Ồn Ào Nhỏ

Chương 34


Bạn đang đọc Ồn Ào Nhỏ – Chương 34

Cổ họng bắt đầu căng lên, thậm chí khẩn trương đến muốn nôn mửa, trên trán cũng xuất hiện tầng tầng mồ hôi.

“Em làm sao vậy?” – Hòa Nhất hỏi

Tôi lắc đầu, nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại – “Không sao” – tôi nói – “Đã lâu không cưỡi ngựa, có chút khẩn trương”

“Không nghĩ tới, em cũng có lúc sợ” – hai mắt hẹp dài của Hòa Nhất tràn đầy chế nhạo.

Chúng tôi đang nói chuyện, bụi cỏ phía trước xuất hiện động tĩnh, Hòa Nhất đôi chân cử động, cưỡi con ngựa, cầm súng săn, nhanh chóng hướng về phía kia chạy đến.

Tư thế giết chóc của anh ta thật phóng khoáng mà thành thạo, cánh tay giơ súng có lực, nhắm ngay con mồi, đôi mắt với đường cong tuyệt đẹp, hô hấp tĩnh táo trấn định, ngón tay tao nhã bóp còi.

“Đoàng” – một tiếng súng vang lên, con cáo phía trước ngã xuống, đau khổ quẫy đạp, đôi mắt nhìn lên bầu trời, thở dốc đồn dập, ở bụng một lỗ thủng lớn.

Máu tanh từ từ lan ra, núp trong sương mù, tiến vào lỗ mũi tôi.

Hòa Nhất và ngựa, như một vị vua, vị vua thắng lợi, dùng máu tanh tế điện vua của mình, hướng con mồi bị giết đi tới.

Cùng lúc đó, tôi giương roi ngựa trong tay – “pằng” – một tiếng đánh vào thân ngựa, bởi vì kinh hoảng, tôi xuống tay rất nặng, con ngựa bị đau, cấp tốc chạy như bay, lời nói Elina từng chữ từng chữ hóa thành bản đồ trong đầu tôi, nơi này quen thuộc giống như từ nhỏ mình đã lớn lên trong rừng cây này vậy.

Tôi muốn chạy trốn, bởi vì rừng cây này thật kinh khủng, Hòa Nhất thật kinh khủng, tôi muốn chạy trốn.

Quẹo phải, lướt qua nhánh cây cao nửa người ở bụi cỏ, tiến vào một đường mòn, nhảy qua hàng rào, đi đến cuối rừng cây, có thể có đường lớn, đường lớn sẽ có xe chạy ngang qua, địa bàn ở đây tôi sẽ là nữ vương, thế lực Hòa Nhất chắc không mạnh mẽ đến vậy, chỉ cần tôi kêu cứu, thành công có thể rất lớn.

Tôi nắm chặt roi, cúi người, để mặc con ngựa mang tôi chạy trốn, tốc độ cực nhanh, sáng sớm gió lạnh hóa thành dao nhỏ, cắt vào mặt tôi, hai tai tôi không nghe được bất kỳ âm thanh nào, trừ tiếng gào thét. Lục phủ ngũ tạng theo ngựa lắc lư, giống như toàn bộ lệch khỏi vị trí.

Lần nhảy cao nhất, tôi mở mắt ra —— phát hiện đã tiến vào cuối rừng cây, xuyên qua, tôi đã thành công.


Vui mừng chưa kịp thẩm thấu toàn thân, một chuỗi tiếng cười sắc bén chế nhạo vang lên bên cạnh tôi, con ngựa chợt dừng lại, nâng lên hai chân trước, đem tôi hất ngã xuống đất.

Cái mông chạm đất, rầu rĩ, tôi xoa nhẹ một hồi, mới trở lại bình thường. Lúc này một con ngựa khác thong thả bước tới, tôi ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Hòa Nhất.

Anh ta từ trên cao nhìn xuống – “em cho rằng tôi yên tâm đem một con ngựa chưa được huấn luyện qua để cho em cưỡi sao?” – anh ta nói.

Tôi không nói gì, nói gì cũng không cần thiết, thắng làm vua thua làm giặc.

Hòa Nhất nhúng người nhảy xuống ngựa, dùng roi ngựa nâng cằm tôi lên, gai phía trên làm cho tôi đau đớn. Tôi cũng không nói lời nào, cứ bình tĩnh như vậy nhìn anh ta.

“Em cứ như vậy mà ghét ở cùng tôi sao?” – Hòa Nhất hỏi, thanh âm rất nhẹ, mà ánh mắt lại rất nặng nề.

“Không liên quan đến anh” – tôi lắc đầu nói – “tôi chỉ muốn trở về nơi của tôi mà thôi.

“Nơi có Đường Tống sao?” – Hòa Nhất biết còn cố hỏi.

Tôi gật đầu, không giấu giếm.

Anh ta ngồi chồm hổm, một chân quỳ xuống đất, nhìn tôi đang nửa nằm dưới đất, nói – “em cố chấp đến khiến cho người khác tức giận, Đại Khinh”

Tôi không phủ nhận ý này, tôi vốn cố chấp, nếu không cũng sẽ không như con thiêu thân.

“Nói chuyện đi, em ở đây kiêu ngạo cái gì? Em như vậy chắc chắn tôi không dám làm tổn thương em sao?” – tâm tình Hòa Nhất bỗng dưng bộc phát, cơ hồ là rống lên với tôi. Tôi không biết đến tột cùng là cái gì kích thích anh ta.

“Đại Khinh, tôi không nhìn lầm em, em thật lợi hại, đối phó đàn ông, em rất được, không biết dùng thủ pháp gì? Vờ tha để bắt? Nói cho tôi biết, nói rõ cho tôi biết” – Hòa Nhất níu lấy cằm tôi, rất dùng sức, giống như muốn bẻ gãy tôi.

“Anh xem trọng tôi thôi, tôi làm gì có thủ pháp gì?” – tôi cau mày, nhìn anh ta, tôi chán ghét Hòa Nhất nóng nảy như vậy.


“Xem trọng? không, là tôi đánh giá thấp em” – hơi sức Hòa Nhất tiếp tục tăng – “Em là dùng cổ độc sao? Nếu không tại sao tôi phải đâm đầu vào đây? Tại sao Đường Tống cũng từ từ rơi vào đây?”

Trong lòng tôi chấn động, Đường Tống rơi vào, là ý gì?

“Em không hiểu sao? Để tôi nói cho em biết, Đường Tống đã đến Anh, cũng không có đi gặp Phạm Vận, không liên lạc với cô ấy, mà vội vàng đi tìm em” – Hòa Nhất muốn nhìn thấu tâm tư tôi, anh ta nhìn chằm chằm tôi, lời nói giống như chui từ kẽ răng mà ra – “Đại Khinh, em rất vui sao? Ít nhất ván này, em thắng Phạm Vận”

Đầu có chút ảo mộng, giác quan mơ hồ, trái tim nhảy tốc độ thật nhanh, thì ra người trong lúc cực độ vui mừng và cực độ đau khổ là giống nhau.

Đường Tống thật. . . . . . đang tìm tôi.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại Hòa Nhất vang lên, anh ta nghe, ánh mắt vẫn nhìn tôi, tôi nghe thấy anh ta nói với đầu bên kia, không dùng phương pháp gì ngăn cản cậu ta, để tôi chế trụ cậu ấy.

Từ ánh mắt anh ta, tôi hiểu rõ, giờ phút này, Hòa Nhất lại biến thành một con mãng xà máu lạnh.

“Đường Tống đã đến đây sao?” – tôi không ngốc, không khó khăn để đoán được chuyện xảy ra.

Hòa Nhất nhìn chằm chằm tôi, không nói lời nào.

“Anh còn muốn làm gì nữa?” – tôi khuyên anh ta – “Hòa Nhất, trò chơi đã kết thúc, Đường Tống vẫn như cũ là chồng tôi, bất kể là về luật pháp hay là về tình cảm, cho nên, anh buông tay đi”

Tôi đứng lên, đi trở lại, hướng về phía có Đường Tống mà đi.

Đi được năm bước, tôi nhớ rõ ràng, chỉ có năm bước, sau lưng tôi Hòa Nhất mở miệng – “Đại Khinh, tại sao chỉ có một mình tôi phải khó chịu, không công bằng, không phải vậy sao?”

Lòng căng thẳng, trực giác tôi cảm thấy, có chuyện sẽ xảy ra, ngay khi tôi không kịp phản ứng, tôi bị té nhào xuống đất.


Anh ta đem thân tôi lăn qua, tôi nghe thấy âm thanh vải vóc bị xé rách, sợi tơ trong không khí run rẩy.

“Hòa Nhất, buông tay” – tôi cảnh cáo.

“Không buông, cả đời cũng không buông” – giọng nói của anh ta lộ ra tuyệt vọng

“Anh không thể đối với tôi như vậy” – quần áo tôi từ từ giảm bớt, bãi cỏ thật lạnh, tôi bắt đầu run.

“Tôi không chịu nổi, Đại Khinh, em không biết tôi khó chịu đến cỡ nào. Trơ mắt nhìn hai người đi, trơ mắt nhìn hai người có nhau, tôi không chịu nổi, thật xin lỗi, Đại Khinh, tôi phải…..lưu lại một chút trí nhớ cho em “

“Hòa Nhất, không nên ép tôi hận anh” – tôi giãy dụa, chống đối, hò hét.

“Vô dụng thôi, Đại Khinh, cùng nhau xuống vực thôi” – cuối cùng, Hòa Nhất nói với tôi nhự vậy.

Anh ta đè tôi, tôi đem hết toàn bộ sức lực nhưng vẫn không chống lại được, đây là kiếp số trong đời tôi. Trong nháy mắt Hòa Nhất tiến vào tôi, tôi hi vọng cảm giác không nhạy, tôi buộc mình không được nhớ đến khoảnh khắc này. Tôi ngẩng đầu, mở to hai mắt, trong mắt tôi, là rừng rậm, là chim bay, chiếm cứ cả bầu trời.

Anh ta giết chóc tư thế thành thạo mà phóng khoáng, tay giơ súng dùng lực nhắm ngay con mồi, mắt một đường cong tuyệt đẹp, hô hấp bình tĩnh, bóp cò, ngón tay thon dài tao nhã.

Còn tôi, thống khổ quẫy đạp tứ chi, cặp mắt nhìn lên bầu trời, dồn dập thở dốc, ở bụng cảm giác lồi lõm khổng lồ.

Tôi không biết cực hình bao lâu mới kết thúc, khi anh ta rời khỏi cơ thể tôi, thì cơ thể tôi tự động cuộn tròn lại, tạo thành chống cự, yếu ớt mà mãnh liệt.

“Đại Khinh” – Hòa Nhất ôm tôi, lấy tay vuốt ve mỗi một tấc da trên cơ thể tôi. Anh ta chỉ kêu tên tôi, không ý thức mà kêu. Cứ một lần lại một lần kêu lên.

Tôi nhắm hai mắt, nhẹ giọng khạc ra một câu – “Đời này, tôi nợ anh, đã trả xong rồi”

Nghe vậy, trong nháy mắt Hòa Nhất dừng lại, sau đó, tôi cảm thấy run rẩy, đến từ chính thân thể của anh ta, tôi rất kỳ quái, Hòa Nhất lại biết run rẩy.

Tôi và thân thể của anh ta rất lạnh, tất cả đều lạnh, đến từ tuyệt vọng, anh ta tuyệt vọng, tôi tuyệt vọng, hai chúng tôi cùng một loại người, nhất định không sưởi ấm được cho nhau.

Ánh mặt trời từ từ dâng lên, tôi nghe thấy tiếng vó ngựa, hướng bên này của tôi mà tới, tôi quá mệt mỏi, căn bản không muốn quan tâm là người nào đến, là nam hay nữ, căn bản cũng không quan tâm thân thể của tôi đang xích ^_^ lõa, nếu bị người khác nhìn thấy, sẽ khó chịu đến mức nào.


Ta không nghĩ, không để ý.

Trên thế gian này, tất cả cũng chỉ là mộng ảo.

Cho đến khi tôi cảm nhận được Hòa Nhất khác thường, đánh hơi được hơi thở của động vật giống đực lúc gặp phải kẻ địch, mới đột nhiên tỉnh ngộ, giống như có một đôi bàn tay xé nát trái tim mình.

Người đó, là Đường Tống, chỉ có Đường Tống, mới có thể làm cho Hòa Nhất phát ra hơi thở như vậy.

Tôi không ngẩng đầu, không dám, tôi không kêu cứu, không dám, tôi không nhúc nhích, tôi không dám.

Tôi chỉ lặng lẽ đem thân thể của mình co rúc, co rúc, thành một hạt bụi nhỏ, một hạt bụi không mở ra.

Tôi nghĩ, đây là một chuyện tàn nhẫn nhất tôi từng gặp, chính là người đàn ông mình yêu, tận mắt nhìn thấy một người đàn ông khác đoạt lấy.

Khó chịu cỡ nào, tôi cảm thấy mình ghê tởm.

Mãnh liệt kích thích để tôi đau khổ, đau khổ để tôi suy nghĩ mình muốn vì vậy mà chết đi, không cần đối mặt, vậy mà giác quan tôi trở nên nhạy cảm, tôi nghe thấy Đường Tống xuống ngựa, từ từ hướng tôi đi tới, tôi cảm nhận được Hòa Nhất đứng lên, hướng phía anh đi đến, nháy mắt hai người gặp nhau, tôi nghe thấy xương tay đánh nhau, thanh âm máu và thịt trên người, Hòa Nhất chịu một trọng lực kêu rên, một cái, hai cái, ba cái, bốn, năm, nhớ …nhớ….. tôi không nhớ rõ lắm, Đường Tống đến tột cùng đánh anh ta bao nhiêu, tôi chưa từng gặp qua một trận đánh an tĩnh như vậy, tôi đánh hơi được mùi vị máu tươi. Trận đánh này kéo rất dài, đến nỗi cơ hồ có thể làm một sinh mạng biến mất.

Sau đó, một người đi tới đây, cởi áo khoác ra, đắp lên thân thể tôi, người đó nhẹ nhàng ôm lấy tôi, ôm vào trong ngực, tôi nghe thấy thanh âm Đường Tống, rất dịu dàng, rất dịu dàng.

“Ngoan, chúng ta về nhà” – anh nói – “anh lập tức đưa em về nhà”

Lần đầu tiên trong đời, phát hiện, thì ra thanh âm dịu dàng có thể làm lòng người đau nhói, chưa từng chảy nước mắt, cứ như vậy mà chảy xuống, từ khóe mắt chảy xuống rơi vào sợi tóc, như một viên Băng Châu.

Anh lập tức ôm tôi lên ngựa, sốc nảy lắc lư đều được ngực anh làm cho chậm lại, trong lòng bỗng nhiên an tĩnh, chưa bao giờ tôi có cảm giác an tâm mà dần dần ngủ mê man.

Sau đó tôi được biết, lúc đó tôi bắt đầu sốt cao, có lẽ thân thể tôi yêu thương bản thân mình, muốn thông qua hôn mê để cho tôi trốn tránh sự việc. Giữa lúc mơ màng, tôi cảm thấy mình tiến vào bệnh viện, treo ngược bình nước, kim tiêm, vị thuốc sát trùng, còn có mặt của Đường Tống, đó là tất cả trí nhớ của tôi.

Bệnh rất khó chịu, toàn thân máu giống như thiêu đốt, khí lực toàn thân cũng bị đốt sạch, hô hấp cũng nóng, tôi không tự chủ cầu cứu, những lúc như vậy, luôn có một đôi tay kiên định cầm lấy tay tôi, nhẹ giọng an ủi tôi, khiến tôi từ từ an tĩnh lại.

Bởi vì biết có một đôi tay thời thời khắc khắc bên cạnh bảo vệ, tôi cũng không quá khủng hoảng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.