Đọc truyện Ôn Mộc Thành Lâm – Chương 33
Cố Thành Lâm rất khó dỗ, củi gạo dầu muối gì cũng không xi nhê, những ngày qua trong đầu Ôn Mộc đều là làm cách nào để anh vui vẻ, thậm chí còn không rảnh bận tâm chút tự trách và hổ thẹn kia, Cố Thành Lâm rất dễ dàng bắt bí cảm xúc của Ôn Mộc, anh muốn Ôn Mộc nhìn về phía trước, muốn làm cậu hoàn toàn hết áy náy, sải bước đi đến bên cạnh anh.
Học sinh tiểu học nghỉ hè được hơn một nửa kì rồi, giữa trưa hôm nay, Ông Đinh Đinh vừa xem phim hoạt hình vừa làm bài tập hè, viết một lần lại xem năm phút, nhóc ngoại trừ xem phim hoạt hình đôi mắt còn không ngừng nhìn ra phía sân trông ngóng, làm được một tiếng đồng hồ, còn chưa qua trang mới, cuối cùng tiếng gõ cửa “cộc cộc” vang lên, Ông Đinh Đinh ném bút la to: “Tới rồi!”
“Chạy chậm thôi.” Ông Thư Quốc ngồi ở xe lăn căn dặn, rồi đi xếp quần áo bỏ vào chiếc cặp nhỏ.
Phùng Xuyên đến thành phố B làm việc, tiện thể tới đón Ông Đinh Đinh sang bên kia, Ông Đinh Đinh hỏi hắn: “Chú Phùng, anh Thành Lâm gọi con qua chơi thật hả?” echkidieu2029.wordpress.com
Phùng Xuyên nói: “Đúng vậy, mang theo bài tập hè, làm xong rồi về.”
“Ỏ!” Ông Đinh Đinh bĩu môi: “Không thể đợi khi nào về mới làm sao?”
“Anh ấy nói không được.” Phùng Xuyên cười truyền lời, vừa lớn tiếng hỏi tình trạng sức khỏe của Ông Thư Quốc, cầm cặp sách rồi bàn giao vài câu với bảo mẫu, dẫn Ông Đinh Đinh cùng bài tập đi.
Hôm nay Cố Thành Lâm bảo Ôn Mộc ở lại ký túc xá, bảo cậu chờ nhận đồ chuyển phát nhanh, mãi đến tận ba giờ tiếng gõ cửa mới vang lên, Ôn Mộc chào hỏi với Phùng Xuyên đứng ngoài cửa, nói còn chưa dứt lời, liền thấy Ông Đinh Đinh đã lớn tướng đứng phía sau Phùng Xuyên.
Ôn Mộc ngơ ngác: “Đinh… Đinh Đinh?”
“Anh Ôn Mộc!” Ông Đinh Đinh trừng to mắt không dám tin.
Ôn Mộc hoàn toàn không ngờ nhóc còn nhớ đến mình, trong lòng lập tức trào lên chút chua xót, cậu không chỉ thất hứa với Cố Thành Lâm, cũng không gọi điện thoại cho Ông Đinh Đinh.
“Anh Ôn Mộc anh đã đi đâu vậy!” Vành mắt Ông Đinh Đinh đỏ lên, nhóc đã cao đến eo Ôn Mộc, cũng không còn có thể tiếp tục ôm bắp đùi cậu như khi còn bé được nữa.
Tạm biệt Phùng Xuyên, Ôn Mộc dẫn nhóc vào phòng, bảo nhóc ngồi trên ghế sa lon, rồi vào nhà bếp mang nước trái cây ra.
Ông Đinh Đinh không còn núc ních như ngày xưa, ánh mắt cứ dán vào cậu, chờ cậu đi ra, liền đứng lên nói: “Anh Ôn Mộc, anh xem có phải em cao lên đúng không?”
Ôn Mộc mơ hồ nói: “Rất cao lớn.”
Ông Đinh Đinh vẫn là một đứa nhỏ, trong lòng chẳng để ý nhiều như vậy, nhóc muốn hỏi cái gì sẽ thẳng thắn hỏi, nhóc nói: “Anh Ôn Mộc anh đã đi đâu vậy, sao anh không gọi điện thoại cho em? Em chờ anh lâu lắm đó, số điện thoại của ông em vẫn giữ nguyên mà!”
Ôn Mộc xoa xoa tóc nhóc, đỏ mắt nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Không phải không phải đâu, em không có trách anh Ôn Mộc.” Ông Đinh Đinh luống cuống giải thích: “Chỉ là anh không gọi điện thoại cho em, em có hơi nhớ anh, em và anh Thành Lâm đều nhớ anh, hơn nữa anh ấy còn bắt nạt em, anh chờ một chút! Em cho anh xem chứng cứ!” Ông Đinh Đinh lục tung khắp phòng, cuối cùng tìm ra một thùng giấy dưới gầm giường Cố Thành Lâm, nhóc ôm ra ngoài, đặt ở trên bàn trà, bên trong có một chồng truyện cổ tích, lọ hoa pha lê ở trong nhà hàng Tây, túi nhựa của hiệu thuốc 24h, còn có mấy miếng băng dán chưa dùng hết, Ông Đinh Đinh không để tâm mấy thứ khác, chỉ lấy ra mấy cuốn truyện của mình, tủi thân nói: “Anh Thành Lâm còn cướp truyện của em, em muốn cáo trạng với anh, nhưng anh lại không gọi điện thoại cho em.”
Ôn Mộc nhìn cái thùng đồ kia, trái tim lại bắt đầu đau nhói, Ông Đinh Đinh có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, nhưng cảm xúc của Ôn Mộc tụt xuống rất rõ ràng, làm Ông Đinh Đinh cũng khó chịu theo: “Em thật sự không trách anh Ôn Mộc mà, trước đây em còn mơ thấy anh, sau đó anh Thành Lâm nói, nếu như mơ thấy anh thì gọi điện thoại nói cho anh ấy biết, kể cho anh ấy nghe anh Ôn Mộc ở trong giấc mơ trông như thế nào, có thay đổi hay không, nhưng trong giấc mơ của em đều là anh Ôn Mộc kể chuyện cho em nghe, có đôi khi là ở trong sân, có lúc là ở trong phòng anh Ôn Mộc, mỗi lần đều không khác mấy, nhưng anh Thành Lâm vẫn muốn nghe em nói, em nói hết cho anh ấy nghe, nhưng anh ấy vẫn cướp truyện của em.” Ông Đinh Đinh tức giận bất bình.
Ôn Mộc ôm nhóc vào trong lòng, nói không nên lời.
Lúc Cố Thành Lâm trở về, Ôn Mộc cùng Ông Đinh Đinh đang chờ anh về ăn cơm, Ôn Mộc làm cơm không ngon, chỉ khá hơn đồ ăn ngoài một chút.
Bọn họ đã lâu rồi không ăn cơm cùng nhau, Ông Đinh Đinh vô cùng vui vẻ, kể cho Ôn Mộc nghe rất nhiều chuyện trường lóp, buổi tối rửa mặt xong xuôi Ông Đinh Đinh mặc áo ngủ chuẩn bị đi tìm Ôn Mộc, chân trước mới vừa bước vào, chân sau liền bị Cố Thành Lâm kéo cổ áo sang phòng đối diện, lạnh nhạt nói: “Lát nữa nhớ nhận điện thoại.” Sau đó đi ra đóng cửa lại.
Ôn Mộc ngồi một mình ở trong phòng, trên giường còn để chồng truyện cổ tích của Ông Đinh Đinh, tâm trạng của cậu vẫn chưa tốt lên, miễn cưỡng đứng ở ngoài cửa nhìn Cố Thành Lâm cười cười.
Cười còn khó coi hơn cả khóc, Cố Thành Lâm nói: “Đây là lần cuối cùng em hổ thẹn vì chuyện lúc trước.”
“Nhưng mà em… Em thật sự…” Ôn Mộc cúi đầu.
“Ôn Mộc.” Cố Thành Lâm gọi tên cậu, nghiêm túc nói: “Anh chờ em, cho dù là bao lâu, chỉ cần em có thể tới là được rồi. Anh nói rồi anh sẽ không bởi vì chuyện này mà trách em.”
“Nhưng anh không phải là Ông Đinh Đinh, không biết nó nghĩ như thế nào, bây giờ em gọi điện thoại hỏi nó, nếu như nó tha thứ cho em thì em cũng phải tha thứ cho bản thân mình.”
Ngón tay Ôn Mộc giật giật, do dự vài giây cầm điện thoại tới.
Ông Đinh Đinh đang nằm lì ở trên giường chơi game trên điện thoại Cố Thành Lâm, tiếng chuông đột nhiên vang lên, Ông Đinh Đinh nhìn tên, nghi ngờ bắt máy: “Alo?”
“Đinh Đinh…”
“Anh Ôn Mộc!” Ông Đinh Đinh vội vàng bật dậy.
“Đinh Đinh em đang làm gì vậy.” Giọng Ôn Mộc hơi run lên.
“Em… Em đang chơi game!”
Ôn Mộc hỏi: “Chơi có vui không?”
Ông Đinh Đinh nói: “Vui lắm ạ!”
“Vậy ngày mai anh dẫn em đến khu trò chơi, có được không?”
“Thật không ạ!?”
Ôn Mộc nói: “Thật.” Cậu dừng lại vài giây mới nói: “Xin lỗi, điện thoại của anh Ôn Mộc tới muộn rồi.”
Ông Đinh Đinh lắc đầu nguầy nguậy: “Không sao, anh Ôn Mộc còn có thể gọi điện thoại cho em thì không sao nữa rồi.”
Cúp điện thoại, Ôn Mộc đi tới bên cạnh Cố Thành Lâm, chủ động ôm eo anh, cọ cọ hai mắt đỏ bừng vào lòng anh: “Ngày mai có thể rủ anh đến khu trò chơi không?”
“Có thể.” Cố Thành Lâm nói.
Lúc Ôn Mộc mời Cố Thành Lâm, quên mất anh đang là người nổi tiếng.
Lúc Cố Thành Lâm đồng ý với Ôn Mộc, cũng quên mất mình đã không còn là tay trống ở quán bar năm nào nữa.
Ngày kế, ba người cùng xuất phát, Ôn Mộc giống như được quay lại năm năm trước, khi đó cũng là cậu cùng Cố Thành Lâm dẫn Ông Đinh Đinh đi chơi, bây giờ vẫn là ba người bọn họ, chỉ là từ khu trò chơi thiếu nhi ở cửa hàng thức ăn nhanh chuyển thành một khu trò chơi cỡ lớn.
Ông Đinh Đinh hưng phấn chạy vài vòng, nhưng trò đầu tiên còn chưa đợi được chơi, Cố Thành Lâm đã bị fan phát hiện.
Anh quá bắt mắt, vóc người cao to xuất chúng, mặc dù đã đội cái mũ Ôn Mộc mua trên đường, nhưng vẫn hấp dẫn người qua đường nhìn lên, cái này không quan trọng bằng fan nhận ra thần tượng của mình.
Fanboy hô to: “Thành Lâm!” Cố Thành Lâm có rất nhiều fanboy, đa số đều là ngưỡng mộ kỹ thuật của anh, thực lực quá ghê gớm, không phục không được.
Ôn Mộc và Ông Đinh Đinh cùng ngẩng đầu, Cố Thành Lâm lập tức sẽ bị bao vây, Ôn Mộc tay mắt lanh lẹ, nắm lấy tay Cố Thành Lâm chạy ngay, còn không quên bảo Ông Đinh Đinh theo sát ở phía sau, cậu đột nhiên cảm thấy gầy cũng rất tốt, lúc chạy người nhẹ như lông hồng, bước đi như bay, tuy rằng thể lực không tốt, thở hổn hển.
Đang nghỉ hè nên khu trò chơi chỗ nào cũng đầy người, Ôn Mộc vất cả tìm được một nơi bí mật, hô hấp không thông, nói: “Ở đây… ở đây không sao rồi…”
Ông Đinh Đinh chạy tới còn quay đầu nhìn phía sau, thấy không ai đuổi theo, mắt lom lom nhìn các trò chơi, lòng ngứa ngáy, tuổi nhóc còn nhỏ, không thể đi chơi một mình, Ôn Mộc nhìn về phía Cố Thành Lâm mặt không đỏ tim không đập, nói: “Hay là chúng ta đi về trước đi, ngày mai em lại dẫn Đinh Đinh lại đây chơi vậy?”
Ông Đinh Đinh là một đứa nhỏ thông tình đạt lý, còn chưa gật đầu, đã nghe Cố Thành Lâm nói: “Chờ ở đây.”
“Nhưng mà anh…” Ôn Mộc sợ anh đi ra ngoài liền bị phát hiện.
Cố Thành Lâm nói: “Không sao cả.”
Vị trí này là một góc bỏ đi của khu trò chơi, một lớn một nhỏ ngồi xổm sau một chiếc cầu tuột thiếu nhi cũ nát chờ Cố Thành Lâm, Ông Đinh Đinh quay đầu không thấy Cố Thành Lâm đâu nữa mới nhỏ giọng mật báo: “Anh Ôn Mộc, anh Thành Lâm gọi anh là bảo bối ngoan á.”
Ôn Mộc chớp mắt mấy cái, đột nhiên đỏ mặt: “Lúc, lúc nào cơ?”
“Anh ấy không có mở miệng gọi, là tên của anh trong điện thoại anh ấy! Hôm qua gọi điện thoại em đã nhìn thấy rồi.” Ông Đinh Đinh hiến dâng một món quà quý.
Ôn Mộc xoa xoa lỗ tai, nhớ lần đầu tiên bọn họ trao đổi số điện thoại Cố Thành Lâm rõ ràng ghi là “Đồ ngốc”
Cũng không biết đã sửa lại khi nào…
Sau mười phút, đằng sau cầu tuột cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân, Ôn Mộc và Ông Đinh Đinh đồng thời đứng lên, lại đồng thời giật mình.
“Cố… Thành Lâm?”
“Ừm.” Giọng nói của đối phương rất ngộp, là từ trong mascot thú lông xù truyền ra, vật biểu tượng của khu trò chơi là một con gấu màu nâu nhạt rất dễ thương, cái đầu to lớn, chân lại ngắn ngủn, lúc đi còn lắc lư qua lại rất đáng yêu, mỗi một mascot đều cầm trong tay một chùm bong bóng để tặng cho người qua đường.
Cố Thành Lâm cũng cầm một chùm, anh đi tới trước mặt Ôn Mộc, đưa cho cậu một quả bóng hình trái tim trước, rồi sau đó lại cho cậu một quả hình tròn.
Tay nhỏ của Ông Đinh Đinh cứ với lên rồi lại thả xuống, thả xuống lại với lên, đôi mắt to đen láy nhìn mãi không nghỉ, sau khi mascot này đưa hết bóng bay, trong tay nhóc vẫn chẳng có quả nào, Ông Đinh Đinh rên khẽ một tiếng, mắt nhìn về phía Ôn Mộc: “Anh Ôn Mộc, có thể cho em một trái bong bóng không?”
Trong tay Ôn Mộc có một chùm bóng đủ màu sắc hình dáng, thiếu điều kéo cậu bay lên trời, cậu nhìn ánh mắt Ông Đinh Đinh, do dự vài giây, đột nhiên chắp tay sau lưng, ngượng ngùng nói: “Đinh Đinh, anh mua cho em một chùm mới nha, có được không?”
Quà Cố Thành Lâm tặng cho cậu, cậu muốn giữ lại cho riêng mình…