Đọc truyện Ôn Lương – Chương 9
Rốt cuộc tại sao lại ghét bỏ, trong lòng Diệp Phi rõ ràng.
Thời gian trước nàng trêu chọc Tả Lộ Dư quá nhiều, bây giờ bỗng thấy mình chòng ghẹo người khác, người này hiện giờ đối với nàng chẳng khác gì người xa lạ, cảnh này có thể so với hiện trường kết án.
Nàng lại lướt lên, thấy mình và Dương Dương nói chuyện phiếm, nàng càng chịu không nổi thoát thẳng ra ngoài.
Ai đã từng nói lướt nhật kí trò chuyện với người bạn mà mình càng ngày càng xa cách sẽ thấy thương cảm, nhưng sao giờ nàng lại thấy xấu hổ vậy chứ?
Mới định buông điện thoại, màn hình bỗng sáng lên, Diệp Phi cầm lên nhìn, là tin nhắn của Tả Lộ Dư, Diệp Phi lập tức mở ra.
Tả Lộ Dư: Tìm thời gian ăn bữa cơm với ba mẹ em.
Tả Lộ Dư: Chị nghe người ta nói, sau khi kết hôn nên ăn cơm chung.
Nàng nhướng mày, trả lời: Ừ.
Diệp Phi: Khi nào chị rảnh, để em nói với ba mẹ.
Tả Lộ Dư: Hôm sau sau khi em về nhà đi.
Tả Lộ Dư: Để chị mời, có thành ý hơn.
Diệp Phi: Ừ.
Diệp Phi đi công tác trong năm ngày, vì hợp tác nhóm nên nàng đã được kết bạn với rất nhiều bạn mới.
Đến đâu nàng cũng không thể rảnh rỗi, sáng bận việc công ty, buổi tối hẹn hò bạn mới, nàng đã đến tất cả những nơi được giới thiệu là ăn ngon chơi vui ở địa phương.
Mấy hôm nay Tả Lộ Dư không tìm nàng, thiếu chút nữa nàng đã quên việc mình đã kết hôn.
Nàng vô tư tán gẫu uống rượu với bạn bè, thảo luận chủ đề mười tám cộng, chơi trò táo bạo, càn rỡ tác hợp ghép đôi.
Vì lẽ đó mà ngày lên máy bay trở về, bất ngờ nhận được lời thăm hỏi ân cần của Tả Lộ Dư từ quê nhà, nàng có hơi sửng sốt.
Tả Lộ Dư: Ở sân bay?
Diệp Phi cười toe toét, phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, nàng cũng rất vui vẻ, tâm trạng tốt, thấy Tả Lộ Dư gửi tin nhắn, tất nhiên cũng hài lòng.
Nàng lùi mấy bước nhỏ, cách khỏi đội ngũ một khoảng, ấn biểu tượng micro, nhẹ giọng nói: Đúng vậy vợ à, có nhớ em không?
Vợ không trả lời nàng, mà gửi tin nhắn hỏi: Có muốn chị đón em không?
Còn phục vụ tốt như vậy?
Diệp Phi cúi đầu đánh chữ: Thôi, em phải về công ty họp.
Diệp Phi: Cám ơn.
Diệp Phi phải trở về công ty họp, làm tóm tắt lần phỏng vấn này.
Cuộc họp kéo dài hơn một giờ, Diệp Phi chăm chú làm xong ghi chép sau đó thu dọn, thời gian vừa lúc giờ cơm, nàng vào nhóm chat hú hét, có mấy người đáp lại, Diệp Phi lập tức đặt phòng ăn riêng.
Đó là cách nàng làm việc, nghĩ là làm, bạn bè đã quen với điều đó.
Không đến một giờ sau, Diệp Phi bắt xe đến phòng ăn, bên trong đã có một vài người.
Diệp Phi cất túi, nhìn một vòng, hỏi: “Tụi con trai đâu? Không ai đến à.”
Một người bạn ngồi chơi điện thoại: “Nói có trận bóng, một đám đến quán bar rồi, vừa rồi còn hỏi cậu có đi không, mình giúp cậu trả lời, nói cậu không đi.”
Nàng không để ý, kéo ghế ngồi xuống, cô gái đó cười cười, còn nói: “Diệp Phi, một lát nữa Vương Ngữ đến.”
Diệp Phi nhíu mày: “Cậu ta đến làm gì?”
Người bạn khụ một cái, mở điện thoại, nhéo cổ đọc lên tin nhắn của Vương Ngữ trong nhóm chat: “Ôi ~ mình mới thấy tin nhắn ~ mình ăn rồi ~ giờ đến có muộn quá không nhỉ ~.”
“Cậu ta nói như vậy, là đến chỗ tụi mình hay là đi xem bóng?”
“Đến bên tụi mình.” Người bạn nhún vai: “Chắc là cậu ta không đọc kĩ tin nhắn, thấy tụi mình bàn địa điểm nhà hàng đã trả lời liền.”
Nàng bĩu môi: “Nói với cậu ta, không có đám con trai ở đây, bảo cậu ta đừng đến.”
Người bạn cúi đầu muốn gõ chữ, nhưng dừng lại nói: “Không kịp rồi, cậu ta nói đang ở dưới lầu.”
Cả đám trong phòng ăn chậc chậc lên.
Trước khi Diệp Phi đến mọi người đã gọi món xong, mới ngồi một lúc đồ ăn đã được bưng lên.
Diệp Phi hơi đói, nghe mọi người nói chuyện cũng không chen vào, múc cơm ăn trước.
Mới bới mấy cái, cửa phòng bị đẩy ra, phòng ăn đang náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Vương Ngữ.
Uống một hớp canh nuốt xuống đồ ăn trong miệng, thấy Vương Ngữ đi vào nhìn xung quanh, dường như hơi khó chịu.
“Chỉ có các cậu thôi à?”
Một người bạn mở miệng: “Đúng vậy, chỉ có tụi mình, cậu còn muốn có ai?”
Vương Ngữ cười gượng: “Không có.”
Diệp Phi khẽ cười, nhìn người ở cửa, rút khăn giấy lau tay, trông rất lễ độ nói: “Vương Ngữ, ăn rồi à?”
“Ăn rồi.”
Diệp Phi nhướng mày: “À, ăn rồi à.”
Nàng lại lo lắng nói: “Vậy mình xoạc chân* cho cậu nha.”
*Xoạc chân: Chỉ một người bắt cá nhiều tay, tương đương với câu chân đạp nhiều thuyền.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Tiếng cười điên cuồng vang lên trong phòng, thậm chí có người vỗ tay, Vương Ngữ đứng trước cửa đỏ mặt, nói câu có việc đi trước rồi rời khỏi.
Vương Ngữ vừa mới đi, một người bạn đến cạnh Diệp Phi: “Thị phi, nghe không?”
Nàng cảm thấy hứng thú: “Cậu kể đi.”
Người bạn cười, mở wechat ra: “Tuần trước Nhâm Đào nói với mình, cậu ta với Vương Ngữ quen nhau, kết quả hôm sau, Nhạc Phong đăng một cái ảnh đang ăn cơm với Vương Ngữ lên wechat.”
Người bạn bên tay phải Diệp Phi cũng ồ lên: “Có hôm mình thấy Nhâm Đào đăng lên wechat, bảo là ngày mai có tin vui, hôm sau cũng không thấy tin vui của cậu ấy, mình để ý thử, không ngờ cậu ta đã xóa cái tin vui khỏi wechat.”
Người bạn bên tay trái Diệp Phi: “Dữ dội, một lúc chơi hai tên con trai trong tay.”
Bên tay phải: “Sau đó Nhạc Phong cũng xóa wechat.”
Bên tay trái: “Hôm nay cậu ta còn có mặt mũi đến.”
Bên tay phải: “Lúc cậu ta mới vào nhóm, ỏn ẻn uốn éo gửi mấy tin nhắn thoại là mình đã thấy cô gái này không ổn.”
Diệp Phi cười: “Sao không ổn? Là kiểu con trai sẽ thích, không ổn kiểu này à?”
Bạn Diệp Phi tiếp chuyện hài hước, cố làm ra vẻ nũng nịu đáp: “Không đúng đâu, là kiểu không ổn này nà ~.”
Bên tay trái: “Sau đó đúng là không được bình thường, lần đầu tiên xuất hiện cậu ta đã ngồi vào giữa đám con trai, mình biết cô gái này sẽ gây chuyện gì đó.”
Bên tay phải: “Đúng là gây chuyện, mình thấy không chỉ hai người này, những người khác không chừng không có thói quen đăng wechat.”
Diệp Phi nhướng mày: “Chuyện hót hòn họt như này, mà các cậu không nói cho mình biết đầu tiên?”
“Tại cậu đi công tác, không thấy cậu online, nghĩ là cậu bận.”
Diệp Phi gật đầu, vô tư tiếp tục ăn, mọi người ăn uống trò chuyện trời nam đất bắc, bỗng nhiên có người nói “son môi của Xioo”, tai Diệp Phi thính nhất, lập tức ngẩng đầu lên.
Bạn thứ nhất: “Hôm qua mình vừa mua, của cậu là màu gì?”
Bạn thứ hai: “House52, mình thích màu này.”
Bạn thứ ba: “Có người đề cử kem nền của Xioo cho mình, mình xài thử, thật sự rất tốt, giới thiệu cho các cậu.”
Diệp Phi đặt đũa xuống, lấy ra một cái hộp trong túi: “Là cái này à?”
Bạn thứ ba nhận lấy cái hộp từ Diệp Phi: “Đúng vậy, xài rất tốt, Diệp Phi cậu cũng mua à?”
Diệp Phi gật đầu, lại lục lọi trong túi: “House52, là cái này à?”
Nàng còn chưa nhìn hàng chữ ở dưới, bạn thứ hai đã chỉ vào thỏi son của nàng rồi gật đầu: “Đúng đúng.”
Diệp Phi lại móc ra một lọ nước hoa: “Cái này các cậu thích không?”
Cả đám “wow” lên.
Bạn thứ tư: “Diệp Phi, cái này hết hàng rồi, sao cậu mua được vậy?”
Lần trước trợ lý của Tả Lộ Dư gửi cho nàng một thùng lớn sản phẩm của Xioo.
Lần này đi công tác, nàng chọn một số mang theo nhưng vẫn chưa sử dụng đến nên để trong túi.
Diệp Phi rất hào phóng, lục lọi trong túi, móc ra hộp phấn phủ cuối cùng, đặt tất cả lên bàn, dứt khoát chia: “Tặng các cậu.”
Bạn bè mừng rỡ, lập tức nhận lấy và cảm ơn.
Diệp Phi suy nghĩ, nói: “Nói ra có thể các cậu không tin, mình kết hôn rồi.”
Quả nhiên vẻ mặt mọi người không tin, nhưng vẫn phối hợp trả lời: “Kết hôn với ai? Nam hay nữ?”
Bạn thứ hai đã tô son môi, bặm bặm môi: “Chắc là nữ rồi.”
Diệp Phi cười: “Nói ra các cậu chắc chắn lại không tin, mình kết hôn với chủ tịch của Xioo rồi.”
Quả nhiên mọi người vẫn không tin.
Bạn thứ nhất: “Tả Lộ Dư à.”
“Cậu biết chị ấy?”
Bạn thứ hai: “Ai mà không biết cô ấy chứ, rất ngự tỷ, lúc trước công ty của họ ra nước hoa mới, chụp ảnh của cô ấy, tụi mình đều tưởng là người mẫu mới, kết quả nói là Tả Lộ Dư.”
Bạn thứ ba: “Mình cũng có xem ảnh, là buổi họp báo nhỉ.
Sau này quảng cáo ra mắt, mọi người đều bình luận phía dưới, nói là còn không bằng để Tả Lộ Dư làm người đại diện.”
Diệp Phi đang vô cùng hứng thú, nói: “Vợ của mình tuyệt vời như vậy à.”
Bạn thứ ba: “Vâng vâng vâng, vợ của cậu rất tuyệt.”
Diệp Phi bật cười, cũng không giải thích nhiều.
Tả Lộ Dư không có scandal, mọi người biết đến cô chủ yếu do sản phẩm của công ty.
Mọi người trò chuyện mấy câu thì kết thúc đề tài này.
Diệp Phi ăn no, cũng bắt đầu trò chuyện, ăn canh nhiều, một lát sau nàng muốn đi nhà vệ sinh.
Vì vậy, nàng đến nhà vệ sinh.
Khi trở lại, nàng đi qua vài con đường trên hành lang, chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đi đến.
Diệp Phi nhướng mày, ở phía trước, Tả Lộ Dư đang cầm điện thoại cúi đầu từ từ đi tới, nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc.
Cô vừa đi vừa để ý dưới đất, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bốp, không biết người nào xuất hiện trước mặt, một tay vỗ lên bức tường cạnh cô, chặn đường cô.
“Cục cưng nhà ai mà cũng đi ăn ở đây.”
Tả Lộ Dư nhíu mày ngẩng đầu, thấy là Diệp Phi, ánh mắt dưới cặp kính bỗng trở nên dịu dàng.
“Sao em lại ở đây?”
Nửa tiếng đồng hồ trước Diệp Phi vừa nghe bạn bè khen Tả Lộ Dư, bây giờ thấy người, lòng bay phấp phới.
Cánh tay đè trên tường còn chưa buông ra, nàng lại xoay một vòng, cái tay kia cũng đè lên tường, Tả Lộ Dư hoàn toàn bị nàng vây lấy.
“Cục cưng ở đây, đương nhiên em cũng ở đây.”
Tả Lộ Dư mím môi nhìn nàng: “Em thật là.”
Diệp Phi cười cười, không phá Tả Lộ Dư nữa, thả tay ra, đứng đắn hỏi: “Bàn chuyện làm ăn à?”
Tả Lộ Dư gật đầu.
“Em đi ăn với bạn, cũng gần xong rồi, khi nào chị về nhà?”
“Bên chị cũng xong rồi.”
“Ừ, về nhà chung đi, chị lái xe không?” Nàng ghé sát vào ngửi ngửi: “Có uống rượu không?”
Tả Lộ Dư lắc đầu: “Không có, một lát nữa chị tìm em.”
Vừa nói xong, chợt nghe có người gọi Diệp Phi bên kia hành lang.
Hai người quay đầu nhìn, Diệp Phi thấy người nọ, bất ngờ khựng lại, là Dương Dương.
Nàng nhìn Tả Lộ Dư một cái rồi đi tới, nhưng vừa đứng trước mặt Dương Dương, vẻ mặt của Dương Dương đột nhiên tủi thân, không nói gì đã ôm lấy Diệp Phi.
Diệp Phi cứng đơ: “Ê, ê, ê?”
Nàng lập tức quay đầu lại nhìn, thấy Tả Lộ Dư đã xoay người bỏ đi.
Diệp Phi đẩy Dương Dương ra ngay, thấy vẻ mặt đáng thương của Dương Dương, không khỏi thắc mắc: “Cô bị sao vậy?”
Dương Dương còn chưa lên tiếng, điện thoại của Diệp Phi đột ngột vang lên.
Diệp Phi móc điện thoại ra, là Tả Lộ Dư gửi tin nhắn cho nàng.
Tả Lộ Dư: Chị về nhà trước.
Tả Lộ Dư lại gửi một tin nhắn khác đến: Em về sớm một chút..