Bạn đang đọc Ồn Ào Nhỏ – Chương 58
Đường Tống cũng không hiểu, trong mắt hắn cũng nhuộm đầy vẻ mê muội giống như tôi.
Tiếp tục như vậy, tôi sẽ không còn là tôi, mà hắn cũng sẽ biến thành một người khác không còn là hắn nữa. Hòa Nhất nói rất đúng, tình yêu của tôi quá ích kỷ, làm tôi đánh mất chính bản thân mình.
Tần Khinh tôi yêu đến độ quên mất tên của mình.
Đường Tống, tôi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của hắn, nhẹ giọng nói “Chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi”.
Tôi buông tay không phải vì tôi bỏ cuộc, chỉ là muốn cho hai bên một chút thời gian, để hiểu rõ lòng mình.
Sau khi ra quyết định này, tôi mang theo đồ của mình ra ngoài ở, tôi thuê một khách sạn ở tạm được hai ngày, đến ngày thứ ba không biết từ đâu Tô Gia Minh biết được chuyện này, hắn đến tận khách sạn tìm tôi, kiên quyết kéo tôi đến một căn nhà nhỏ khoảng 40m2, còn nói căn nhà này là của bạn hắn, nhưng bạn hắn đã xuất ngoại, muốn một người tới ở giử nhà, tránh bị ăn trộm, đặc biệt là ở miễn phí. Tôi nhìn căn nhà này, gọn gàng sạch sẽ, rất ấm áp, cũng không khách sáo. Dĩ nhiên, Tô Gia Minh cũng không chịu thiệt, tôi đền ơn hắn bằng cách, mời hắn ăn cơm trưa một tháng.
Cùng Tô Gia Minh ăn cơm cũng có hai mặt, chỗ tốt chính là có người nói chuyện, vị giác đặc biệt ngon hơn. Chỗ xấu chính là người này bản tính nhiều chuyện, mặc dù trong miệng chất đầy thức ăn nhưng vẫn hỏi tôi vì sao dọn ra ngoài ở, tôi lúc đó luôn trả lời một cách qua loa.
“Sống một mình thấy có quen không?” “Hoàn hảo”. “Dự tính ở riêng bao lâu?” “Đang suy nghĩ”. “Có muốn đi thêm bước nữa không?” “Không muốn nghĩ”. “Chiêu này là lấy lui làm tiến Phá Thủ Trầm Chu* à?” “Muốn nghĩ sao cũng được”.
*Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, quyết tâm đánh thắng.
Dĩ nhiên, vấn đề sau cùng của hắn làm tôi bùng nổ không còn bình tĩnh nữa – “Cậu không sợ ở riêng như thế này sẽ tạo cơ hội cho Đường Tống cùng Phạm Vận tái hợp à?”.
Mẹ nó, tôi ghét cái miệng của Tô Gia Minh.
“Nhìn kìa, sợ rồi sao”. Tô Gia Minh cười đắc ý.
“Nếu cậu không sợ tớ bỏ độc trong cơm thì ít nói lại một chút đi”. Tôi nhẹ nhàn uy hiếp hắn.
Tô Gia rõ là một đồng chí tốt, biết khó mà lui, cúi đầu ăn cơm, không hề thắc mắc cái vấn đề này nữa.
Không được bao lâu, hắn lại không nhịn nổi, hỏi: “Tần Khinh, cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nếu muốn ly hôn thì làm sớm đi, tranh thủ bây giờ vẫn chưa già, còn có thể tái giá, ai nói cậu kém hơn Đường Tống.”
“Sao lại có loại người khuyến khích người ta ly hôn? Thật là làm chậm sự phát triển của xã hội”. Tôi đứng ở góc độ lớn phê bình hắn.
“Tớ chính là suy nghĩ cho cậu, thử nghĩ xem, dưa leo buổi sáng hai đồng một cân, buổi trưa một đồng rưỡi một cân, buổi tối bán tháo một đồng một cân”. Tô Gia Minh vẫn còn thuyết phục tôi.
“Cậu nói xem bản thân là một người đàn ông, tại sao suy nghĩ không có một chút gì là trưởng thành, cả ngày tới lui xía vào chuyện người khác, càng lúc càng giống tớ, cậu làm thế không sợ phụ lòng liệt tổ liệt tông nhà cậu à?” Tôi lo lắng.
“Chị Khinh à, chị không cần phải lo chuyện đó, liệt tổ liệt tông nhà chúng tôi cũng không nhọc lòng chị quan tâm”. Công lực mồm mép của Tô Gia Minh ngày càng cao rồi.
“Tớ thật không muốn quan tâm chuyện nhà của cậu, chỉ là cậu cả ngày quan tâm chuyện gia đình của tớ, cực kỳ rãnh rổi”. Tôi lắc đầu.
Cũng không biết lời nói này có chổ nào chọc đến hắn, đứa nhỏ này giận dỗi đứng lên, khẽ ném chiếc đũa, nước canh văng ra ngoài, xoay người rời đi.
Tôi đuổi theo cũng không được, không đuổi theo cũng không xong, ngơ ngác tại chỗ, có chút lúng túng. Thở dài ngồi xuống, tiếp tục ăn, một bàn lớn thức ăn, không thể lãng phí.
Đang vùi đầu ăn, bỗng nhiên có người ngồi xuống ở phía đối diện. Ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt nhỏ dài.
“Trùng hợp gặp tôi?” Tôi biết rõ nhưng vẫn muốn hỏi.
“Làm sao có thể trùng hợp nhiều lần như vậy? Anh đặc biệt tới tìm em”. Hòa Nhất cũng không giấu giếm.
“Tìm tôi làm gì?” Vừa đúng lúc tôi ăn cũng no rồi, tôi tính tiền, sau đó cùng hắn đi ra ngoài.
“Nghe nói em cùng Đường Tống cãi nhau vì chuyện lần trước”. Hòa Nhất thăm dò. “Cần anh giải thích gì không?”
“Cái gì cần giải thích cũng đã giải thích xong rồi, vả lại mọi chuyện không phải bắt đầu từ anh”. Tôi thẳng thắn.
“Hay là bởi vì Phạm Vận”.
Tôi im lặng.
“Đại Khinh, như vậy có ý nghĩa gì? Anh cảm thấy em có chút cố chấp rồi”. Hòa Nhất nói.
Tôi lắc đầu một cái, những chuyện này thật không muốn nói thêm nữa.
Hòa Nhất cũng phát hiện tôi ít nói, hắn đề nghị đi uống chút đồ, tôi muốn yên tĩnh suy nghĩ, nên từ chối.
“Sợ Đường Tống tiếp tục hiểu lầm”. Hòa Nhất liếc tôi một cái, nhẹ nhàng hỏi.
“Ba chúng ta có sợ cũng đã hiểu lầm, còn sợ gì cái thế giới này hiểu lầm”. Tôi cũng nhẹ nhàng liếc hắn một cái.
Hòa Nhất cúi đầu, một hồi lâu không nói lời nào, lông mi rủ thấp, che lại cặp mắt sâu xa khó đoán. “Đại Khinh, em nói vậy có ý gì?”
Tôi nói thẳng. “Hòa Nhất, chuyện lúc trước tôi có thể cố quên, nhưng lại không biện pháp làm như không có chuyện gì xảy ra.”
Khóe miệng Hòa Nhất dường như muốn cong lên, nhưng buồn cười là không có hơi sức. “Đại Khinh, thời gian cho em hình như chưa đủ đúng không?”
“Vấn đề không phải thời gian, mà là tôi. Chuyện đã xảy ra, tất nhiên sẽ có hậu quả, tôi không cách nào đối diện cùng anh như trước, quan hệ giữa tôi và anh tồn tại chỉ càng thêm lúng túng, ngay cả bạn bè cũng không thể nào tiếp tục được”. Tôi trực tiếp nói.
Nói thẳng như thế, cũng không sợ tổn thương hắn, đời là như vậy, mọi người đều như vậy, tàn nhẫn đối với người yêu mình, lại chịu đựng chính người mình yêu tàn nhẫn.
Hòa Nhất lặng lẽ trầm xuống, thời tiết bây giờ là cuối mùa đông đầu mùa xuân ánh mặt trời rực rỡ, nửa là rét lạnh nửa là ấm áp, chiếu vào trên mặt hắn, gương mặt đó, nhìn thật hay, nhưng tôi không thích hắn, bản thân cũng cũng hận chính mình, đau khổ đều là tự tìm đến.
“Không có chuyện gì, tôi đi trước”. Tôi nói.
Ở lại cũng không thể thay đổi gì, cuộc sống chính là phức tạp như vậy.
Hòa Nhất gọi tôi lại. “Em có biết ông chủ phía sau của Màu Sắc phường là ai không?” Hắn đột nhiên hỏi.
Tôi không lên tiếng, dừng bước, nhìn về phía hắn.
“Là Đường Tống.” Hắn nói. “Sau khi chia tay với Phạm Vận, hắn liền mở ra hội sở đó, là nơi để tưởng niệm người cũ.”
Tôi im lặng chờ đợi, tôi nghĩ những gì Hòa Nhất muốn nói không chỉ bấy nhiêu đây.
Quả nhiên, hắn lật ra lá bài tẩy. “Ở bên trong Màu Sắc phường, Đường Tống có một gian phòng, bên trong chứa có rất nhiều đồ, muốn đi xem không?”
Tôi không thể nói ra chữ không, cho dù biết đây là cái bẫy của Hòa Nhất, tôi cũng nhất định phải đi.
Tôi nghĩ, cái mà tôi cần, nhất định là ở chỗ đó.
Đồ đạc ở Màu Sắc phường được để ở lầu ba bên trong căn phòng nhỏ, thật không tầm thường chút nào, là nơi cất giử thích hợp nhất. Cái chìa khóa Hòa Nhất tìm được, lai lịch dĩ nhiên cũng không quang minh, nhưng mà giờ phút này tôi không có ý định tìm hiểu.
Cửa mở ra, ánh đèn bên trong mờ mờ, đứng một hồi lâu mắt mới có thể thích ứng. Mà sau khi thích ứng, tôi phát hiện trừ một tủ sách dựa vào tường, còn lại không có đồ đạc gì.
Tôi hướng về tủ sách bước đi thông thả, mắt thoáng thấy một màu đỏ, màu đỏ đến cũ kỹ, màu đỏ đến ảm đạm, lại có thể chói mắt như vậy.
Đó chính là cái lắc tay màu đỏ, chính là lắc tay bị tôi vứt bỏ hắn nhặt lại, chính là lắc tay chứng kiến tình cảm của Đường Tống cùng Phạm Vận, cũng chính là lắc tay hắn nói đã vứt đi.
Nó yên lặng nằm ở nơi đó, từ trên cao mà nhìn xuống tôi, giống như vô thanh nhưng lại phát ra tiếng cười lạnh ác ý –nó chiến thắng, căn bản không cần tôi đây, cái người thất bại như đưa đám tới đây để làm tăng màu sắc của nó – nó tự tin, là chuyện đương nhiên cố nhược kim thang (vững như thành đồng).
Nó chưa từng xem tôi là đối thủ, tôi không có tư cách này.
Không chỉ nó, mà tất cả những đồ vật trong tủ sách ở đây đều cao ngạo cười.
Hình Đường Tống cùng Phạm Vận chụp chung, áo tình nhân, vật trang sức, rất nhiều vật phẩm, ghi lại khoảng thời gian tôi sợ nhất, ngay cả cầm lên xem cũng không có dũng khí.
Trong lòng của tôi giống như có cái động, sâu không thấy đáy, có hơi có sức nhưng im lặng để thời gian trôi qua, giống như tôi trời sinh là một loại yếu ớt như vậy.
Nếu như Màu Sắc phường là trái tim của Đường Tống, thì gian phòng này chính là một góc xó xỉn ẩn dấu ở đáy lòng, cùng tình cảm của Phạm Vận vĩnh viễn tồn tại.
Thật mệt mỏi, từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ mệt mỏi như vậy. Tôi cuối cùng cũng hiểu, tôi chiến đấu không chỉ là một Phạm Vận.
Mà còn có đoạn tình cảm ngây thơ trong sáng của cuộc đời Đường Tống.
Tôi thắng được Phạm Vận, nhưng đấu không lại Đường Tống.
Thấy rõ mình không tự lượng sức, cả người bắt đầu rét run, lạnh đến nổi hàm răng run lên.
“Anh thật đê tiện phải không ?” Bên tai truyền tới âm thanh tự giễu của Hòa Nhất.
“Không liên quan gì đến anh.” Tôi nói xong liền xoay người đi ra ngoài, hai mắt bắt đầu căng đau, sẽ không để mình đau khổ nữa. Nếu không tôi sẽ điên.
Cúi đầu đi về phía trước, hành lang trải thảm thật dầy, đạp lên không một tiếng động. Có lẽ là quá yên tĩnh, cho nên khi Hòa Nhất kéo mạnh tay tôi, thì tôi chợt nghĩ không biết chiều nay là năm nào?.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía Hòa Nhất, mà Hòa Nhất lại nhìn về phía trước, giống như phía trước có lũ lụt hay thú dữ gì đó.
Theo ánh nhìn của hắn, tôi phát hiện hai người.
Nam cao lớn, nữ mảnh khảnh, đi lại với nhau, rất hài hòa – ý tôi là, nếu như không có sự hiện diện của người vợ như tôi ở chổ này.
Đường Tống cùng Phạm Vận đang đứng ở trước cửa một gian phòng, Phạm Vận muốn đi, nhưng Đường Tống lại ngăn cản, lôi lôi kéo kéo, làm hắn xem chút vấp ngã, một cảnh hỗn loạn.
Trong nháy mắt, Đường Tống ngẩng đầu, nhìn thấy tôi. Trên mặt giật mình giống như hoa nở rộ – tôi cảm giác trong tâm trí mình có cái gì đó nổ tung.
Bốn người chúng tôi cứ như đứng yên tại chỗ, án binh bất động, giống như người nào động trước, thì sẽ làm rối loạn trận đấu.
“Phạm Vận, đã lâu không gặp, đi, chúng ta đi uống một chén.” Hòa Nhất chủ động lên tiếng, lôi kéo Phạm Vận, đẩy cửa gian phòng ra, đi vào.
Ngay sau khi cửa đóng lại, ánh mắt của Phạm Vân tôi không thể quên được – rất phức tạp, nồng nặc thâm trầm.
Là nụ cười của người chiến thắng, là ám hiệu của người khiêu chiến, còn là cái khác, tôi đều không muốn tìm hiểu.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên người Đường Tống mơ hồ không rõ, hắn từ từ tiến đến gần tôi, nhưng thanh âm lại càng ngày càng xa xôi – “Hôm nay anh đi cùng Phạm Vận, không giống như trong tưởng tượng của em đâu.”
“Giữa các người là như thế nào? Em nghĩ mình đã không có quyền biết.” Đây là câu trả lời của tôi.
“Này. . . . . . Là có ý gì?” Đường Tống bỗng tiến lên một bước.
“Ý của em là, em đồng ý. . . . . . Tác thành hai người.” Sự gần gũi mà chúng ta có thể chạm đến nhau là hơi thở, nhưng hai trái tim lại xa xôi có thể là vô biên vô tận.
Hô hấp của Đường Tống dường như ngừng lại chốc lát, mở miệng ra lần nữa, thì trong giọng nói tăng lên phần lạnh lẽo.
“Nếu như không có Hòa Nhất, em vẫn đưa ra quyết định như vậy?” Hắn hỏi.
“Em cùng Hòa Nhất hoàn toàn không có liên quan.” Tôi giải thích.
“Trong mắt của anh, là có.” Đường Tống nhìn tôi, từ từ lui về sau một bước.
Hắn đến và đi rất tự nhiên, hắn có thể tùy ý kiểm soát khoảng cách cùng tôi, cái hắn muốn là khoảng cách an toàn, thiếu hụt tình yêu vợ chồng cũng được, có thể an toàn gắn bó làm bạn đến đầu bạc răng long. Nhưng tôi không làm được, hoặc là xa tận chân trời, hoặc là gần trong gang tấc.
Chỉ trách, tôi yêu hắn, thế nhưng hắn lại không yêu tôi.
Tôi không muốn giải thích, lướt qua hắn, bước chân nhẹ nhàng rời đi. Đường Tống bắt được cánh tay của tôi, dùng sức hơi mạnh.
“Tại sao bây giờ không cùng anh nói chuyện một cách đàn hoàng?” Đường Tống tay trái kéo tôi, đưa lưng về phía tôi.
“Em đã nhìn thấy những thứ trong gian phòng kia rồi.” Tôi nói thẳng, thanh âm mệt mỏi ngay cả mình cũng lấy làm kinh hãi. “Đường Tống, những thứ đó, quá nhiều quá nặng, em mang không nổi.”
Tay của hắn, kịch liệt run rẩy, giống như bị đốt cháy đỏ bừng bị phỏng một cách nặng nề.
Khí quản của tôi chật hẹp dưỡng khí lưu thông tựa như một sợi tóc, thật khó chịu.
Rốt cuộc hiểu rõ, tôi chiến đấu, không phải Phạm Vận, mà là cả thanh xuân của Đường Tống, là phần ký ức hắn trân trọng nhất, là tình cảm tạo thành những cảm xúc quan trọng nhất của hắn.
Tôi không biết tự lượng sức mình, tôi đã hoàn toàn thất bại.