Đọc truyện Ôn Mộc Thành Lâm – Chương 38
Thứ Sáu đi từ sáng sớm, mười giờ tới nơi.
Ông Thư Quốc trông rất khỏe mạnh, tám mươi lăm tuổi có thể được trạng thái như vậy đúng là không dễ dàng, ông đương nhiên còn nhớ Ôn Mộc, ngồi ở trong sân híp mắt cười với cậu: “Trở về là tốt rồi trở về là tốt rồi.”
Vui sướng nhất vẫn là Ông Đinh Đinh, không chỉ có bánh kem, Ôn Mộc còn muốn đích thân làm mì trường thọ cho nhóc, hiện đang vừa học vừa làm.
Nhà bếp nằm ở bên trái mảnh sân, rộng rãi sáng sủa, Cố Thành Lâm đứng ở một bên chỉ đạo, Ôn Mộc loay hoay nửa ngày làm cho cả người đầy bột mì, Ông Đinh Đinh làm bộ đi ngang qua nhà bếp ba lần, mì trường thọ mình thích còn chưa làm xong, Ôn Mộc giơ tay chùi chùi mặt, nắm một vắt mềm oặt, hỏi: “Như vậy được chưa?”
Cố Thành Lâm nói: “Mềm quá, chưa được.”
Ôn Mộc lại bỏ thêm chút mì, xoa nhẹ mấy lần, lại hỏi Cố Thành Lâm: “Vậy được chưa?”
Cố Thành Lâm nói: “Cứng quá, vẫn chưa được.”
Ôn Mộc sợ Ông Đinh Đinh bị đói, lại bỏ thêm chút nước, qua lại mấy lần, một vắt mì ban đầu chỉ to bằng lòng bàn tay giờ đã bự tổ chảng, nhưng Cố Thành Lâm vẫn nói chưa được, Ôn Mộc ủ rũ không thôi, cậu đúng là chẳng làm được gì, chỉ có thể cầu viện Cố Thành Lâm: “Anh giúp em một chút đi, em sợ lỡ giờ cơm.”
Cố Thành Lâm nhíu mày: “Không phải em muốn tự làm à?”
Ôn Mộc cũng cảm thấy mình ngày càng phiền: “Nhưng em làm không được.” Trên tay cậu còn dính bột mì, cậu cọ cọ trán lên ngực Cố Thành Lâm, Cố Thành Lâm hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Ôn Mộc cọ thêm hai lần nữa, vô cùng đáng thương, nói: “Em đang làm nũng.”
“Thế à?” Cố Thành Lâm bị câu trả lời này chọc cười, tiếng cười trầm ấm phả vào tai Ôn Mộc, Ôn Mộc ngơ ngác, đột nhiên ngẩng đầu, sau đó hai người đồng thời phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, đầu Ôn Mộc đụng phải cằm Cố Thành Lâm.
“Đau không?” “Có đau không!”
“Không sao.” “Không đau!”
Không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, bốn mắt nhìn nhau, lại cùng nhau cười ra tiếng, Ôn Mộc giúp Cố Thành Lâm xoa xoa cằm, lau bột mì dính trên mặt anh, lâu không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này khiến cậu không dời nổi mắt, chỉ có thể ngốc nghếch nói: “Anh cứ như ông lão í, ông lão đẹp trai nhất!” echkidieu2029.wordpress.com
Cố Thành Lâm thay đổi vị trí với cậu, rửa tay xong thì đặt vắt mì lên thớt, Ôn Mộc thấy anh không thêm thắt gì nữa, nghi ngờ nói: “Không phải là chưa được sao?”
“Lừa em thôi, ngốc quá.”
Ông Đinh Đinh lần thứ tư nằm nhoài ở cửa phòng bếp liếc trộm bên trong: “Anh Ôn Mộc ơi khi nào mới được ăn vậy.”
Ôn Mộc đang giúp Cố Thành Lâm buộc tạp dề, vội vàng nói: “Nhanh thôi, sắp xong rồi!”
Cùng một già một trẻ ăn xong bữa trưa, hai người trở về phòng của mình ngủ, vào thu, trời lạnh hơn một chút, Ôn Mộc đang ngủ mơ màng nghe thấy Cố Thành Lâm nói với cậu là phải đi ra ngoài một lúc, cậu đáp lời qua loa, lúc thức dậy Cố Thành Lâm vẫn chưa về, cậu rời giường mặc áo khoác vào, quyết định đi tham quan trong sân một chút.
Tiểu viện rộng rãi được bảo mẫu dọn dẹp sạch sẽ, sát vách nhà bếp để cửa mở, hình như là một kho chứa đồ, Ôn Mộc đứng ở cửa nhìn vào thử, đột nhiên phát hiện chiếc xe đạp cậu mua ở gần khu nhà chung hồi đó.
Xe đạp được bảo quản rất tốt, chẳng có bụi bặm gì, bánh xe vẫn rất căng, trong tay bảo mẫu đang cầm mấy tấm cạc-tông định đem bán ve chai, thấy Ôn Mộc đẩy xe đạp, cười nói: “Thành Lâm bảo cô giữ gìn nó, thỉnh thoảng cô lại lấy ra lau, xẹp bánh thì lại bơm.”
Ôn Mộc cảm kích nói: “Cảm ơn cô.”
Đạp xe trong hẻm được hai vòng, Ôn Mộc đột nhiên hơi nhớ khu nhà chung cậu từng ở hai tháng, mới vừa chuẩn bị đi về chờ Cố Thành Lâm cùng đi thăm, thì thấy ở cuối hẻm có hai người đang đứng, một là Cố Thành Lâm, một là kẻ đầu sỏ khiến cậu và Cố Thành Lâm chia li năm năm, Viên Khôn.
Viên Khôn vẫn mặc một bộ âu phục phẳng phiu, nhưng mặt lún phún râu, tóc tai ngổn ngang, người thì lòm khòm trông rất chật vật, gã hỏi Cố Thành Lâm: “Con thật sự muốn giao chú cho Phương thị sao?”
Cố Thành Lâm cụp mắt, cũng không để ý tới gã.
“Chú… Chú chưa từng đối xử tệ bạc với con mà phải không? Chú cũng là vì tốt cho con mà Thành Lâm, chú muốn cho cho con một cuộc sống tốt hơn cũng là sai sao? Tất cả những gì chú làm đều vì con, chú muốn con giành lại thứ thuộc về mình cũng là sai sao?” Viên Khôn kích động, huyệt thái dương giần giật, gã nắm cổ áo Cố Thành Lâm, nắm rất chặt: “Là con không thích tranh giành! Vậy còn mở công ty giải trí làm cái mẹ gì! Phương thị mới là thứ cần tới con! Tại sao con không lấy về! Con muốn như thế nào đây hả!”
Cố Thành Lâm nói: “Tôi muốn ông chết.”
“Con…” Viên Khôn cắn chặt chân răng, hai mắt đỏ đậm: “Khi con còn bé, chú đối xử với con rất tốt mà phải không, lúc con vừa ra đời, chú còn bế con! Thành Lâm, con bây giờ còn nhỏ, chứng cứ con lấy được đều là giả, mẹ con đối xử tốt với chú như vậy, sao chú có thể hại bà ấy được? Thành Lâm con tin chú đi, chú cũng là vì con, cũng là vì không để sự nghiệp của mẹ con không rơi vào tay người khác! Đúng rồi, là do ba con, đều là vì ba con kiêng dè vị trí của ổng! Ổng rất sợ chết! Nếu như lúc đó ổng giúp Phương Tử Hinh! Sao bà ấy có thể bị kéo xuống được!”
Cố Thành Lâm không tốn chút sức nào đẩy tay gã ra, mỗi một câu nói của gã đều chảng đả động gì được tới anh.
Viên Khôn từng là nhân viên của Phương thị, sau nhiều năm rốt cuộc cũng leo lên được vị trí lý tưởng, gã và Trần Bằng đều giống nhau, điều kiện gia đình không tốt, nhưng Trần Bằng chân thật chịu khó, Viên Khôn thì lòng tham không đáy.
Gã đã sai lại còn không biết đủ, lúc công ty đối thủ mời gọi gã, gã chẳng thèm suy nghĩ cân nhắc, thần không biết quỷ không hay bán lại tài liệu quan trọng của Phương thị, khi đó Phương thị đang trong thời kì rung chuyển, cấp cao biến động rất lớn, Viên Khôn không có đầu óc, không chỉ có khoản tiền mà đối phương cam kết chưa gửi tới, lại còn suýt nữa bị lộ tẩy, gã vì bảo vệ chức vụ, tự cho là thông minh giá họa tất cả cho Phương Tử Hinh, Phương Tử Hinh có ơn với gã, đề bạt gã lên vị trí cao, lúc đó gã nghĩ rất đơn giản, gã cảm thấy Cố Trì Thanh có quyền, mặc dù đẩy mọi chuyện cho Phương Tử Hinh, nhưng có lẽ Cố Trì Thanh cũng sẽ bảo vệ được vợ mình.
Cố Trì Thanh quả thật cũng bị gã làm dao động, nhưng cuối cùng không đấu lại tình cảm phu thê của Phương Tử Hinh, Phương Tử Hinh biết chuyện này sẽ liên lụy đến chồng, hơn nữa Cố Thành Lâm tuổi còn nhỏ, bà không hy vọng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của con trai, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chọn bỏ công ty.
Trải qua chuyện này, chốn quan trường khó lường cũng làm cho Cố Trì Thanh uể oải bất kham, hai vợ chồng bàn bạc, dẫn Cố Thành Lâm cùng ra nước ngoài cư trú bắt đầu lại cuộc sống mới, tất cả kế hoạch đều ổn thỏa, nhưng vào ngày xuất phát lại xảy ra chuyện.
Viên Khôn là thân tín của Phương Tử Hinh, Phương thị đương nhiên sẽ không để gã ở lại, gã trách Cố Trì Thanh khoanh tay đứng nhìn, trách Phương Tử Hinh không tranh không đoạt, trách cái chữ “tình” kia, mẹ nó chỉ vì chữ “tình”, tình thân tình yêu! Một đống thứ chó má khiến gã mất hết tất cả!
Gã có chút áy náy, nhưng ích kỉ nhiều hơn, cho nên gã muốn cho Cố Thành Lâm đoạt lại Phương thị, như vậy là gã có thể lấy lại chức vị của mình, đồng thời cũng coi như trả Phương thị lại cho Phương Tử Hinh.
Thế nhưng Cố Thành Lâm cũng khinh thường…
Viên Khôn tức giận không thôi, trong mắt bắn ra lửa giận, cơ mặt run rẩy, gã đột nhiên móc ra một cây dao ngắn, gầm nhẹ: “Cố Thành Lâm! Mày giao tao cho Phương thị tao sẽ phải ngồi tù! Vào tù tao sẽ xong đời! Tao xong đời thì mày cũng đừng hòng sống sót! Mẹ nó mày xuống địa ngục với bố mẹ mày đi! A ——!”
Cố Thành Lâm vừa định cướp cây dao trong tay Viên Khôn, chỉ nghe gã kêu thảm một tiếng ngã trên mặt đất.
Lồng ngực gầy ốm của Ôn Mộc phập phồng kịch kiệt, cầm trên tay một cục gạch vuông màu đỏ, cậu giận không nhịn nổi, như một sư tử con hung mãnh, đá một phát văng luôn cây dao trên tay Viên Khôn, lại dùng sức đạp vào bụng gã: “Dám bắt nạt Cố Thành Lâm à, bắt nạt bạn trai tôi à! Tôi… Tôi…” Cậu không biết chửi bậy, không thể làm gì khác hơn là trừng Viên Khôn nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, ông chạy không thoát đâu! Ông chờ ngồi tù đi!”