem.”
Phó Tri Hoán không nói gì, cứ im lặng nhìn Giang Tử Trầm trong chốc lát.
Một lúc sau, anh dựa mình vào lưng ghế, cười khẽ: “Được.

Chín giờ sáng mai anh sẽ sang đón em.”
Vậy là đồng ý?
Giang Tử Trầm ngạc nhiên, ngay sau đó là nhoẻn miệng cười, nét mặt sáng bừng: “Cảm ơn anh! Anh là tốt nhất!”
Ôn Nguyễn vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ “may mà Phó Tri Hoán không xem được quyển vở”, chờ lúc hoàn hồn mới chậm chạp nhận ra…
Thế có nghĩa là cô và Phó Tri Hoán sẽ cùng nhau đến công viên!
Vòng quay bánh xe ở công viên chính là thánh địa của các cặp tình nhân, cùng nhau lên đó khác nào đang đính hôn đâu!!!
Sau một buổi tối bị ức hiếp, cuối cùng Ôn Nguyễn cũng nghênh đón hạnh phúc và ánh nắng rực rỡ.
*
Tối nay Giang Tử Trầm có lớp Judo.
Lớp Judo này là lớp do cha Triệu Tử Thâm mở, bên trong sạch sẽ ngăn nắp.
Trong sân giờ đang có mấy đứa trẻ chờ giáo viên tới dậy, cũng có mấy cậu trai mặc trang phục Judo đang luyện tập.

Bình thường giờ này Triệu Tử Thâm sẽ có mặt giúp cha quản lý, thuận tiện dạy cho mấy thanh niên kia vài món võ mới và kỹ xảo.
Nhưng nay Triệu Tử Thâm lại đổi ca đột xuất, cho nên không tới.
Phó Tri Hoán đưa Giang Tử Trầm đi thay đồng phục Judo, còn Ôn Nguyễn thì ngồi chờ ở khu người nhà, vừa chờ hai người họ vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Sau đó, cô phát hiện lớp Judo quả thật là một nơi khiến người khác vui vẻ.
Ví dụ như cách đó không xa sẽ có mấy anh trai nhiệt huyết thân cao 1m8, dáng người đĩnh đạc, thân mặc bộ đồng phục võ rộng rãi đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nhìn là thấy tư thế hiên ngang, khí chất bất phàm rồi, quan trọng là mông rất cong.
Mệt mỏi đeo bám Ôn Nguyễn cả ngày nay tan biến ngay tức khắc.
Thế là cô chia sẻ ngay cho Tần Tố San niềm vui của mình…
[Ôn Nguyễn]: Hu hu hu hu, bé cưng ơi giờ em biết anh hạnh phúc mức nào không? Anh đang ngồi ở một nơi mà xung quanh tản ra hormone nam cực kỳ mãnh liệt, liếc mắt cái là nhìn được cơ bắp khỏe mạnh và cơ bụng xinh đẹp.

Anh vui quá cơ, hu hu hu hu, xem không xuể.
[Tần Tố San]: … Má nó, tao thì vội chạy công văn, mày ở bên đó ngắm trai đẹp, mày có phải người không vậy?
[Ôn Nguyễn]: A a a a, có hai anh đẹp trai đang nhìn tao, cuộc đời tao đã đi lên đỉnh nhân sinh rồi.
[Tần Tố San]: Hờ hờ
Giây sau, Ôn Nguyễn gửi tin nhắn qua, bên cạnh hiện dấu chấm than đỏ chói.
… Này coi như là minh chứng cho tình bạn “kiên cố” “không gì phá nổi” đi.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông trung niên mặc trang phục Judo tới ngồi xuống bên cạnh Ôn Nguyễn.

Ông hắng giọng rồi cười nói: “Cháu là người Tiểu Phó đưa tới đúng không?”
Ôn Nguyễn ngạc nhiên quay đầu, lập tức cất di động đi, lịch sự gật đầu chào hỏi: “Đúng vậy, xin hỏi chú là?”
“Chú là cha Triệu Tử Thâm.”
Ôn Nguyễn biết Triệu Tử Thâm.

Anh chính là người đã lái xe tới cục cảnh sát đón Phó Tri Hoán lúc cô mới tới thành phố Giang.
Ôn Nguyễn đứng lên, cung kính cúi chào: “Cháu chào chú Triệu.”
“Không sao không sao.”
Cha Triệu phất tay, nói một câu đầy ẩn ý: “Quen nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên chú thấy Tiểu Phó đưa theo con gái tới đây đấy.”
Mặt Ôn Nguyễn đỏ lên, lập tức hiểu ý.
Điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh Phó Tri Hoán chưa từng có bạn gái!

Cơn hóng hớt trong người cô trỗi dậy: “Sao chú quen Phó Tri Hoán thế ạ?”
“Nó là đệ tử của chú, học Judo ở chỗ chú từ nhỏ.”
Cha Triệu vỗ vỗ đầu gối, khi nói giọng mang theo hơi thở hoài niệm, nhưng sau một lúc lại thở dài, nói: “Haiz, nó thông minh hơn thằng nhóc nhà chú nhiều, học gì cũng nhanh.”
Judo?
Ôn Nguyễn nhớ tới lúc ở ga tàu, Phó Tri Hoán hạ đo ván người nọ chỉ bằng một cú vặn người.
Xét theo sự lưu loát của động tác, chắn chắn anh đã từng theo học Judo cực kỳ bài bản.
“Haiz, thật ra cũng lâu lắm rồi chú không gặp nó.

Hôm nay con trai chú phải trực ban nên đành làm phiền nó tới đây giúp chú một chút.”
Những lời này của chú Triệu đã đánh tỉnh Ôn Nguyễn.
Phó Tri Hoán ra sân?
Vậy cũng có nghĩa là cô có thể trông thấy Phó Tri Hoán mặc đồng phục Judo?
*
Giang Tử Trầm đổi đồng phục xong, vừa ra khỏi phòng thay quần áo thì phát hiện Phó Tri Hoán khoanh tay đứng ngoài, lười biếng dựa vào vách tường, dáng vẻ trông như đang chờ mình.
Thấy người ra, anh lười biếng cụp mắt, cười nhẹ: “Lại đây.”
Giọng nghe có ý cười nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự áp bách không tên.
Giang Tử Trầm cúi đầu dịch từng chút tới trước mặt Phó Tri Hoán.
Phó Tri Hoán ngồi xổm xuống, một tay đặt trên đầu gối, tay kia vỗ nhẹ lên vai trái Giang Tử Trầm, lạnh nhạt nói: “Ngẩng đầu nhìn anh.”
Giang Tử Trầm ngẩng lên, trông như em học sinh đang chờ giáo viên xử phạt.
“Người khác anh không quan tâm.

Còn cô ấy, tuy anh không biết em nắm được nhược điểm gì…”
Con ngươi Phó Tri Hoán đen láy nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

Mỗi câu mỗi chữ nghe nhẹ tựa gió thoảng mây bay nhưng chữ nào chữ nấy nặng nề đánh vào lòng người: “Nhưng không được trêu cô ấy như thế, hiểu chưa?”
Giang Tử Trầm gật đầu như gà mổ thóc, tự nhéo đầu ngón tay mình, lúc sau mới mở miệng: “Anh Phó, có phải anh…”
“Hửm?”
“Anh thích chị Ôn đúng không.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.