Bạn đang đọc Ôn Nguyễn Của Tri Hoán – Chương 16
Ôn Nguyễn ngồi bên trái băng ghế sau taxi, cơ thể dính sát vào cửa xe, cúi đầu mím môi nghiêm túc lướt di động.
Còn ở phía bên phải, Phó Tri Hoán ngồi chống tay lên cửa sổ xe, ngón cái và ngón trỏ tì lên trán, mày nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền như đang nghỉ ngơi.
Hai người tối qua đều uống rượu, lo ngại cơ thể vẫn chịu tác động của cồn nên không tự lái xe mà kêu taxi đi.
Vừa hay nơi hai người đến gần nhau, thế là gọi một xe đi chung luôn.
Tài xế hơi căng thẳng.
Ông để ý thấy hai vị khách lên xe nét mặt quá mức trầm trọng, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, vì thế chốc chốc lại ngẩng đầu, thông qua kính chiếu hậu cẩn thận quan sát hành động người ngồi sau.
Nhìn một hồi tự dưng tài xế thấy hai người này… quen quen?
Ôn Nguyễn lúc này chưa phát hiện ra điều bất thường.
Cô đang đọc bình luận trên weibo và đoạn video ngắn Tần Tố San gửi sang có liên quan đến mình.
Chương trình mới phát sóng tối qua mà sáng này ra đã che phủ rợp trời, đâu đâu cũng thấy, thậm chí còn được biên tập thành đủ kiểu video, có người bắt tay viết luôn đồng nhân luật sư x kiểm sát trưởng.
Thật ra, khiến nó nổi đến mức này không thể thiếu bàn tay lăng xê của chương trình.
Dù sao thì việc ratting tăng vọt đối với họ mà nói là trăm lợi không một hại.
Hơn nữa, bên cục công an thành phố Giang cũng thuận theo tuyên truyền khẩu hiệu “Phản đối bạo lực”, “Đề phòng người xấu” nên đã hot lại còn hot hơn.
Ôn Nguyễn tập trung đọc hết bình luận liên quan đến mình…
[Một chú thỏ mềm mại]: A a a a, mịa!!! Ai đó cho hai người qua đường này debut giùm em cái! Chị gái này quá ư là xinh, đã thế lúc đó còn để mặt mộc nữa chứ! Em nguyện đu!
Có mắt nhìn đấy.
Ôn Nguyễn lặng lẽ bật ngón tay, nhấn thích bình luận.
Tâm tình khá hơn chút rồi đó.
[Lại mập rồi]: Chẳng khen cũng chẳng chê, công nhận hai người qua đường này đẹp thật nhưng sao tôi lại có thấy đây giống như người của tổ chương trình mời đến thế.
Nói thật, chương trình như này chắc toàn diễn thôi.
Mấu chốt là cái tập này trông hơi giả, chị gái kia chẳng giống luật sư chút nào, trông còn hơi bánh bèo.
Diễn vậy cũng đuối quá rồi đó?
Tức thật, ai được mời cơ?
Chút vui sướng Ôn Nguyễn vừa mới tích góp được nhanh chóng bị đánh tan thành mây khói.
Cô bĩu môi ấn giữ bình luận để màn hình nhảy ra mục lựa chọn – ấn tiếp báo cáo – chọn mục ngôn từ khiêu khích.
Tôi sẽ lặng lẽ tố cáo cô!
Dù sao cũng không ai biết.
[Tóc của mị đâu òi]: Tuyệt quá đi, mị thích chị gái xinh đẹp này lắm! Mọi người xem video chị ấy quật ngã tên bắt cóc chưa? Sao trông nhỏ nhắn mà có thể ra tay mạnh mẽ như thế chứ! Ha ha ha ha, lúc tua lại video mị phát hiện tóc mái của chị gái dựng hết cả lên, trông ngố ngố đáng yêu ghê.
Tóc ngố?
Ôn Nguyễn sửng sốt, nghiêm túc tua lại video xem một lần nữa.
Đúng thật! Chắc vì mới ngủ dậy nên tóc mái cô mới dựng lên như thế.
Ngốc chết đi được! Không đáng yêu! Dìm nó xuống ngay!
Ôn Nguyễn nghĩ thầm trong lòng rằng: “Chuyện này tuyệt đối không thể để người khác phát hiện.” Vì thế lặng lẽ mở nick clone ra, spam một loạt bình luận với ý đồ dìm cái bình luận kia xuống đáy.
[Cô gái ngọt ngào của anh Tam Thạch]: Hu hu hu hu, ngọt ghê luôn.
Siêu ngọt luôn á! Tôi không ngờ có ngày mình lại đi đu cp người qua đường.
Mọi người có để ý lúc nhìn chị gái, ánh mắt anh trai kia trông rất vui không? Chính là cái kiểu tự mình đắm chìm trong gió xuân lúc nào không hay á! Hai người mau yêu nhau đi!
Vui hả?
Ôn Nguyễn nhấn mở ảnh chụp, click đúp phóng to phần mắt Phó Tri Hoán.
Sao tôi không thấy anh ấy như đang vui vậy?
Ngược lại trông anh giống đang khinh thường và chế nhạo cô hơn.
Nhưng mà thôi, chỉ nhờ vào việc bạn ủng hộ tôi và anh ấy yêu nhau, tôi sẽ nhấn like bình luận này.
“Cô đang làm gì đấy?”
Giọng nói đột ngột vang lên dọa Ôn Nguyễn cứng đờ.
Tay cầm di động của cô run lên, hoảng hốt nói: “Không, không có gì.”
Phó Tri Hoán chẳng biết đã mở mắt từ khi nào, liếc qua thấy Ôn Nguyễn cứ thậm thà thậm thụt làm gì đó bèn cụp mắt nhìn theo, tầm nhìn dừng lại trên màn hình di động của cô.
Trên màn hình là tấm ảnh chụp đang được phóng to chưa tắt.
Ôn Nguyễn bất an trong lòng.
Bị Phó Tri Hoán tóm ngay lúc đang lén xem ảnh chụp anh thật sự rất xấu hổ.
Phó Tri Hoán ngẩng đầu nhìn cô, cười khẽ, nói: “Giải thích đi nào?”
Ôn Nguyễn nuốt nước miếng, tay siết điện thoại di động chặt hơn, đại não xoay như bay: “Không có gì thật, em chỉ giúp anh kiểm tra xem…”
“Kiểm tra gì?”
“Mắt anh có gỉ không?”
“…”
Nhìn vào mắt Phó Tri Hoán, Ôn Nguyễn dám chắc rằng, giờ mình còn dám há mồm nói thêm câu nào nữa, chắc chắn sẽ bị anh xách cả người lẫn túi ném ra khỏi xe.
Đương lúc chờ đèn đỏ chuyển xanh, bác tài xế nãy giờ lén quan sát hai người cuối cùng cũng nhớ ra.
Ông vỗ tay mạnh một cái, hứng khởi nói: “Nãy giờ tôi thắc mắc không biết sao trông hai người quen mắt thế, hóa ra là vì hôm qua từng thấy hai người trên TV.”
Ôn Nguyễn ngạc nhiên.
Mình nổi đến mức ấy luôn hả?
Chẳng lẽ muốn cô bỏ nghề luật sư để làm trái ngành, vào làm nữ vương giới giải trí hả?
“Tôi nhớ lúc ấy vợ tôi còn bảo cô gái này vừa đẹp vừa thú vị, xong bảo…” Nói đến đây, tài xế tạm ngưng, cố gắng nhớ lại xem vợ mình đã nói gì.
Đôi mắt Ôn Nguyễn sáng lấp lánh như muốn nói “tôi muốn nghe xem mọi người khen tôi như thế nào” và không phụ sự mong mỏi của cô, bác tài xế nhớ ra, nói: “Bà ấy bảo người như cô cực thích hợp đi làm diễn viên hài.
Chuyên biểu diễn mấy tiểu phẩm như tình huống trong chương trình.”
“…” Chờ mong trong ánh mắt bị dập tắt trong tích tắc.
Tuy được khen có năng lực làm diễn viên hài là rất đỉnh nhưng thiếu nữ nào chẳng mộng mơ mình được làm nữ chính phim thần tượng.
“Còn cậu trai này!” Tài xế nhận xét Ôn Nguyễn xong thì dời sự chú ý sang Phó Tri Hoán.
Phó Tri Hoán cụp mi, phản ứng hời hợt.
Ôn Nguyễn vừa tò mò lại hứng thú, nét mặt như muốn nói: “Để xem xem người ta đánh giá Phó Tri Hoán như thế nào nào.”
“Vợ tôi thích cậu lắm, nói cậu trông đẹp như minh tinh.” Tài xế quay người thấy đèn đỏ chuyển xanh, vội vã cầm vô lăng, rồi bổ sung thêm: “Chút nữa cậu có thể cho tôi xin một bức hình không? Tôi mang về cho vợ xem chắc bà ấy sẽ vui lắm.”
Ôn Nguyễn nín thinh.
Đối xử bất công.
Quả nhiên, khuôn mặt của Phó Tri Hoán là vũ khí tối tân có lực sát thương cao nhất.
“Xin lỗi.”
Phó Tri Hoán lúc nói rất lễ độ, không nói với tông giọng quá lớn quá vội vã, cũng không đáp qua loa lấy lệ: “Tôi không phải nhân vật của công chúng, chỉ là người thường thôi.
Vì một số lý do cá nhân nên tôi không thể tự ý cho ảnh lung tung được, mong bác thay tôi gửi lời xin lỗi đến bà nhà.”
Tuy bị Phó Tri Hoán từ chối yêu cầu nhưng trông bác tài xế không có vẻ gì là không vui, ngược lại còn cảm thấy cậu thanh niên này nói chuyện rất có trước có sau, rất lịch sự.
Xe chầm chậm đến đích trong lúc nói chuyện.
Sau vài câu khách sáo đơn giản, Phó Tri Hoán trả tiền xuống xe.
Viện kiểm sát và văn phòng luật nằm ở hai hướng khác nhau.
Sau sự kiện lén xem ảnh chụp Phó Tri Hoán bị anh bắt ngay tại trận, Ôn Nguyễn vẫn chưa hết xấu hổ, vừa xuống xe đã len lén dịch chân ra xa, chuẩn bị chuồn êm.
“Chờ chút.” Phó Tri Hoán duỗi tay đè lên bả vai Ôn Nguyễn: “Sao lại chạy?”
“Em có chạy đâu, chẳng qua em đi đường hơi nhanh thôi.” Ôn Nguyễn phủ nhận bằng lý do sứt sẹo.
Phó Tri Hoán liếc mắt quan sát Ôn Nguyễn, thu hết sự chột dạ trên gương mặt cô vào đáy mắt.
Anh bật cười đầy bất lực, thu thay về, nói: “Mấy giờ tan làm?”
“Sáu rưỡi.” Ôn Nguyễn đáp.
Thật ra Ôn Nguyễn không cần phải ở văn phòng đến đúng giờ mới tan làm, tuy cô đã ở ẩn được ba năm nhưng nhân mạch trong giới vẫn còn đó.
Mặc dù so ra không được như ngày trước, cơ mà nếu cố gắng tuyên truyền một chút, chắc hẳn vẫn nhận được một vài việc.
Phó Tri Hoán xem đồng hồ, gật gù: “Thế sau tan tầm có hẹn không?”
Ôn Nguyễn sửng sốt, tim tức khắc đập thình thịch.
Tình huống gì thế này!
Chẳng lẽ, kiểm sát trưởng Phó cuối cùng cũng thông suốt, quyết định hẹn hò với cô?
Cô lập tức đứng thẳng lưng, dùng tay cuốn nghịch lọn tóc, giọng điệu biến đổi nghe nũng nịu hơn: “Không có hẹn.
Có việc gì thế anh?”
Phó Tri Hoán cũng cảm nhận được sự khác lạ trong giọng Ôn Nguyễn.
Anh im mất một lúc mới nói: “Thay tôi đi họp phụ huynh.”
“Họp phụ huynh?” Ôn Nguyễn sợ tới mức hiện nguyên hình: “Không lẽ anh… có con rồi?”
Huyệt thái dương Phó Tri Hoán trướng đau.
Anh day ấn đường: “Họp cho Simon.”
“À.”
Ôn Nguyễn từng nghe qua cái tên này.
Trước đó, Phó Tri Hoán từng nhắc qua cho cô nghe về chuyện của Simon, hơn nữa giờ cô đang ở ké nhà anh, đương nhiên phải biết việc sau đấy Simon sẽ qua nhà ở đó một thời gian ngắn.
Ôn Nguyễn: “Hả? Hoàn cảnh gia đình nhà Simon đặc biệt, phụ huynh không đến họp được chắc giáo viên sẽ thông cảm nhỉ?”
Phó Tri Hoán cau mày: “Nhưng hôm nay thì khác.”
Cuộc họp phụ huynh này, vốn anh có thể xin không đi.
Nhưng trước đấy giáo viên có nói Simon lần này có tên trong danh sách học sinh ưu tú toàn trường, yêu cầu phải có phụ huynh lên bục phát biểu.
Tuy nghỉ vẫn nghỉ được nhưng kèm theo đó là danh sách học sinh ưu tú bị sửa.
Đối với một đứa bé mà nói, hành động ấy sẽ đả kích lòng tự tin.
Phó Tri Hoán khá thân với cha Simon, quả thật có thể thay anh ấy đến họp cho cậu bé nhưng lúc này lại có vụ án đột nhiên phát sinh cần điều tra gấp.
Sau khi hiểu đại khái tình hình, Ôn Nguyễn vỗ ngực nói: “Không sao, cứ giao cho em.
Em sẽ đứng phát biểu trước mặt mọi người, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”
Ôn Nguyễn cười hì hì, giơ ngón trỏ nói: “Vậy là anh nợ em đấy nhé, cho em ở nhà anh thêm một tuần đi.”
Phó Tri Hoán sửng sốt.
Anh yên lặng nhìn người trước mắt mấy giây rồi cười khẽ, giọng điệu bất giác dịu dàng hơn.
Anh nói: “Được.”
Dường như, chưa từng có suy nghĩ đuổi cô đi.
*
Lúc Ôn Nguyễn tới văn phòng, phóng viên đã về gần hết, chỉ còn lại mấy người lúc này đang ngồi ở văn phòng phó giám đốc hàn huyên.
Nãy nhận được điện thoại từ Tần Tố San, Ôn Nguyễn đã bảo cô bạn thay mình từ chối hết những người đến phỏng vấn hoặc nói dối mình đi công tác không tới làm, chờ có thời gian sẽ nhận phỏng vấn sau.
Ôn Nguyễn cảm thấy, chuyện vốn bé bằng cái móng tay, trí nhớ của quần chúng ngắn hạn nên tuy bây giờ nổi bần bật nhưng chỉ cần một thời gian sau sẽ quên.
Cô không phải KOL hay nhân vật công chúng có ý định dấn thân vào màn ảnh, cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc ở văn phòng.
Tiễn đám người kia đi xong, phó giám đốc quay đầu vẫy tay gọi Ôn Nguyễn vào phòng.
“Tiểu Ôn, cháu định xử lý chuyện này thế nào?” Phó giám đốc nhiệt tình mời Ôn Nguyễn ngồi.
Đám phóng viên này chắc hẳn đã hóng hớt được thông tin bên đài truyền hình qua tấm card cô đưa cho cô diễn viên khi ấy.
Ôn Nguyễn không ngồi, khom lưng xin lỗi: “Cháu xin lỗi, nếu ảnh hưởng đến…”
“Không sao không sao, bác không trách cháu.
Này ngược lại còn là chuyện tốt ấy chứ.” Phó giám đốc vui vẻ gõ gõ bàn, đứng dậy pha cho Ôn Nguyễn tách trà: “Thật ra, đây cũng coi như một lần tuyên truyền cho văn phòng, chuyện tốt đấy.”
“Chuyện tốt?”
Phó giám đốc nhấp ngụm trà, thở dài: “Cháu biết đấy, mấy năm nay văn phòng luật sư mọc lên như nấm sau mưa, rất nhiều người từ chức chạy ra làm luật sư khiến cho thị trường cạnh tranh gay gắt hơn.
Tuy văn phòng chúng ta có giáo sư Tô nhưng không thể cứ trông chờ vào ông ấy chống lưng được.
Lần này là một cơ hội tốt để tuyên truyền.”
Ôn Nguyễn hiểu ý ông nhưng vẫn hơi do dự.
Rất nhiều phóng viên chỉ vì muốn giật tin hot mà đi hỏi đủ thứ chuyện linh tinh, mấy thứ đó là vô nghĩa với cô.
Như nhìn thấu được nỗi lòng Ôn Nguyễn, phó giám đốc cười nói: “Bác vừa nói chuyện với vài vị phóng viên, trong đó có một nhà khác hẳn mấy bên hay tung tin bát quái.
Suốt bao nhiêu năm hoạt động chỉ đưa tin có tính xã hội hoặc bài phỏng vấn nghiêm túc, những vấn đề được đưa ra rất thích hợp.
Lần này bọn họ tìm tới chủ yếu là muốn làm một bài phỏng vấn về vấn đề nữ quyền.”
Nghe kế hoạch có vẻ khá ổn.
Ôn Nguyễn có chút rung rinh: “Cái này, để cháu nghiên cứu thêm về chương trình đã rồi sẽ suy xét sau ạ.”
“Không sao, không vội đâu.”
Phó giám đốc thấy Ôn Nguyễn có vẻ xuôi xuôi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau đấy, ông đột nhiên nhớ ra một chuyện, vui vẻ nói: “Phải rồi, bọn họ còn mời thêm một người nữa tham gia kỳ phỏng vấn ấy, hình như tên… Hạ Tử Cầm! Đúng! Chính là cô ấy! Cô luật sư này mấy năm trở lại đây rất có tiếng, mới về nước gần đây thôi.”
Hạ Tử Cầm?
Ôn Nguyễn nhíu mày.
Cái tên này nghe quen thế..