Đọc truyện Ôn Lương – Chương 18
Diệp Phi cho là mình sẽ mất ngủ, dù không mất ngủ cũng sẽ nằm trằn trọc một hai tiếng đồng hồ mới ngủ được.
Ba ngày nàng ngủ bên cạnh Tả Lộ Dư, mỗi ngày lần cuối nàng nhìn điện thoại đều vào khoảng hai giờ.
Nhưng không ngờ, mới trở mình nàng đã dần chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, khi thức dậy, Diệp Phi đã hoảng hốt một lúc.
Nàng mơ mơ màng màng nghĩ đồng hồ báo thức vẫn chưa vang, nàng có thể ngủ tiếp.
Nhưng giây kế tiếp, nàng đột ngột mở mắt.
Bây giờ vai Tả Lộ Dư cách mũi của nàng không tới mười cm, tuy hít thở rất nhẹ nhưng nàng lại có thể nhìn thấy mảnh vải trên vai Tả Lộ Dư đang chuyển động.
Và bàn tay của Tả Lộ Dư, thì đang đặt lên trán nàng.
Diệp Phi giật mình, chợt lùi về phía sau.
Bàn tay của Tả Lộ Dư đang muốn giúp nàng vén tóc mái lên bỗng dừng giữa không trung, cô mím môi, nhìn bộ dạng giật mình trốn tránh cô của Diệp Phi, cúi mắt rụt tay lại.
“Dậy à.” Tả Lộ Dư nói.
Diệp Phi phát ra một tiếng ừ miễn cưỡng bằng giọng mũi, kéo chăn che mặt.
Mơ màng.
“Chào buổi sáng.” Nàng nói.
“Chào buổi sáng.”
Tả Lộ Dư vén chăn xuống giường: “Em ngủ chút nữa đi, chị dậy trước.”
Diệp Phi ừ một tiếng từ dưới chăn.
Động tác đứng dậy của Tả Lộ Dư rất nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi Diệp Phi lại chìm vào giấc ngủ.
Thức dậy lần nữa là vì tiếng báo thức, nàng chui đầu ra khỏi chăn, tỉnh táo một lúc mới tắt báo thức.
Tả Lộ Dư chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn mặt mới cho nàng, rửa sạch mặt, nàng cười đặt bàn chải của mình và của Tả Lộ Dư nằm chung một chỗ.
Hai người sử dụng cùng một kiểu nhưng màu sắc khác nhau.
Ban đầu Diệp Phi đặt hai cái bàn chải chung một chỗ, đầu hướng ra ngoài, nhưng cảm thấy không hài lòng, lấy bàn chải của mình đổi sang hướng khác, hai cái bàn chải đánh răng quay vào trong, hướng về nhau.
Diệp Phi thỏa mãn, búng tay vang một cái.
Nàng ngước lên nhìn mình trong gương, cười thầm tự mắng mình bị khùng.
Lúc xuống lầu, Tả Lộ Dư đã ăn xong, đang thay giày ở cửa ra vào.
Sáng sớm Diệp Phi không rõ tại sao tâm trạng mình rất tốt, thấy vậy cũng không vào bếp, tung tăng đi về phía Tả Lộ Dư.
Nhưng đứng trước mặt Tả Lộ Dư, nàng lại không biết phải nói gì.
Hôm nay Tả Lộ Dư mặc một cái áo len trắng khoác thêm một cái áo khoác màu nâu.
Diệp Phi đứng trước mặt cô, cô cũng đứng im, nhìn vào mắt Diệp Phi như đang hỏi, sao vậy?
Trong đầu Diệp Phi suy nghĩ lung tung, nở nụ cười: “Vợ em hôm nay thật là xinh đẹp.”
Tả Lộ Dư cười: “Chị đến công ty.”
Cô quay người định đi nhưng nghĩ đến gì đó, quay người trở lại: “Hôm nay em có bận không?”
“Hôm nay em phải đi phỏng vấn một cụ trăm tuổi ở thị trấn, mười giờ đi, buổi chiều về, không biết mấy giờ, sao vậy?”
Tả Lộ Dư lắc đầu: “Không có gì, muốn dẫn em ra ngoài ăn.” Cô cười, xoay người: “Lần sau đi.”
“Lái xe cẩn thận.”
Tả Lộ Dư ừ, lại nghĩ đến điều gì, chỉ vào một căn phòng: “Nếu Hồ Na không có việc gì thì bảo ở lại chơi mấy ngày.”
“Nhà cậu ấy ở thành phố A, hôm qua là tìm em, chắc lát nữa dậy sẽ về nhà.”
Tả Lộ Dư nhẹ nhàng gật đầu, mở cửa, nói: “Chị đến công ty.”
Cửa đóng, Diệp Phi nhìn cánh cửa, trong lòng ngứa ngáy.
Nàng nghĩ, vừa rồi nàng nên ôm Tả Lộ Dư một cái.
Diệp Phi bĩu môi, thở dài trong lòng, ngâm nga đi vào bếp.
Hôm nay Tả Lộ Dư nấu cháo, còn chiên ba quả trứng, tự ăn một phần.
Diệp Phi múc một bát, trong nồi còn dư đúng một bát.
Diệp Phi bưng bát ra khỏi bếp, không biết cái gì chọt dây thần kinh của nàng, nàng lại ngẩng đầu cười thầm.
Nàng có thể đoán đại khái giờ Hồ Na sẽ dậy, mỗi lần gặp Hồ Na, nàng chưa từng thấy Hồ Na ngủ trước một giờ, cũng chưa từng thấy Hồ Na dậy trước mười một giờ.
Dứt khoát không quấy rầy, gửi vài tin nhắn wechat nói mình đi làm, trong bếp có cháo rồi rời đi.
Mười giờ phỏng vấn, họ phải tập hợp trước ở tòa soạn, đầu tiên là mở một cuộc họp nhỏ, sau đó mỗi người tự chuẩn bị.
Kết thúc cuộc họp, Diệp Phi đeo bảng tên lên, lấy điện thoại trên bàn, phát hiện Hồ Na đã gọi cho nàng mười cuộc điện thoại và một loạt tin nhắn wechat.
Diệp Phi không đọc kĩ, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Hồ Na nhanh chóng nghe máy, Diệp Phi nghe Hồ Na alo, nàng ngờ vực.
Âm thanh này không chỉ đến từ điện thoại, mà còn từ cửa văn phòng.
Diệp Phi quay đầu, thấy Hồ Na đi đến, nàng cúp điện thoại.
Hồ Na tìm ngẫu nhiên một cái ghế ngồi cạnh Diệp Phi, đặt chiếc túi sau lưng lên đùi, chỉnh tóc: “Cậu vừa đi là mình ra ngoài.”
Diệp Phi cười, ném những thứ cần thiết trên bàn vào trong túi: “Sao cậu dậy sớm vậy?”
“Hôm qua đi ngủ sớm.” Cô gãi đầu: “Sáng sớm hẹn một vòng, ai cũng đi làm, chán quá nên đến tìm cậu.”
Diệp Phi nhướng mày: “Xin lỗi, lát nữa mình phải đi xuống thị trấn.”
Hồ Na thất vọng a một tiếng, nhưng một giây sau lại nâng cao tinh thần: “Dẫn mình theo?”
Diệp Phi suy nghĩ, ngay lúc sếp đi ngang qua, nàng giơ tay kéo, sếp dừng lại, Diệp Phi chỉ Hồ Na: “Sếp, hôm nay tôi dẫn theo một người được không?” Vì để sếp đồng ý, nàng lại bổ sung: “Mọi người tùy ý sai vặt.”
Sếp không có ý kiến gì, phất tay nói: “Được.”
Hồ Na phấn khích nhảy dựng lên.
Nếu Hồ Na đi, Diệp Phi không khách khí bỏ mọi thứ còn lại trên bàn vào túi của Hồ Na.
Diệp Phi liếc quần áo của Hồ Na: “Trấn này ở trên núi, gần tối có khi sẽ lạnh, cậu mặc cái này đủ không?”
“Không sao, mình chịu lạnh được.”
Diệp Phi suy nghĩ: “Hình như mình có cái áo.” Nàng mở ngăn tủ phía dưới, lấy ra một cái áo khoác: “Đúng là có.”
Diệp Phi ngửi ngửi: “Không hôi, cầm đi.”
Nàng ném áo vào Hồ Na, hai người mình một câu cậu một câu qua lại, Triệu Lệ ngồi bên cạnh cũng tò mò, cô đẩy ghế trượt sang, hỏi: “Diệp Phi, đây là bạn gái cô à?”
Vừa dứt lời, Triệu Lệ thấy Diệp Phi và Hồ Na vô cùng ăn ý liếc nhau, tiếp đó đồng thời lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Tôi ghét cậu ấy.”
Hồ Na cũng cười: “Đúng đúng đúng, cậu nên ghét tất cả mọi người.”
Diệp Phi kéo khóa balo, nhớ đến gì đó, vỗ vai Triệu Lệ một cái: “Cô từng gặp Hồ Na rồi, cô quên rồi, đây là bạn tôi, lúc trước từng đến tìm tôi.”
Triệu Lệ ngước đầu, hiện giờ mới nhớ ra: “À, hơi có ấn tượng.” Cô cười: “Đột ngột nên không nhận ra.”
Diệp Phi nhún vai, nghiêm túc nói: “Ra nước ngoài sửa mặt, cô không nhận ra cũng bình thường.”
Hồ Na vỗ Diệp Phi một cái: “Cậu cút đi.”
Triệu Lệ cười, thấy Diệp Phi đã chuẩn bị xong, trở về kéo tủ lấy ra một cái hộp, đặt lên bàn Diệp Phi.
Diệp Phi buộc tóc lại, khó hiểu: “Đây cái là gì?”
Triệu Lệ khụ một cái: “Hôm qua tôi nói chuyện của cô với Dương Dương, cô ấy sắp xếp một lúc, bảo tôi đưa cái này cho cô, còn nói hầu như chưa sử dụng, nói cám ơn cô.”
Hai tay Diệp Phi vẫn còn đang buộc tóc, nhưng Hồ Na không chịu nổi tò mò, đứng dậy mở hộp ra, lật lọi sơ qua.
Túi xách, vòng tay, son môi, nước hoa…!
“Ôi.Diệp đại tiểu thư hào phóng quá.”
Diệp Phi liếc mắt.
Nàng biết thỉnh thoảng mình sẽ tặng quà cho Dương Dương, nhưng không ngờ gom lại lại có nhiều như vậy.
Hồ Na trêu chọc: “Không ngờ, lúc còn sống mà còn có thể tận mắt thấy trả quà hậu chia tay.”
Diệp Phi nhún vai không thèm để ý, thấy Triệu Lệ muốn nói lại thôi, nàng đóng nắp lại, hỏi: “Cô sao vậy?”
Triệu Lệ cười một tiếng, cảm thán một câu: “Hôm qua Dương Dương khóc.”
Diệp Phi khựng lại.
“Ban đầu tôi không biết, cô ấy quay lưng với tôi, lén khóc, sau đó tôi phát hiện cái giường rung lên.” Triệu Lệ tiếp tục: “Tôi an ủi cô ấy mấy câu, cô ấy dựa vào vai tôi hỏi tôi, có phải cô ấy đã làm sai điều gì không.”
Diệp Phi lúng túng ha ha, nói không nên lời.
Đây là chuyện quái gì vậy?
Hồ Na bên cạnh hiếu kì: “Sau đó thì sao?”
Triệu Lệ lắc đầu, nhìn Diệp Phi: “Tôi nói với cô ấy cô ấy không sai, tại hai người không có duyên.”
Hồ Na nghe vậy, bật cười: “Cô nói vậy, chẳng phải cô ấy sẽ khóc thảm hơn sao.”
Triệu Lệ dở khóc dở cười: “Đúng vậy, nước mắt, ướt đẫm cả vai tôi.”
Cô lắc đầu: “Cả tháng nay Dương Dương thật sự rất áp lực, tôi cũng không biết có phải cô ấy khóc vì chuyện của cô không nữa.”
Đại khái Diệp Phi nghĩ bản thân nàng thật ra cũng không sai.
Lúc nàng theo đuổi Dương Dương, quả thật là muốn quen Dương Dương, Dương Dương từng kể chuyện gia đình với nàng, cũng rất thành thật, nhưng mỗi khi Diệp Phi muốn tiến một bước gần hơn cho mối quan hệ của họ thì, Dương Dương luôn lấy các lý do khác nhau để ngụy biện, Diệp Phi cũng không có cách nào.
Sau đó nàng kết hôn với Tả Lộ Dư, dĩ nhiên là cảm thấy không cần vướng bận với Dương Dương.
Nhưng Triệu Lệ nói vậy, nàng ngẫm nghĩ, hình như lại có phần không ổn.
Diệp Phi sờ sờ cái hộp, quay đầu nhìn Hồ Na.
“Cậu thấy…”
Hồ Na hiểu ngay Diệp Phi muốn hỏi gì, nói thẳng: “Đừng.”
Diệp Phi cười, bỗng lòng thấy vững vàng: “Ừ.”
Đừng nhìn vẻ cà lơ phất phơ của Diệp Phi, Hồ Na biết, tâm tư của Diệp Phi đối với chuyện tình cảm rất đơn giản, cũng rất dễ nhẹ dạ.
“Nếu cậu quay lại tìm cô ấy, dù cậu xuất phát với tâm lý thế nào, chuyện này chắc chắc sẽ không kết thúc được.”
“Mình không muốn tìm cô ấy.” Diệp Phi cười, nhún vai: “Cứ như vậy đi.”
Nàng có ý muốn cắt đứt sạch sẽ, hiện giờ đúng lúc.
Diệp Phi thở hắt ra, vứt bỏ chút phiền muộn vừa sinh ra trong lòng.
Nàng vỗ vỗ cái hộp trên bàn, đang nghĩ ngợi nên xử lý như thế nào, Hồ Na đứng dậy.
“Đại tỷ.” Hồ Na móc cái hộp, nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Nếu như đại tỷ muốn ném, sao không đưa cho em?”
Diệp Phi kinh ngạc: “Cậu lấy?”
Hồ Na vỗ vỗ cái hộp: “Quà là vô tội, tại sao không lấy?” Đột nhiên cô uất ức: “Tiểu Phi Phi, gần đây ba mình kiểm soát tiền tiêu của mình, lâu lắm rồi mình không mua túi mới.”
Diệp Phi bật cười, thảo nào hôm qua chia sẻ weibo siêng năng như vậy.
Nàng hào phóng đẩy cái hộp qua: “Đây, thưởng cho cậu.”
Hồ Na chớp mắt với Diệp Phi: “Cám ơn bà Tả.”.