Đọc truyện Ôn Lương – Chương 13
Diệp Phi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, vì nhũ danh* của mình mà cười ngây ngô.
*Nhũ danh: Hay còn gọi là tên tục, là tên do ba mẹ đặt cho từ khi mới sinh.
Gọi là nhũ vì tên được đặt lúc còn cho bú.
Tả Lộ Dư rời nhà một lúc rất lâu, nhưng lòng của Diệp Phi vẫn đang bay.
Nàng cần mẫn rửa bát, lau bàn, về phòng thay quần áo, gấp gọn chăn.
Tiếp theo nàng đứng chống nạnh ngây ngô một lúc, bất thình lình ngửa đầu cười to, úp đầu vô gối.
Thử hỏi!
Tả Lộ Dư ngự tỷ như vậy!
Gọi nhũ danh của bạn bên tai!
Chân của ai mà không mềm chứ hả!
Diệp Phi sắp tê liệt.
Chiều nay nàng có một buổi phỏng vấn, buổi sáng sếp cho nàng nghỉ, vì muốn coi Tả Lộ Dư, nàng đã dậy sớm hơn một tiếng.
Cầm điện thoại xem tin tức, nhưng chỉ một lúc nàng đã ngủ mất.
Tỉnh dậy là do chuông điện thoại đánh thức, nàng mở mắt nhìn, trên màn hình viết hai chữ “Dương Dương”.
“Alo.” Diệp Phi mơ mơ màng màng nhận điện thoại, bên kia đầy tiếng gió thổi và xe cộ.
Dương Dương: “Diệp Phi, còn đang ngủ à.”
Diệp Phi nhắm mắt lại ừ một tiếng: “Sao vậy?”
“Tôi nghỉ việc rồi.”
Diệp Phi khó hiểu: “Sao đang êm đẹp lại nghỉ việc?”
Bên kia Dương Dương thở dài: “Ba tôi luôn tìm đến, ông lại thua tiền, mẹ tôi bảo đừng để ý đến ông, bảo tôi đổi công việc, đổi chỗ ở khác.”
Diệp Phi cau mày, đúng là có chuyện như vậy, ba của cô ấy quả thật rất đốn mạt.
Diệp Phi ngồi dậy từ trên giường: “Vậy giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi đang xem phòng với người môi giới, tôi đã chuyển đồ đạc đến nhà của Triệu Lệ suốt đêm qua.
Hôm nay muốn tìm được nhà mới.”
“Ồ.”
Nói xong, hai bên đều lặng im.
Nếu là Diệp Phi của một tháng trước, khi Dương Dương nói vậy, nàng chắc chắn sẽ không nói lời nào mà trực tiếp đến tìm Dương Dương, theo Dương Dương xem phòng cả ngày, nhân tiện mời cô ấy ăn một bữa cơm, giải sầu, cuối cùng mới đưa về nhà.
Diệp Phi a trong lòng, nàng đúng là một cái lốp xe dự phòng* tuyệt vời.
*Lốp xe dự phòng: Chỉ người bị người con gái khác lợi dụng.
Được người con gái đó đối xử tốt và hay làm những hành động cử chỉ mờ ám khiến người đó hiểu lầm nhưng vẫn duy trì ở mức tình bạn.
Mà bây giờ, Dương Dương rõ ràng đang đợi nàng mở miệng.
Diệp Phi cười gượng: “Cô đi một mình cẩn thận nha.”
Bên kia Dương Dương trầm xuống, nhưng vẫn nở nụ cười: “Cô làm việc đi, tôi tìm được chỗ sẽ nói cho cô biết, buổi chiều tôi còn có phỏng vấn nữa.”
“Cố gắng lên.”
Điện thoại cúp máy như vậy.
Diệp Phi nằm trên giường mở wechat ra, nhưng ngại gõ chữ, dứt khoát lùi ra ngoài gọi điện thoại.
Chuông đổ đến tiếng cuối cùng mới được bắt máy, Triệu Lệ đang đánh răng, mơ hồ hỏi: “Sao vậy Diệp đại tiểu thư?”
Diệp Phi trở mình: “Chuyện gì vậy bà chị, nói với Dương Dương chưa?”
Triệu Lệ à một tiếng: “Chưa nói, cho tôi chút thời gian đi, mấy hôm nay ba của Dương Dương đến quậy.”
“Tôi biết.”
“Cô ấy tìm cô?”
“Không tìm tôi, tôi gọi điện thoại cho cô làm gì?”
“Hôm nay cô ấy ở bên ngoài cả ngày, đồ đạc còn đang ở nhà tôi đây, buổi tối chắc cô ấy vẫn còn ở chỗ tôi, buổi tối tôi chắc chắn sẽ nói.”
Diệp Phi thở dài: “Ừ.”
Thật ra việc này, cũng không phải Diệp Phi không thể nói, chủ yếu là nàng đã nhờ cậy Triệu Lệ, còn tặng một thỏi son, cho nên nàng không muốn quan tâm.
Hơn nữa Dương Dương như vậy, quả thật nàng cũng có phần không đành lòng nói, nhưng Triệu Lệ lên tiếng thì khác.
Nàng tréo chân đợi kết quả là được.
Nhưng Diệp Phi không biết, phỏng vấn buổi chiều của Dương Dương, chính là bên bán hàng của Xioo.
Sau giờ trưa, các cửa sổ trong văn phòng của tòa nhà Xioo bị mở ra, môi trường làm việc lười biếng ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng.
Tả Lộ Dư đang từ bên ngoài trở về, buổi trưa dùng bữa với Tiểu Vân và đối tác, bàn đôi câu về kế hoạch.
Hôm nay trông tâm trạng của Tả Lộ Dư rất tốt, cười nhiều hơn mọi khi, Tiểu Vân theo sau cô cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Xe ngừng, Tiểu Vân xuống xe trước mở cửa, thấy thế Tả Lộ Dư tắt đi máy tính bảng đang đặt trên đùi cũng xuống xe, thuận tay đưa máy tính bảng cho Tiểu Vân, Tiểu Vân cầm lấy đóng cửa lại.
“Tả Tổng, bên Phương Thị gửi mail tới, nói họ có thể chấp nhận các điều kiện mà chúng ta đưa ra.”
“Cô chuyển lời cho mọi người, bảo lập một hợp đồng.”
Tiểu Vân gật đầu: “Vâng.”
Hai người đi vào trong, Tiểu Vân thấy lễ tân đứng dậy từ xa, suy nghĩ gì đó nói câu: “Tả Tổng, ba giờ chiều mới có cuộc họp, Tả Tổng có thể lên nghỉ một chút.”
Tiểu Vân còn chưa nhận được câu trả lời của Tả Lộ Dư đã thấy cô dừng bước lại.
Tiểu Vân ngẩng đầu nhìn Tả Lộ Dư, thấy cô nhìn về khu tiếp khách của đại sảnh tầng một, Tiểu Vân cũng nhìn theo qua bên kia.
Có khoảng mười người nam nữ ngồi ở đó, ăn mặc chỉnh tề, cầm tư liệu trên tay.
Tiểu Vân lại quay đầu nhìn Tả Lộ Dư, thấy Tả Lộ Dư vẫn đang nhìn bên đó, Tiểu Vân lại nhìn về phía đó.
Cứ nhìn như vậy chừng một phút, rốt cuộc Tả Lộ Dư mở miệng: “Có phải đến để phỏng vấn không?”
Tiểu Vân sửng sốt: “Tả Tổng chờ một chút, tôi đi hỏi thử.”
Tiểu Vân vội vã đi hỏi lễ tân, nói vài câu cô lại chạy chậm về.
“Tả Tổng, họ đến phỏng vấn, buổi chiều hai giờ rưỡi họ phỏng vấn mảng bán hàng.”
Tả Lộ Dư nhàn nhạt lặp lại: “Bán hàng.”
Tiểu Vân gật đầu: “Vâng, bán hàng.”
Tả Lộ Dư giơ tay nhìn đồng hồ, hai giờ hai mươi.
Cô xoay người chỉ khu nghỉ ngơi, nói: “Cô nói với bên nhân sự, một lát tôi đến dự.”
Tiểu Vân rất ngạc nhiên, nhưng thấy Tả Lộ Dư nhấc chân rời đi, lập tức trả lời: “Vâng.”
Tả Lộ Dư đi, Tiểu Vân cũng đi theo ngay.
Trên đường đi không nhịn được quay đầu lại nhìn bên kia mấy lần, ba cô gái, nam nhiều hơn, trông không có gì lạ, Tả Tổng muốn xem ai?
Nếu Tả Lộ Dư muốn dự phỏng vấn, bên nhân sự dĩ nhiên không dám lơ là.
Khi Tiểu Vân thông báo tin tức này, bộ nhân sự suýt nổ tung.
Đầu tiên họ thám thính tin tức gần đây của bộ phận kinh doanh, thám thính cả tình hình doanh thu gần đây của Xioo, thấy không có gì bất thường.
Nghiêm túc xem thông tin của những người đến phỏng vấn chiều nay, nhưng vẫn không tìm được điều ngạc nhiên nào cả.
Trước khi vào phòng, những người tham gia phỏng vấn còn bàn luận sôi nổi trong nhóm chat, không phải Tả Tổng đã vừa ý cô bé Lọ Lem nào chứ? Hoặc trong đó có người là họ hàng của Tả Tổng?
Mang theo thắc mắc to lớn, những nhân viên phỏng vấn chuẩn bị đầy đủ bước vào căn phòng với sự sợ hãi.
Rất đúng giờ, Tả Lộ Dư bước vào lúc hai giờ rưỡi, một đám người đứng ngay dậy.
Tả Lộ Dư giơ tay vẫy ra hiệu: “Tôi chỉ đến nghe thôi, mọi người trước đây làm thế nào thì cứ y vậy.”
Nhóm người vô cùng cung kính đáp vâng rồi lại ngồi xuống.
Tả Lộ Dư ngồi trên chiếc ghế ở bên rìa, cô không nói gì, chỉ lấy nước trên bàn uống một ngụm.
Người phỏng vấn đầu tiên bước vào, mọi người lập tức tiến vào trạng thái, nên hỏi gì thì hỏi cái đấy.
Tả Lộ Dư dựa vào ghế, khoanh tay trước ngực, chỉ nhìn lướt qua sơ yếu lý lịch, không có biểu cảm gì.
Người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, Tả Lộ Dư vẫn thiếu hứng thú, cho đến người thứ năm.
Tả Lộ Dư rốt cục ngồi ngay ngắn trở lại, cầm lấy lý lịch của Dương Dương xem kĩ càng.
Người phỏng vấn ngồi gần Tả Lộ Dư nhất thấy thế, đột ngột mở to đôi mắt, cầm bút lên, gõ ba cái lên bàn rất nhịp nhàng.
Ba tiếng như thế, một loạt người phỏng vấn bỗng trở nên cảnh giác.
Tả Lộ Dư đang đắm chìm trong sơ yếu lý lịch của Lâm Dương Dương, tự nhiên không biết sự thay đổi của mọi người.
Không bao lâu, tiếng đập cửa vang lên, Lâm Dương Dương mở cửa bước vào.
Tả Lộ Dư buông lý lịch xuống, ngẩng đầu lên.
“Chào mọi người, tôi là Lâm Dương Dương.”
Lâm Dương Dương gật đầu cười với mọi người, ngồi vào ghế đối điện.
Người phỏng vấn bắt đầu hỏi từng câu một, cũng ghi chép rất nghiêm túc.
Trong suốt quá trình này, Tả Lộ Dư nhìn Lâm Dương Dương không nhúc nhích, nhìn cô nói chuyện, nhìn cô cười, nhìn cô suy nghĩ, nhìn cô lúng túng vì câu hỏi, nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô.
Tả Lộ Dư khoanh tay nghiêng đầu, Lâm Dương Dương đối diện với ánh mắt cô.
Tất nhiên, cũng chỉ liếc mắt vài giây, tiếp theo ánh mắt của Lâm Dương Dương lại đối diện với người đang phỏng vấn mình.
Bởi vì Tả Lộ Dư quan tâm, phỏng vấn của Lâm Dương Dương lâu hơn mấy phút.
Kết thúc phỏng vấn, Lâm Dương Dương lịch sự chào tạm biệt mọi người.
Lâm Dương Dương đi rồi, Tả Lộ Dư cầm sơ yếu lý lịch của cô đứng dậy.
“Tôi còn có cuộc họp, mọi người phỏng vấn tiếp đi.” Nói rồi cô đẩy ghế vào, rời khỏi phòng.
Đợi Tả Lộ Dư đi khỏi, căn phòng lập tức nổ tung, những người phỏng vấn không để người tiếp theo vào ngay mà lại bàn tán xôn xao.
“Tả Tổng có ý gì?”
“Lâm Dương Dương này hình như không có quen Tả Tổng.”
“Chắc là Tả Tổng đến coi Lâm Dương Dương, thái độ khác hẳn.”
“Luôn nhìn người ta, chắc chắn đến vì cô ấy.”
“Tả Lộ Dư thích cô ấy à?”
“Vậy là, phải tuyển Lâm Dương Dương à?”
“Tôi hỏi Tiểu Vân thử xem.”
…!
Tả Lộ Dư lặng lẽ rời khỏi, sơ yếu lý lịch của Lâm Dương Dương cũng bị cô gấp thành một miếng nhỏ nhét vào túi.
Sắp đến thang máy, cô thấy Lâm Dương Dương đang gọi điện thoại từ xa, Tả Lộ Dư đi qua, ngay lúc cuộc gọi của Lâm Dương Dương được nối máy.
Thang máy vang lên tiếng cửa mở, Lâm Dương Dương mỉm cười, bước vào.
“Alo, Diệp Phi, tôi phỏng vấn xong rồi…”
Cửa thang máy khép lại giọng nói của Lâm Dương Dương, bàn tay đang giơ lên của Tả Lộ Dư khựng lại, một lát sau, mới ấn xuống.
Cô lên lầu, Tiểu Vân đến đón cô ngay lập tức, cuộc họp sắp bắt đầu, đầu tiên Tiểu Vân đưa tài liệu cuộc họp cho Tả Lộ Dư, đề cập đến một vài điểm chính, tận dụng thời gian rảnh sau khi Tả Lộ Dư đọc xong tài liệu: “Tả Tổng, vừa rồi bộ nhân sự hỏi tôi, Lâm Dương Dương đó, nên tuyển vào không?”
Mặt không đổi sắc Tả Lộ Dư hỏi lại: “Bộ nhân sự hỏi cô?”
Tiểu Vân à à hai tiếng: “Họ, có…” Cắn răng, nói: “Họ có thể đã hiểu lầm.”
Tả Lộ Dư hờ hững nói: “Thấy có năng lực tốt thì tuyển vào, thấy không được thì thôi.”
Tiểu Vân nghe giọng điệu muốn dạy dỗ của Tả Lộ Dư, lập tức sợ hãi cúi đầu: “Tôi biết rồi Tả Tổng.”.