Ôn Lương

Chương 20


Đọc truyện Ôn Lương – Chương 20


Cho đến khi đến cửa nhà, Hồ Na cũng không nói lời nào.

Hồ Na cảm thấy tốt hơn là cô không nên nói gì, dù sao thì xem ra hai người ở phía trước vẫn còn rất ổn.

Cô ngẩng đầu nhìn cổng khu nhà, nuốt nước bọt, nói với Tả Lộ Dư: “Cám ơn chị, em đi trước.”
Tả Lộ Dư nhàn nhạt ừ một tiếng: “Không cần cám ơn.”
Hồ Na xuống xe, cô ôm chiếc hộp ra để dưới đất, lấy hành lý từ cốp xe, vẫy tay tạm biệt Diệp Phi, nhìn hai người rời đi mới quay người đi vào khu nhà.

Đi mấy bước, cô suy nghĩ lại cảm thấy áy náy, lập tức lấy điện thoại, gửi wechat cho Diệp Phi.

Hồ Na: Xin lỗi lắm.

Hồ Na: Hai cậu đừng mâu thuẫn không vui vì mình.

Hồ Na: Tội lỗi quá.

Hồ Na: Mấy hôm nữa ba mình cho mình tiền.

Hồ Na: Mình mời cậu ăn cơm.

Diệp Phi: Không sao đâu.

Rốt cuộc có sao không, Diệp Phi cũng không biết, đây là lần thứ hai nhắc đến Dương Dương trước mặt Tả Lộ Dư, lần trước nàng cảm thấy Tả Lộ Dư không vui, trên thực tế cũng không có.

Lần này…!
Vậy chắc cũng không sao?
Diệp Phi mím môi, nghĩ nên mở miệng nói gì đó, nghe thấy Tả Lộ Dư đột nhiên nói: “Không có Hồ Na, tối ở nhà em có chán không?”
“Hả?” Diệp Phi đầu tiên là sửng sốt, mới nhớ đến chuyện hôm qua ở nhà với Hồ Na.

“Không đâu, không phải có chị ở nhà à?”
“Chị nói ít, cũng không biết nên nói gì với em.”
Diệp Phi cười, cúi đầu sờ sờ dây túi, nói đùa: “Hồ Na nói nhiều quá, chị không biết chứ chơi với cậu ấy mệt lắm, em phải cố gắng tiếp chuyện hài với cậu ấy, còn phải tung ra điều thú vị hơn, mệt chết được.” Nàng dựa vào ôi một tiếng: “Tình cảm chị em plastic, rất khó duy trì.”
Tả Lộ Dư bị chọc, mím môi cười: “Lúc trước nghe người ta nói, chơi với em rất vui rất thoái mái, đúng là thật.”
“Nghe ai nói? Chị còn có thể nghe người khác nói về em?”
“Chị không biết, chị tình cờ nghe được.”
Diệp Phi nhướng mày: “Chị cũng thấy vậy à?”
Tả Lộ Dư gật đầu: “Chị cũng thấy vậy.”
Diệp Phi cười đắc ý, cầm lấy dây an toàn, ghé sát vào: “Ý của chị là ở với em rất vui?”
“Ừ.”
Diệp Phi điên cuồng cười trong bụng, chân cũng hưng phấn nhưng lại kiềm chế không giẫm mấy cái, vẫn mím môi chịu đựng, người cũng ra vẻ, ngả về chỗ ngồi của mình.

Nàng lại nghe thấy Tả Lộ Dư nói: “Họ còn nói, bất kể là người thế nào, tính cách thế nào, em cũng ứng đối được.”
Diệp Phi bỏ đi nụ cười, suy nghĩ nhún nhún vai: “Cũng không đúng.” Nàng nghiêng đầu: “Cũng có một số người thật sự không chơi được, không có cách nào nói chuyện với họ được, vẫn phải tùy người.”

Nàng nhìn tình hình giao thông, nghe Tả Lộ Dư hỏi: “Chị thì sao?”
Diệp Phi quay đầu nhìn cô, thấy cô nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt chớp chớp.

Không đợi nàng trả lời, Tả Lộ Dư lại hỏi câu: “Chị rất tẻ nhạt nhỉ.”
Diệp Phi cau mày, nghiêng đầu về: “Không có.”
Diệp Phi giơ tay lên, chơi móng tay: “Người thú vị chia ra rất nhiều loại, nhiều bạn của em rất thú vị, chẳng hạn Hồ Na, Hồ Na rất thú vị, thú vị của cậu ấy hời hợt, nhìn là thấy, cũng dễ giao lưu.

Còn có kiểu thú vị khác giống như chị vậy, chị sâu sắc, chị cần người khác đến gần trái tim của chị để cảm nhận, chị sẽ cười, chị có cảm xúc, chị biết quan tâm người khác.” Nàng suy nghĩ, lại bổ sung: “Thú vị không phải là làm mọi người buồn cười, thú vị là trải nghiệm tâm hồn, chị thích, chính là thú vị, quan hệ giữa người và người, thoải mái, thì sẽ không thấy nhàm chán.”
Cuối cùng Diệp Phi tổng kết một câu: “Chị làm em thấy rất thú vị, em cảm thấy chị rất tốt, rất gần gũi, ở bên chị dù chị không nói gì em cũng không thấy kì lạ.” Nói xong, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Dỗ dành vợ thật khó.

Đặc biệt là một người vợ như Tả Lộ Dư.

Tất nhiên rồi, đoạn văn trên là nàng bất chợt bịa ra, chính nàng cũng không biết nàng nói vớ vẩn nửa thật nửa giả gì nữa.

Nhưng có vẻ tâm trạng Tả Lộ Dư đã tốt hơn khá nhiều.

Mà tất nhiên, cái nhìn này, cũng là Diệp Phi đoán mò.

Bởi vì Tả Lộ Dư cám ơn nàng.

Có lẽ những giải thích vừa rồi đã khiến Diệp Phi tự thuyết phục bản thân, tiếng cám ơn của Tả Lộ Dư làm nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Xe chạy đến đoạn đường tiếp theo.

Nếu Tả Lộ Dư không nói về Dương Dương với nàng, thậm chí còn trò chuyện những thứ này với nàng, Diệp Phi nghĩ, tốt hơn hết là nàng nên gạt Dương Dương sang một bên.

Có lẽ Tả Lộ Dư cũng không để bụng.

Suy cho cùng Dương Dương ném đồ của nàng là sự thật, nàng và Dương Dương cắt đứt cũng là sự thật, việc này thật sự không có gì để vướng bận.

Không bao lâu, Tả Lộ Dư lái xe đến nhà hàng, vì phải đưa Hồ Na nên mất một ít thời gian.

Lúc Diệp Phi khoác tay Tả Lộ Dư vào phòng ăn riêng, Diệc Thanh đã ngồi bên trong.

Thường xuyên đi ăn cùng Tả Lộ Dư, Diệc Thanh cũng không kiêng kị, trước khi Tả Lộ Dư đến, cô đã gọi mấy món.

Thấy hai người đến, cô vẫy tay chào.

“Tôi là Diệc Thanh, lần trước đã gặp ở nhà của Lộ Dư.”
Diệp Phi gật đầu cười: “Xin chào.”
Lúc trước đã từng gặp, không hỏi han nhiều, mọi người cũng không khách sáo với nhau, Tả Lộ Dư nhận thực đơn Diệc Thanh đưa qua, trực tiếp đưa cho Diệp Phi.


Diệp Phi tự nhiên nhận lấy, cũng gọi mấy món.

Dù sao cũng là đồng nghiệp, sau khi Tả Lộ Dư đến, Diệc Thanh khó tránh khỏi trò chuyện kinh doanh với Tả Lộ Dư.

Diệp Phi ngoan ngoãn ăn, khôn khéo nghe.

Đa số nghe không hiểu, nàng cũng không hỏi.

Món ăn lên đủ, nàng trực tiếp gắp một con tôm, bóc vỏ ném vào trong bát của Tả Lộ Dư, Tả Lộ Dư chưa động đũa, Diệp Phi đã bất ngờ nghe thấy tiếng của Diệc Thanh.

Diệc Thanh nhìn Diệp Phi: “Lộ Dư không ăn tôm.”
Diệp Phi sửng sốt, đôi đũa vừa gắp tôm khựng lại, quay đầu nhìn Tả Lộ Dư: “Chị không ăn tôm?”
Tả Lộ Dư cắn một cái trước mặt Diệp Phi: “Giờ thì ăn.”
“Không phải.” Diệp Phi ném con tôm vừa gắp vào bát của mình, đè tay Tả Lộ Dư lại: “Đừng ăn, tại sao chị không ăn tôm, dị ứng à? Dị ứng thì đừng ăn.”
Tả Lộ Dư lắc đầu: “Không có dị ứng, trước đây không thích ăn thôi.”
Diệp Phi không tin lắm, nhìn Diệc Thanh hỏi: “Thật sao?”
Diệc Thanh nhún vai: “Có dị ứng hay không tôi không biết, nhưng Lộ Dư không bao giờ ăn tôm.”
Diệp Phi nghiêng đầu nhìn Tả Lộ Dư: “Chị đừng lừa em.”
Tả Lộ Dư bất đắc dĩ: “Chị không lừa em.”
Diệp Phi nghiêng đầu, nhìn Tả Lộ Dư một lúc, sau đó mới rút tay lại, nàng gật đầu tiếp tục bóc vỏ: “Được rồi.”
Lần trước Tả Lộ Dư đã ăn hết một dĩa lớn, cũng không thấy Tả Lộ Dư bị gì.

Nhưng vừa bóc Diệp Phi vừa suy nghĩ, vẫn kèm theo một câu: “Nếu dị ứng thì đừng ăn đó.”
Nói xong, nàng lại đưa một con tôm đã bóc vỏ.

Tả Lộ Dư cười: “Biết rồi.”
Bữa cơm diễn ra rất yên tĩnh.

Yên tĩnh là Diệp Phi yên tĩnh, trong bữa cơm này, ngoại trừ bóc tôm múc cơm múc canh cho Tả Lộ Dư, nàng không nói gì thừa thãi.

Kết thúc, Diệc Thanh cầm thẻ thanh toán, Tả Lộ Dư không có ý giành, Diệp Phi mới hiểu bữa cơm này là Diệc Thanh đang bày tỏ thái độ.

Diệc Thanh không lái xe, nên sau khi ăn xong Diệp Phi và Diệc Thanh đứng trước cửa nhà hàng đợi Tả Lộ Dư lấy xe tới.

Quá trình này, Diệp Phi huýt sáo trong lòng, thả hồn nhìn đường sá, nghĩ thầm, Diệc Thanh này thế nào cũng nên giúp thúc đẩy một chút.

Nói đôi câu tương tự:
Gặp được em Tả Lộ Dư yêu cười hơn.

Ngay cả tôm cũng thích ăn, trước đây chưa bao giờ ăn tôm.


Gặp được em, tâm trạng của Tả Lộ Dư cũng tốt hơn rất nhiều.

Tả Lộ Dư thật sự đã gặp đúng người.

Tả Lộ Dư khác hẳn khi gặp được em.

Tả Lộ Dư bây giờ, mỗi ngày đều vui vẻ.

Đại loại thế.

Nhưng chờ đến khi Tả Lộ Dư lái xe đến, một câu nhảm nhí Diệc Thanh cũng không nói.

Xem đi, người bạn này, không thể so với Hồ Na.

Tả Lộ Dư đưa Diệc Thanh về nhà trước rồi chào tạm biệt, Diệp Phi cám ơn bữa ăn, sau đó Tả Lộ Dư mới lái xe về nhà.

Trên đường về, Diệp Phi mới nhận ra tại sao trước đó yên tĩnh như vậy, bởi vì không có tiếng nhạc, vì vậy nàng mở nhạc lên.

Có âm nhạc làm bạn, Diệp Phi cảm thấy xe chạy nhanh hơn, nàng tựa vào nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc đã đến nhà.

Lên lầu, Diệp Phi thay giày, hỏi câu: “Chị với Diệc Thanh quen biết lâu lắm rồi hả?”
Tả Lộ Dư gật đầu: “Tám năm.”
Diệp Phi nhướng mày: “Nhớ rõ như vậy.”
“Quen lúc tốt nghiệp, tốt nghiệp tám năm, nên quen biết tám năm.”
“Thảo nào hiểu rõ chị như vậy.”
“Cũng bình thường thôi, chủ yếu là trong công việc, bọn chị hợp tác khá ổn.”
Diệp Phi à một tiếng, lại hỏi: “Sao có khi chị ấy kêu tên chị, có lúc lại kêu chị là Tả Tổng vậy?”
“Lúc quen biết thì cô ấy kêu tên chị, quen rồi, nhưng lúc làm việc, có người khác, cô ấy sẽ gọi Tả Tổng theo mọi người.”
Diệp Phi ồ một tiếng.

Nàng thay giày xong, đứng ở cửa nhìn Tả Lộ Dư, nhìn cô treo cái chìa khóa lên cửa, nhìn cô cởi giày, sau đó đổi dép khác.

Trong lúc nhìn, Diệp Phi thưởng thức mắt cá chân của vị Tả Tổng này.

Tuyệt, rất đẹp.

Rất muốn sờ.

Từ khi lĩnh hội được vẻ đẹp của Tả Lộ Dư, Diệp Phi nghĩ, nàng hiện giờ thật giống như một con sắc lang.

Nàng đột nhiên nhớ ra ban ngày nàng nói ẩu nói tả với Hồ Na, nói buổi tối nàng sẽ xử Tả Lộ Dư.

Diệp Phi sờ sờ cằm, nhìn từ mắt cá chân lên trên.

Chỉ tiếc mùa đông ăn mặc dày cộm, dù Tả Lộ Dư mặc áo cổ thấp cũng không nhìn thấy gì.

“Sao vậy?” Tả Lộ Dư bị nhìn chằm chằm hồi lâu, bất chợt hỏi.

Diệp Phi nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Tả Lộ Dư: “Coi chị có gạt em không, tối nay dĩa tôm bị chị ăn sạch.”

Dường như muốn chứng minh mình rất khỏe, Tả Lộ Dư thậm chí còn đi đến ánh đèn: “Chị rất khỏe.”
Diệp Phi cười, gật đầu: “Em tin rồi.” Nàng tiến tới, dịu dàng: “Vợ em vẫn bình thường, nhưng muốn ăn tôm em bóc, đúng không?”
Tả Lộ Dư hơi bất ngờ, tiếp theo mới trả lời: “Ừ.”
Diệp Phi hít sâu, mở cờ trong bụng.

Nàng ho một cái, vẻ mặt bình tĩnh hơn: “Tôm em bóc, có gì đặc biệt à?”
Tả Lộ Dư nhìn Diệp Phi: “Không có.”
Diệp Phi bĩu môi: “Tả Lộ Dư, lần đầu tiên chị gặp em, ở nhà hàng đó thật sao?”
Tả Lộ Dư gật đầu: “Ừ.”
Diệp Phi tò mò: “Lúc trước chưa từng gặp?”
“Ừ.”
Diệp Phi rất tò mò: “Lần thứ hai gặp nhau, là ở Cục Dân chính à?”
“Ừ.”
Diệp Phi hứng thú đến gần hơn: “Tả Lộ Dư, có phải chị thích em không?”
Diệp Phi nói xong, bản thân nàng chợt đỏ mặt.

Đèn ở cửa không quá sáng, lúc này Tả Lộ Dư đang đứng dưới ánh đèn, nàng khụ trong lòng, hơi lùi về phía sau một chút, nghĩ nếu đứng ở bóng tối, có thể sẽ không bị phát hiện, mà hỏi rồi, nàng chợt hồi hộp.

Bầu không khí rất kì diệu, Tả Lộ Dư vẫn đang bị Diệp Phi bắt bí trong lòng bàn tay, cô bỗng nhiên không nói nữa.

Dường như muốn kiểm soát cảm xúc, nhưng cũng có vẻ muốn kiểm soát tình huống.

Diệp Phi bị Tả Lộ Dư quấy nhiễu, chợt trở nên nóng vội.

Mấy giây sau, Tả Lộ Dư rốt cuộc mới khoan thai mở miệng.

“Chị thích em.” Cô cười nhẹ: “Chị tưởng em nhìn ra được.”
Trái tim Diệp Phi đập loạn.

Mẹ ơi.

Nói xong Tả Lộ Dư hơi cúi đầu, đặt tất cả cảm xúc dưới lông mi.

Lòng Diệp Phi sắp nổ tung như pháo hoa, nụ cười gần như sẽ hiện lên mặt, nhưng nàng vẫn nhịn lại, bình tĩnh hỏi: “Chị thích em cái gì? Trước khi đăng kí kết hôn mình chỉ gặp nhau một lần.”
Hơn nữa lại còn gặp nhau như vậy.

Tả Lộ Dư nhẹ giọng hơn: “Cái gì cũng thích.”
Diệp Phi đứng hình.

Khỉ!
Tả Lộ Dư chị quá như một cô vợ bé bỏng!
Diệp Phi liếm liếm môi, nàng tiến lên không sợ ánh sáng, cùng Tả Lộ Dư chìm vào ngọn đèn trắng nhỏ.

Diệp Phi nghiêng đầu cười nhìn Tả Lộ Dư, vươn tay nắm ống tay áo khoác của Tả Lộ Dư, hỏi: “Vậy chị thích em từ cái nhìn đầu tiên à?”
Tả Lộ Dư cúi đầu nhìn tay áo của mình, nhìn ngón tay cái của Diệp Phi đang từ từ vẽ những vòng tròn, khiến cả người cô càng mềm mại hơn.

Tả Lộ Dư suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Không hẳn vậy.”
Nàng dừng lại động tác tay: “Vậy thì tại sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.