Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 7: Bí Sự Chuyện Xưa


Bạn đang đọc Ôn Hương Nhuyễn Ngọc – Chương 7: Bí Sự Chuyện Xưa


Không biết như thế nào Tạ Nguyễn Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Thất gia nhiều năm sau, khi đó Thẩm đại soái vừa mới qua đời, Thất gia vừa qua khỏi tuổi lập gia đình liền chưởng quyền, dường như là trong một đêm xé xuống vỏ bọc ấm áp của mình, triển lộ ra tính tình vốn dĩ, lạnh nhạt âm ngoan, máu của phủ Đại soái nhiễm đỏ đầy đất, anh em tương tàn bị hắn suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Thẩm Thất gia nhìn người phụ nữ dưới thân, ánh mắt đen tối không ngừng, tựa như xuyên qua hắn nhìn về phía gì đó.

Hắn không phải không nghi ngờ chỉ là Tạ Nguyễn Ngọc sớm đã bị hắn kiểm tra tới tới lui lui rất nhiều lần, một kẻ đáng thương bị người cha ma bài bạc bán đi, một con chim hoàng yến theo hắn đã bị nhốt ở hậu trạch.

Nhưng Thẩm Bồi Viễn cúi người xuống hôn hôn khóe miệng của nàng, thật đúng là một con chim hoàng yến xinh đẹp.

Một giấc này Thẩm Thất gia ngủ hơn một canh giờ, lúc tỉnh lại đã nhìn thấy Tạ Nguyễn Ngọc thành thành thật thật tùy ý cho hắn ôm, vẫn không nhúc nhích, chỉ có một đôi mắt chớp chớp nhìn màn giường chằm chằm, phảng phất có thể nhìn chằm chằm tầng sa kia ra một cái động.


“Không ngủ sao?”“Em không ngủ được.

”“Không mệt sao?”Tạ Nguyễn Ngọc giật giật thân mình, cánh tay trái bị hắn ép có chút tê dạu: “Thấy Thất gia ngủ sâu nên không dám động.

”“Ngoan.

” Thẩm Thất gia chậm rãi đứng dậy, một tay xoa xoa cái trán, Tạ Nguyễn Ngọc vội vàng duỗi tay xoa huyệt Thái Dương của hắn, Thẩm Bồi Viễn đã quen hưởng thụ, nàng vừa nhấc tay thì bản thân hắn đã tìm tư thế thoải mái gối lên trên đùi Tạ Nguyễn Ngọc, tùy ý cho nàng xoa bóp từng chút: “Khanh khanh nghe lời như vậy, rất tốt.

”Đôi mắt của hắn đóng lại, âm thanh trước sau như một, chỉ vì vừa mới tỉnh ngủ mang theo chút lạnh.

Tạ Nguyễn Ngọc không đoán được cảm xúc của hắn.

Thẩm Thất gia thích nuôi mỹ nhân, thích nuôi đủ loại mỹ nhân đã muốn nghe lời ngoan ngoãn, còn muốn ngây thơ hoạt bát, hắn thường nói phụ nữ như sứ, muốn nuôi thật tinh xảo cẩn thận.

Tạ Nguyễn Ngọc lại cảm thấy, sự yêu thích này của Thẩm Thất gia giống như người bình thường nuôi mèo con, cún con trong nhà, thích trêu đùa ôm một cái, nếu là thứ đồ chơi kia nhận chủ mới thì qua tay đưa ra làm nhân tình.


Buổi chiều Thẩm Thất gia đã đổi quần áo mới, áo dài màu xanh đen, trên vành áo nạm một loại cúc màu đen, Tạ Nguyễn Ngọc giúp hắn thu thập thỏa đáng, ngẫm lại lại xoat người đi chọn một gọng kính hẹp tinh tế đặt trên mũi cao cao của hắn.

Lúc này Thẩm Thất gia thường xuyên phải về Soái phủ, Tạ Nguyễn Ngọc nhớ rõ, lúc đại soái còn sống trong kiếp trước, Thẩm Thất gia luôn ăn mặc trang điểm từ trước đến nay đều hào hoa phong nhã.

Thẩm đại soái là một người thô tục, thời trẻ đi bộ đội đánh thiên hạ tránh công huân, trong bụng không có bao nhiêu mục nước, sau đó tùy vận khí thay đổi nhưng khó tránh khỏi có chút khúc mắc, con trai của đại soái thích dùng súng pháo, hiếm khi có một đứa con học vấn tinh thông như Thẩm Thất gia cũng có thêm vài phần yêu thích.

“Đêm nay không cần chờ.

” Thẩm Thất gia dường như nhớ đến cái gì giơ tay nhéo nhéo gương mặt Tạ Nguyễn Ngọc: “Tháng sau là sinh nhật thái thái, ta muốn tặng một bộ bình phong gấm vóc “Phổ môn phẩm”, khanh khanh cảm thấy như thế nào?”“Khá… khá tốt.

” Ngón tay của Thẩm Thất gia còn niết trên mặt Tạ Nguyễn Ngọc, nàng có chút không nói rõ: “Em biết mấy chữ còn biết thêu chút hoa văn.

” Em có thể giúp ngài làm hạ lễ! Một câu cuối cùng Tạ Nguyễn Ngọc chưa nói ra khỏi miệng.


“Ta còn không biết là khanh khanh cũng biết chữ đấy.

” Lúc Thẩm Thất gia nói lời này, ngữ khí có chút nghiền ngẫm.

Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc cả kinh, nàng là một cô nương trong Huyện lại chưa từng đi học, sao có thể biết chữ chứ! Nhưng chuyện này của Thẩm Thất gia có dụ hoặc quá lớn với cô, đi thêu hạ lễ cho phu nhân Đại soái, có ý nghĩa giúp nàng hoàn toàn tránh thoái yến hội mấy ngày sau cùng với Mục Độ Niên.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.