Bạn đang đọc Ôn Hương Nhuyễn Ngọc – Chương 14: Chiến Sự Thoa Bắc
Tạ Nguyễn Ngọc còn chưa kịp bưng ly lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện hai ngón tay, ngay sau đó có một ly cà phê đầy đến.
Xương tay của Thẩm Thất gia rõ ràng, trông rất đẹp nhưng đôi tay đẹp này lại chỉ chỉ cà phê trong tầm tay của nàng, sau đó gõ gõ bàn, ý bảo trao đổi.
Nháy mắt Tạ Nguyễn Ngọc liền không vui, sau đó Thẩm Thất gia liền thoải mái.
“Uống đi.
” Thẩm Thất gia nếm một ngụm, Tạ Nguyễn Ngọc ngơ ngác bưng cà phê, chất lỏng màu đen làm làn da nàng trắng như tuyết như ngọc, đôi mắt nhíu lại sâu kín có lòng bổ sung: “Cái ly em dùng là ly của gia.
”Nhất định đừng ném đi.
Cơ thể Tạ Nguyễn Ngọc run lên, sau đó mới nhấp một chút.
Đắng.
Vừa chua vừa đắng.
Thẩm Thất gia quả nhiên không nói chuyện điện báo với nàng, Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy cho dù hắn nói cho chính mình cũng không biết nhưng Thẩm Thất gia lại hỏi nàng vấn đề khác.
“Khanh khanh từng nói mơ thấy Thoa Bắc trong mộng.
”“Vâng.
” Tạ Nguyễn Ngọc cầm một cái ly tràn đầy có chút chần chờ nhìn hắn: “Chỉ là biết đại khái chứ cụ thể em cũng không rõ ràng lắm.
”Tạ Nguyễn Ngọc không giấu hắn, nàng thật sự không rõ ràng lắm.
“Nói như vậy…” Thẩm Thất gia dạo bước đi đến cạnh Tạ Nguyễn Ngọc, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn đôi mắt nàng: “Em cảm thấy Thất gia đi thì thế nào?”Cái ly trong tay bưng không ổn, tay Tạ Nguyễn Ngọc run lên, cà phê đổ lên người, váy dài màu đỏ tươi trăm nếp gấp nháy mắt bị nhiễm một vết bẩn lớn, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Bồi Viễn cũng mang theo một chút hoảng sợ.
Thẩm Thất gia nhìn váy, lại nhìn biểu cảm của Tạ Nguyễn Ngọc, cười có chút cổ quái.
Hắn nhận cái ly trong tay Tạ Nguyễn Ngọc, bàn tay thủ sẵn gáy nàng kéo lại chống trán của chính mình: “Quả nhiên khanh khanh biết rất nhiều.
”“Thất gia muốn đi sao?”“Đương nhiên là không.
” Thẩm Thất gia nhìn cánh môi lúc đóng lúc mở của nàng, nhẹ nhàng hôn lên, trằn trọc ma sát, mùi cà phê quanh quẩn trong hơi thở của hai người, nụ hôn của hắn từ trước đến nay dừng lại trên môi cũng không thâm nhập vào trong: “Tưởng tượng đến việc trên thế giới này có người biết tất cả những gì ta làm, trái tim ta rất vui vẻ.
”Tạ Nguyễn Ngọc có chút mê mang, Thẩm Thất gia duỗi tay lau vệt nước trên khóe miệng nàng, nhìn thấy đôi mắt dần dần trợn to của Tạ Nguyễn Ngọc, gằn từng chữ: “Nếu ta đi, hai đứa con trai của đại soái chẳng phải đều sẽ tồn tại mà về chứ.
”Môi Tạ Nguyễn Ngọc run run, quyết định trầm mặc.
“Em không hỏi ta ai là người sẽ chết sao?”“Không hỏi! Không hỏi!” Tạ Nguyễn Ngọc nhanh chóng che lỗ tai lại dùng sức lắc đầu, biết càng nhiều thì chết càng nhanh.
Thẩm Thất gia là ai, hắn là người ngươi bảo đi hướng đông hắn nhất định sẽ bảo ngươi đi về hướng tây, ngươi nói không cần, hắn nhất định phải đưa thứ kỳ lạ cho ngươi.
“Là Thẩm Nhị gia.
” Thẩm Thất gia dường như tìm được một chỗ phát tiết giữ chặt cánh tay che lỗ tai của Tạ Nguyễn Ngọc, nắm cánh tay cô đau đớn, quyết tâm muốn cho nàng nghe: “Kinh Phật em thêu là lễ vật ta tặng cho lão tử để siêu độ cho con trai ông ta!”“Thất gia…”“Ta trông ngóng ngày này đã bao nhiêu lâu, cuối cùng hắn ta cũng phải chết.
” Thẩm Bồi Viễn đánh gãy lời nàng nói, ánh mắt xuyên qua Tạ Nguyễn Ngọc phảng phất như xuyên thấu qua nàng nhìn đồ vật gì đó, trong mê mang lại mang theo sự giải thoát: “Bọn họ cũng có hôm nay.
”“Ngài… Ngài….
” Tạ Nguyễn Ngọc nghẹn lời, hắn nói nhiều như vậy sẽ không phải muốn giết nàng đi.
Dường như cảm nhận được sự bất an của Tạ Nguyễn Ngọc, Thẩm Bồi Viễn thu hồi cảm xúc giơ tay xoa xoa đầu nàng: “Chỉ cần ta còn sống một ngày, chắc chắn có thể làm em an ổn tồn tại, thay bà ấy nhìn xem từng người từng người ngã xuống.
”Làm cho bọn họ tự mình đi xuống tạ tội với bà ấy.
Tối nay Tạ Nguyễn Ngọc lưu lại trong phòng của Thẩm Thất gia, giường của hắn rất lớn, mành lụa rũ xuống bốn bên, chắn kín mít giường đệm, cằm của Thẩm Thất gia dựa vào bả vai của Tạ Nguyễn Ngọc, hô hấp chiếu vào xương quai xanh của nàng, có chút ngứa.
.