Đọc truyện Ôn Lương – Chương 11
Diệp Phi bỗng nhiên có cảm giác đang yêu.
Nhưng vì nàng chưa từng yêu, cho nên cảm giác này không quá rõ ràng.
Thật ra ngoại trừ Lâm Dương Dương, nàng đã từng theo đuổi vài cô gái, cũng từng được theo đuổi, tuy kết quả cay đắng, nhưng vẫn rất hưởng thụ quá trình.
Không quen nhau, mập mờ đến mập mờ lui, bất kể quá trình hay dư vị, vẫn rất thoải mái.
Vì thế khi phải đối mặt với vấn đề này, nàng thật sự gặp khó khăn.
Nàng và Tả Lộ Dư lại trực tiếp kết hôn, bỏ qua tất cả quá trình.
Cho nên tiếp sau đó, Diệp Phi ngơ ngác nhìn tivi.
Khi phim dần đến đoạn cuối, Diệp Phi nghĩ đến gì đó, hỏi câu: “Vậy thì, ngày mai có còn ăn cơm với ba mẹ em không?”
Nghe xong Tả Lộ Dư khó hiểu: “Sao vậy?”
“Không sao, ngày mai ăn tối à?”
“Ừ, khách sạn Century, chị đặt rồi.” Cô hỏi: “Mấy giờ tan tầm? Chị đi đón em.”
“Năm giờ.” Nàng lại hỏi thêm: “Chị biết tòa soạn của em ở đâu chứ?”
“Biết.” Cô vừa nói vừa tắt tivi.
Phòng khách đột ngột yên tĩnh lại, chỉ có một cái đèn tròn vàng trên trần nhà chiếu sáng.
Tả Lộ Dư đặt điều khiển từ xa qua một bên, nhìn Diệp Phi đang dựa vào sô pha, như sợ quấy rầy ai, nhỏ giọng nói câu: “Chị lên lầu.” Nói xong lập tức rời đi.
Diệp Phi nhìn bóng lưng của Tả Lộ Dư, lại cắn ống tay áo.
Trông như không có chuyện gì cả, nàng bĩu môi.
Vậy nàng coi như không có chuyện gì, dù sao nàng cũng không quá biết cách an ủi người khác.
Thời gian thoáng qua, nháy mắt đã đến giờ Diệp Phi tan tầm của ngày hôm sau.
Hôm nay nàng ăn mặc tươm tất, vào tòa soạn thiếu chút nữa bị mọi người vây quanh.
Diệp Phi thường theo sếp ra ngoài, những điều họ phỏng vấn cũng rất bình dị, vì thường ra ngoài, ăn mặc thế nào tiện thì mặc như thế ấy.
Hôm nay nàng trang điểm, dùng mỹ phẩm Xioo mà Tả Lộ Dư tặng nàng, xịt nước hoa, buộc tóc cẩn thận, mặc một chiếc váy dài màu nhạt, trông như thục nữ.
Buổi sáng ngay khi vừa bước vào, trong văn phòng tiếng huýt sáo vang lên từ bốn phương tám hướng.
Không biết huýt sáo thì cũng ồ ồ.
Nàng thuận theo mọi người ngẩng đầu sải bước vào chỗ ngồi của mình, mỉm cười, gật đầu với mọi người, vẫy tay ra hiệu đừng xao động.
Mới ngồi xuống, ghế của Triệu Lệ trượt đi, trượt đến cạnh nàng: “Cô Diệp, hôm nay đi xem mắt à?”
Cô Diệp chớp mắt lắc đầu: “Hôm nay đi ăn với vợ.”
Triệu Lệ nhướng mày, Diệp Phi mới nhớ ra, lấy trong túi ra thỏi son hôm qua đã nói: “Đây.”
Đôi mắt của Triệu Lệ híp thành một đường: “Cám ơn.”
Đi làm cả ngày, lớp trang điểm trên mặt Diệp Phi cũng không trôi bao nhiêu.
Thế nên, nàng lại lắm lời giúp Xioo đẩy mạnh tiêu thụ.
Suy nghĩ quay trở về, Diệp Phi đứng đoan chính, thấy một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt nàng.
Hôm nay điều gì cũng thật tình cờ, lần đầu tiên nàng trang điểm đi làm, lần đầu tiên ăn bên ngoài với Tả Lộ Dư, lần đầu tiên ngồi xe của Tả Lộ Dư, lần đầu tiên cùng Tả Lộ Dư ăn cơm với ba mẹ.
Nhưng nghĩ đến ba mẹ…!
Cạch một tiếng Diệp Phi thắt dây an toàn vào.
Trước kia thì không sao, nhưng bây giờ có quan hệ thân thiết với Tả Lộ Dư, nàng có phần không thể chịu được dáng vẻ cúi đầu khom lưng của ba mẹ đối với Tả Lộ Dư.
“Chị mua quà cho ba mẹ em.” Câu nói của Tả Lộ Dư, cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Phi.
Diệp Phi nghi hoặc: “Cái gì?”
“Chị không biết nhiều, gọi điện thoại hỏi chú, chú bảo chị mua những thứ này.”
Diệp Phi nhìn theo tay cô ra ghế sau, cũng không nhìn kĩ, quay đầu trở về: “Tả Tổng, Tả Tổng tặng gì, ba mẹ cũng thích.”
Tả Lộ Dư nhẹ thở dài: “Diệp Phi, em đừng vậy.”
Diệp Phi nghe giọng điệu Tả Lộ Dư bất thường, thè lưỡi: “Biết rồi.”
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, tới giao lộ, xa xa Diệp Phi đã thấy ba mẹ đứng ở trước khách sạn.
Nàng cắn răng cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn lần ba mẹ đừng nên quá khoa trương, đừng nên quá ân cần, nếu không sau bữa cơm này, thân phận nàng không tránh khỏi lại thấp hèn.
May mắn khách sạn này phải đậu xe trong tầng hầm, khi đi ngang qua cửa, hai người ngồi trong xe chỉ thấy ba mẹ Diệp Phi khách khí mỉm cười.
Diệp Phi thả lỏng ba phần.
Xe dừng lại, Tả Lộ Dư xuống xe trước, Diệp Phi tháo dây an toàn, mang túi, nàng quay đầu mở cửa xe.
Nhưng tay còn chưa đụng tới đã bị lực kéo từ bên ngoài, cửa xe được mở ra.
Diệp Phi ngẩn ra, ngước mắt nhìn Tả Lộ Dư đang đứng bên ngoài.
Bãi đậu xe bật đèn sợi đốt, hôm nay Tả Lộ Dư mặc một chiếc áo khoác màu trắng, lúc này ánh sáng như phủ lên người cô, bất chợt tràn vào trong xe.
Đôi mắt Diệp Phi sáng lên.
Tả Lộ Dư vươn tay, Diệp Phi cũng vươn tay, đặt lên tay cô.
“Tình yêu à.” Diệp Phi thốt lên: “Chị ga lăng quá đi.”
Tả Lộ Dư cười khẽ, kéo nàng ra rồi đóng cửa lại.
Diệp Phi nhìn cô đi tới ghế sau cầm lấy túi quà, khóa xe lại, nàng cúi đầu cười, khóe môi vểnh lên, lại ôm lấy tay Tả Lộ Dư, nhỏ giọng thủ thỉ: “Vợ ơi, em bị chị lụi tim rồi.”
Tả Lộ Dư hé miệng cười: “Hôm nay em rất xinh đẹp.”
Diệp Phi gật đầu: “Em cũng thấy hôm nay em rất xinh.”
Nàng lại kèm thêm một câu: “Nhưng mà vợ em thì không cần phải nói, lúc nào cũng đẹp hết.”
Tả Lộ Dư lắc đầu bật cười.
Đi thang máy lên lầu, đến phòng ăn đặt trước, ba mẹ của Diệp Phi đã ở đó đợi sẵn, thấy hai người tay nắm tay đi tới, mỉm cười hiểu ý, vội vã mở cửa.
Ba Diệp Phi: “Tả Tổng đến rồi, mời Tả Tổng vào.”
Tả Lộ Dư gật đầu với ba mẹ Diệp Phi, kéo Diệp Phi đi vào.
Cánh cửa cách cái bàn chỉ vài bước mà ba mẹ Diệp Phi đã kêu “Tả Tổng” hơn mười lần.
Đầu tiên là hỏi thích ăn gì.
Sau đó hỏi món không thích.
Quan tâm đến cuộc hôn nhân của họ.
Vừa mừng vừa lo khi nhận được quà tặng.
Báo cáo tiến độ hợp tác của công ty.
Hỏi thăm đôi câu về tin tức gần đây của Xioo.
…!
Diệp Phi nhìn khuôn mặt tươi cười của ba, đôi mắt dường như sắp có vết chai, không biết có phải do nàng quá nhạy cảm hay không, nhưng nàng luôn cảm thấy vẻ mặt của ba mẹ, vô cùng nịnh nọt.
Họ trò chuyện vui vẻ, Diệp Phi nhận thực đơn từ người phục vụ, chuẩn bị gọi món, nhưng chưa mở ra đã bị mẹ nàng đã giật lấy.
“Con làm gì thế, để Tả Tổng gọi món trước chứ.”
Tầm mắt của Tả Lộ Dư rơi vào người Diệp Phi, cô đem thực đơn mẹ Diệp Phi đưa qua đưa cho Diệp Phi: “Không sao.”
Cô nhìn Diệp Phi: “Em gọi đi.”
Nàng bỗng thấy nhàm chán, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, đẩy thực đơn đến trước mặt Tả Lộ Dư: “Chị gọi đi.”
Tả Lộ Dư nhận lại thực đơn muốn đưa cho ba mẹ Diệp Phi, ba mẹ nàng bất ngờ sợ hãi đứng dậy.
“Đừng đừng đừng, Tả Tổng gọi đi, chúng tôi ăn gì cũng được.”
Diệp Phi thở dài trong lòng.
Tả Lộ Dư không từ chối nữa, hỏi người phục vụ đề cử vài món ăn, gọi theo vài món.
Khép lại thực đơn, cô nói: “Đừng bỏ hành gừng tỏi, rau cần và cà rốt vào tất cả các món.”
Nghe thế, Diệp Phi đang cúi đầu chợt ngẩng lên, nàng quay đầu nhìn Tả Lộ Dư, chạm phải Tả Lộ Dư cũng đang nhìn nàng.
Không đợi Diệp Phi cảm động, mẹ Diệp Phi bỗng nhiên nhỏ giọng trách móc: “Phi Phi con sao vậy, không ăn mà còn bắt Tả Tổng nhớ.”
Diệp Phi cắt ngang: “Người ta thích nhớ.”
Mẹ nàng trừng mắt, Diệp Phi lập tức nghiêng đầu đi.
Điều này, càng làm nàng cảm thấy chán nản hơn.
Tả Lộ Dư vươn tay, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, cười với nàng, lấy khăn trên bàn lau tay, nói với ba mẹ ngồi đối diện: “Đừng gọi là Tả Tổng, con và Diệp Phi kết hôn rồi, chúng ta là người một nhà, sau này gọi con là Lộ Dư đi.”
Ba mẹ sửng sốt, sau đó ba Diệp Phi mở miệng cười trước, ông cầm lấy ly rượu đã rót trên bàn, vô cùng khách khí nâng tay lên: “Ừ, ừ, vậy chúng ta cũng không khách sáo.” Ông nâng ly uống xong: “Lái xe thì đừng uống rượu, chúng ta uống là được rồi, ha ha ha.”
“Lộ Dư, ha ha.”
Diệp Phi xấu hổ đến mức đứng ngồi không yên.
Nàng chống đầu chôn đầu dưới cánh tay, trong lòng hết sức khó xử.
Không phải là lần đầu tiên nàng thấy ba nàng như vậy, ba nàng ăn uống với người khác cũng vậy.
Gặp người mạnh hơn ông ông sẽ cười vui vô cùng chu đáo và lịch sự, gặp người yếu hơn mình thì vênh váo, tỏ vẻ phải phục vụ ông đây cho tốt.
Mặc dù Tả Lộ Dư là đối tác hợp tác, nhưng đúng là mạnh hơn ông, ba nàng biểu hiện như vậy là rất bình thường.
Nàng suy nghĩ, xin lỗi, nàng vẫn không thuyết phục được bản thân.
Quá xấu hổ.
Lúc Tả Lộ Dư muốn ăn cơm với ba mẹ nàng, nàng không nghĩ nhiều, nếu biết sẽ như thế này, có chết nàng cũng không đồng ý.
Các món Tả Lộ Dư gọi rất phong phú, có cá có tôm có thịt, món ăn lên dần dần, bàn ăn cũng không nói nhiều nữa.
Thỉnh thoảng, ba nàng sẽ tìm một ít chủ đề, cuộc sống, công việc, cần Diệp Phi, Diệp Phi sẽ trả lời vài câu, không cần, thì nàng…!
Thì nàng cúi đầu lột tôm cho Tả Lộ Dư.
Đương nhiên, lột tôm cũng do mẹ nàng dùng ánh mắt đe dọa bắt nàng làm.
Cẩn thận tỉ mỉ lột xong một con, Diệp Phi dùng đũa gắp vào bát của Tả Lộ Dư.
Tả Lộ Dư đang uống trà, đầu tiên cô sửng sốt, sau đó nhìn chăm chú con tôm mấy giây, cuối cùng mới nở nụ cười cám ơn Diệp Phi.
.
Truyện Mỹ Thực
Diệp Phi tiếp tục lột tôm, lột xong tôm nàng bắt đầu so tài với con cua.
Có thể dùng miệng lấy, nàng sẽ ăn hết, tiện dùng đũa, nàng gắp ra tất cả hầu hạ cho Tả Lộ Dư, tới cái càng, cắn đến thiếu chút nữa nàng gãy răng.
Cũng may Tả Lộ Dư không hưởng thụ mọi thứ, thấy nàng húp hết bát canh cũng múc cho nàng một chút, để lòng nàng cân bằng hơn.
Nhưng ba nàng mở miệng, không sửa được cái danh xưng “Tả Tổng” đánh nàng quay về thực tại.
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than hơn một giờ, cuối cùng bữa cơm này cũng kết thúc.
Diệp Phi tự thu dọn, nghĩ đến thân phận hôm nay của mình, vì vậy nàng xách luôn túi của Tả Lộ Dư, trước khi ra ngoài, Tả Lộ Dư cầm lấy hộp quà lúc nãy mang theo.
“Món quà nhỏ của tụi con.” Tả Lộ Dư lễ phép đưa tới.
Ba Diệp Phi ôi chao nhận lấy: “Cám ơn cám ơn.”
Ba đột ngột lấy một cái hộp từ phía sau cũng đưa ra: “Lần đầu tiên ăn cơm với Tả Tổng, chúng ta cũng chuẩn bị món quà, Tả Tổng đừng chê.”
Tả Lộ Dư nhìn Diệp Phi, nhận lấy: “Con cám ơn.”
Phân đoạn tặng quà kết thúc, ba Diệp Phi bỗng bước nhanh đi tới cửa, thế này hiển nhiên là muốn giành trả tiền.
Mẹ Diệp Phi thấy thế, lập tức phối hợp kéo Diệp Phi, tay Diệp Phi đang câu lấy Tả Lộ Dư, Tả Lộ Dư đồng dạng cũng bị kéo theo.
Diệp Phi chợt nhịn không được: “Giành cái gì mà giành, Tả Lộ Dư đã thanh toán lâu rồi.”
Ba Diệp Phi quay đầu lại bật cười, Diệp Phi thấy ba nàng lại muốn nói gì đó, lập tức cắt ngang: “Được rồi, về đi thôi.”
Ba mẹ Diệp Phi uống chút rượu, không có lái xe, Diệp Phi và Tả Lộ Dư đưa ba mẹ nàng lên xe trước.
Trước khi lên xe, mẹ nàng nhỏ giọng nhắn nhủ nàng mấy câu, ở nhà phải chăm sóc cho Tả Lộ Dư thật tốt rồi mới đi theo ba nàng.
Cửa sổ xe bị kéo xuống, Tả Lộ Dư xách một chiếc túi đứng trước cửa sổ, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Cô nói: “Ba, mẹ, đi đường cẩn thận.”
Hai người trong xe đều khựng lại, cuối cùng mới ôi lên, mẹ Diệp Phi: “Các con cũng cẩn thận.”
Trên đường trở về, rõ ràng Diệp Phi đã lặng lẽ hơn rất nhiều, ủ rũ ngồi cạnh ghế lái không nói chuyện.
Vài lần Tả Lộ Dư muốn mở miệng, thấy nàng như vậy, cô đành phải im lặng.
Xe đến nhà rất nhanh, lần này Diệp Phi không để Tả Lộ Dư mở cửa thay nàng, sớm xuống xe đợi cô, còn ấn thang máy trước.
Thấy vẻ mặt nàng khác thường, Tả Lộ Dư hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Phi lắc đầu: “Không có gì.”
Tả Lộ Dư còn muốn quan tâm đôi câu, nhưng cửa thang máy mở ra, Diệp Phi đi vào trước, chu đáo phục vụ chặn cửa thang máy.
Nàng nghĩ bản thân mình rất ngu ngốc, biết rất rõ tại sao nàng bị nhét vào bên cạnh Tả Lộ Dư, bây giờ sức già mồm cãi láo cũng không có.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra.
Lần này về nhà, nàng luôn trước Tả Lộ Dư một bước, mở cửa trước, thay giày trước, đợi Tả Lộ Dư đóng cửa bước đến, Diệp Phi bất thình lình ngồi xổm xuống trước mặt Tả Lộ Dư.
Thấy tay nàng sắp đụng tới giày của mình, Tả Lộ Dư vội vã lui về phía sau.
Tả Lộ Dư cúi đầu nhìn nàng: “Em làm gì vậy?”
Diệp Phi không trả lời, đổi hướng muốn giúp cô cởi một chiếc khác.
Tả Lộ Dư lại rụt lại.
“Diệp Phi.” Tả Lộ Dư nhíu mày: “Em đang không vui.”
Diệp Phi rút tay về, hờ hững đáp lời: “Không có.”
Không cho cởi thì nàng sẽ không cởi, hơi nhấch chiếc túi trên người, xoay người trở về phòng.
Nàng cũng không biết mình đang giận điều gì, nhưng nàng vẫn rất giận, lại tủi thân hơn.
Nàng giận ba mẹ nàng, nhân tiện giận luôn Tả Lộ Dư.
Giận ba mẹ vì điều gì nàng biết.
Giận Tả Lộ Dư vì điều gì, nàng nghĩ không ra.
Mấy hôm nay ở chung đều bị nàng bỏ quên, nàng chỉ cảm thấy, nàng và Tả Lộ Dư không nên như thế này.
Rất chán.
“Cộc cộc cộc.”
Ba tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Diệp Phi, nàng ngẩng đầu lên khỏi chiếc gối, nghe bên ngoài lại gõ ba cái.
Diệp Phi thở dài đi mở cửa.
Tả Lộ Dư quan tâm: “Em bị sao vậy?”
Diệp Phi lắc đầu: “Không sao.”
“Có phải bữa tối làm em không vui không?”
“Không có.”
“Chị thấy em ăn ít, có đói bụng không?”
“No rồi.”
Nàng không muốn nói chuyện với Tả Lộ Dư, tay đặt ở chốt cửa, hỏi một câu: “Còn chuyện gì nữa không? Em muốn đi ngủ.”
Nói xong đóng cửa ngay, nhưng cửa mới di chuyển đã bị ngón tay của Tả Lộ Dư chặn lại.
“Chị có chuyện muốn xin ý kiến của em.”
Diệp Phi hơi mở cửa ra, khó hiểu: “Chuyện gì?”
Cô cười với Diệp Phi, nhỏ giọng hỏi: “Chị có thể theo ba mẹ, gọi em là Phi Phi được không?”
Diệp Phi chớp mắt, trong lòng chợt chua xót.
Lúc nãy tủi thân nàng cũng không muốn khóc, nhưng câu nói của Tả Lộ Dư, khiến nước mắt của Diệp Phi không tự chủ trào ra đảo quanh trong đôi mắt.
Chỉ một câu như vậy, Tả Lộ Dư nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Phi vẫn đang quỳ dưới đất, nâng lên bầu trời.
Cuối cùng thì Diệp Phi cũng nở nụ cười.
“Được chứ.”
Thấy nàng rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười, Tả Lộ Dư nhẹ lòng hơn rất nhiều, buông tay trên cửa muốn nói ngủ ngon, Diệp Phi chợt bước tới, ôm chặt lấy Tả Lộ Dư.
Diệp Phi nhỏ nhẹ nói: “Vợ à, chị thật tốt.”.