Đọc truyện Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song – Chương 62: Tình Nhân
Các thành viên trong gia đình về cơ bản đều chấp thuận mối quan hệ yêu đương của Mạnh Phiên và Phí Chuẩn.
Tuy rằng Thụy thẩm thường xuyên sẽ nói yêu sớm là không tốt, lại nói hai nhà môn không đăng hộ không đối, chênh lệch quá nhiều, Những lo ngại này dù có phần chính đáng, nhưng Mạnh Phiên có chủ ý của riêng mình, ai cũng không thể lắm miệng khuyên can cậu.
Mạnh Phiên cầm giấy cử đi học của Hoa đại, cũng không chậm trễ việc học, ngược lại so với dĩ vãng càng thêm nỗ lực, chứng minh chính mình không làm thất vọng cái đề cử này.
Sau khi chuyện gia đình lắng xuống, cậu cũng không ngày nào cũng chạy đến nhà Phí Chuẩn nữa mà thường ở lại ký túc xá, chỉ thứ bảy và chủ nhật mới về Phí gia để tiện nghỉ ngơi hẹn hò.
Bước vào tháng mười hai, trời càng ngày càng lạnh, Phí Chuẩn dần dần phát hiện Mạnh Phiên cơ bản chỉ loanh quoanh thay đi thay lại hai chiếc áo len rất cũ, rồi bên ngoài thường chỉ mặc thêm một cái áo đồng phục học sinh nữa thôi.
Anh có chút đau lòng, khi Mạnh Phiên ở nhà mình, anh thường sẽ lấy áo len dày của mình cho Mạnh Phiên mặc.
Để có thể giúp Mạnh Phiên mặc ấm hơn một chút, thay đổi quần áo, lại có thể thỏa mãn tiểu tâm tư của chính mình.
Mạnh Phiên cũng thích mặc quần áo của Phí Chuẩn, mặc dù chúng hơi dài và lớn hơn cả một vòng, nhưng chúng có mùi sô cô la rất thơm tho mềm mại, thực thoải mái.
Chỉ là, đây chung quy cũng không phải kế lâu dài.
Cũng may nhà trường đã miễn học phí và tiền ăn ở cho Mạnh Phiên, tiền thưởng cho kỳ thi ở lớp 1 hàng tháng cũng đủ để cậu kiếm được một khoản tiền thưởng.
Đã đến lúc phải mua hai bộ quần áo mới cho năm nay.
Cả hai đồng ý rằng sẽ đi hẹn hò vào thứ bảy tuần này, cùng dạo phố nhân tiện mua quần áo.
Sau một giấc ngủ nướng và bữa sáng kéo thành bữa trưa vào thứ bảy, hai người họ cũng lững thững đi ra ngoài.
Mạnh Phiên không quen thuộc với Hoa thị, vì vậy việc mua quần áo tự nhiên là do Phí Chuẩn dẫn đường.
Phí Chuẩn suy xét đến túi tiền của Mạnh Phiên có hạn, đương nhiên sẽ không tính đến những cửa hàng đồ hiệu đắt tiền, anh chỉ đưa Mạnh Phiên đến trung tâm thương mại gần đó, một bên ăn ăn uống uống, một bên chậm rãi đi dạo, cũng không nóng nảy.
Cầm cốc sô cô la nóng mua ở tiệm trà sữa, Mạnh Phiên đi bên cạnh Phí Chuẩn, nhìn trái nhìn phải mấy cửa hàng, từng ánh đèn đều ánh lên hơi thở cao cấp, không biết những quần áo kia chất lượng thế nào, chỉ biết nhìn bề ngoài liền không giống loại cậu có thể mua nổi.
“Ở đây có đắt không anh?”
Phí Chuẩn cầm trong tay một túi sườn gà nóng hổi, cái tay kia dựa gần vào Mạnh Phiên, bản thân cũng không ăn mấy miếng.
Về cơ bản, anh đang đóng vai trò như một cái giá để đồ di động, chỉ chờ Mạnh Phiên duỗi tay lại đây lấy.
“Nơi này cũng được, đi xem, không thích liền không mua, không sao hết.” Phí Chuẩn nói, cười một chút, rồi lại nhỏ giọng: “Vừa lúc để anh học cách mặc cả.”
Mạnh Phiên kinh ngạc liếc anh một cái, thầm nghĩ đại thiếu gia còn cần học kỹ năng này sao?
So ra đối lập với gia thế của Phí Chuẩn, cậu cảm thấy rất thú vị, vui vẻ gật gật đầu, một bên duỗi tay lấy miếng gà ăn, một bên đi theo Phí Chuẩn dạo quanh.
“Đắt quá! Quên đi vậy.”
Họ vừa bước vào, bên trong có một vài nam sinh đang thử quần áo, sau khi mặc thử thì họ nhìn nhau, một số thì lắc đầu, một số khác thì làm ồn ào hết cả lên.
“Một ngàn, cũng được, lão tam ông không phải thiếu chút tiền đó chứ.”
“Bỏ xuống đi, tôi vừa mới mua một đống trang bị trò chơi, tốt hơn là nên tiết kiệm một chút, đi dạo một vòng đổi cửa hàng khác vậy.”
Bốn người cười nói rôm rả rồi bỏ quần áo xuống.
Mạnh Phiên chân vừa nghe đến “Một ngàn” liền có chút mềm nhũn, cậu lẳng lặng cúi đầu ngậm sô cô la nóng, có chút sợ hãi khi nhìn thấy giá của mấy bộ quần áo này.
“Tiểu Phiên?!”
Đột nhiên bị gọi, Mạnh Phiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, “Từ Trạch ca, anh tới mua quần áo ạ?”
Từ Trạch mỉm cười, chỉ vào một vài người bạn đồng hành bên cạnh, “Không, anh đến với bạn học.
Hai đứa đến đây mua quần áo?”
Trong khi nói, anh ta cố ý vô tình mà liếc nhìn Phí Chuẩn.
Mạnh Phiên một bên gật đầu, một bên cùng bạn học của Từ Trạch chào hỏi.
Vừa mới chào hỏi, một miếng sườn gà đã được đưa tới miệng, Mạnh Phiên sửng sốt, liếc nhìn Phí Chuẩn ở bên, cười tủm tỉm rồi ăn trước mặt mọi người.
Từ Trạch nhìn thấy, sắc mặt phức tạp.
Còn chưa kịp nói gì thì Mạnh Phiên đã tới trước: “Vậy không quấy rầy các anh nữa, chúng em vào trước.”
“Được.” Từ Trạch mỉm cười, nhìn Mạnh Phiên cùng Phí Chuẩn đi vào, ve vãn đánh yêu, ở cửa cứng đờ trong chốc lát.
“Sao vậy, Từ Trạch, cậu thích Omega đó sao?”
“Haha, vẫn mới là học sinh cấp ba.
Đấy là bạn trai của nhóc đó à? Mang đến loại cửa hàng này mua quần áo.
Xem ra gia cảnh của bạn trai cũng không tệ nha.”
Từ Trạch cười lắc đầu, “Không phải, chỉ là anh em hàng xóm.”
Mạnh Phiên thấy Phí Chuẩn còn nhìn thoáng qua phía sau, rốt cuộc nhịn không được, cười lên tiếng, “Tiểu Alpha thật keo kiệt nha!”
Nghe vậy, Phí Chuẩn cũng không xấu hổ mà còn tự hào, “Keo kiệt thì sao.
Tình địch dù ở mức độ nào cũng không thể bỏ qua.”
“Ngoan nào, anh đâu có tình địch đâu.” Mạnh Phiên ha ha cười, sờ sờ đầu Phí Chuẩn như sờ đầu chó con.
Cười đùa xong, mắt nhìn thấy giá của các loại quần áo này, ý cười trên mặt Mạnh Phiên cứng đờ, quay đầu nhìn Phí Chuẩn, chớp chớp mắt, ánh mắt đủ các loại ám chỉ.
Phí Chuẩn ngầm hiểu, lôi kéo cậu rời khỏi cửa hàng, lảo đảo lắc lư vừa ăn vừa uống mà đi đến cửa hàng tiếp theo.
Thật đáng tiếc, một số cửa hàng hiệu khác lại ở khá xa trung tâm thương mại, đối với Phí Chuẩn những thương hiệu đó tính ra vẫn rẻ hơn nhiều so với một số cửa hàng thương hiệu phải trả tiền thuê mặt bằng trong đây.
Nhưng đối với Mạnh Phiên mà nói, chẳng sợ không đủ tiền, cũng không có khả năng chi ra hơn trăm ngàn đi mua một cái áo len, quá không đáng.
Sau khi đi dạo khắp trung tâm thương mại, Mạnh Phiên không tìm thấy bất cứ thứ gì để mua.
“Quần áo ở đây đắt quá.
Em thấy chất lượng và kiểu dáng có chút giống nhau mà.
Không ngờ lại đắt như vậy.
Là em quá nghèo a.” Mạnh Phiên ngồi trên viên đá tròn bên ngoài trung tâm mua sắm, cảm khái.
Phí Chuẩn xoa xoa đầu cậu, “Các cửa hàng ở trung tâm thương mại phải trả tiền thuê nên giá cả cũng tương đối cao.”
Mạnh Phiên nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý, “Em thực sự không đủ tiền mua đâu.
Trước kia ở trấn nhỏ mua được cái áo len một hai trăm để mặc đã cảm thấy rất tốt rồi.”
Phí Chuẩn lắng nghe, trầm ngâm.
Anh sống trong một môi trường khác với Mạnh Phiên trước đây, cái anh nghĩ là rẻ, nhưng với Mạnh Phiên lại không hẳn là rẻ.
Quần áo của anh đều do anh cả, bố mẹ mua cho, cứ mặc đẹp là được, Mạnh Phiên lại là một người quản gia cần kiệm, chú trọng tiết kiệm mọi chi phí.
“Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, nếu không, chúng ta đến nhà em đi? Vừa lúc qua bên trấn nhỏ kia đi dạo một vòng?”
Mạnh Phiên không nghĩ tới Phí Chuẩn sẽ suy xét như vậy, chính cậu cũng chưa từng có ý định như thế.
“Thật ạ?”
Hai người liếc nhau, đều thấy tán đồng trong mắt đối phương, nhìn nhau cười rồi tay trong tay xuất phát.
“Vừa lúc ở nhà có mấy bộ quần áo theo mùa, có thể lấy đi.”
Sau hơn nửa giờ lái xe là tới một thị trấn nhỏ ở nông thôn, cả hai đi mua sắm trước.
Ở các thị trấn nhỏ nông thôn, thường có một con phố dài tổng cộng có vài cửa hàng quần áo, tùy tiện đếm cũng có thể đếm hết.
Bất quá cổ trấn cũng đang phát triển, các cửa hàng ở đây cũng khá đứng đắn, nhìn không tồi.
Như Mạnh Phiên nói, quần áo ở các siêu thị lớn này rất rẻ, rẻ hơn nhiều so với quần áo ở các trung tâm thương mại trên kia.
Nhưng chất lượng, xác thật cũng có chút chẳng ra làm sao.
Nơi này là thiên đường của Mạnh Phiên, Phí Chuẩn không hiểu biết giá thị trường, như một cô vợ nhỏ đi theo sau mông Mạnh Phiên, tò mò mà ngó trái ngó phải, ngẫu nhiên duỗi tay sờ sờ chất liệu quần áo.
“Cái này tốt quá! Giá cả thích hợp, chất lượng cũng không tồi!”
Mạnh Phiên mê một chiếc áo len dày màu trắng kem, sờ vào thấy mềm mại rất thoải mái.
“Thời tiết dạo này vừa lúc thích hợp để mặc.
Khi trời lạnh hơn, có thể khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài.
Anh thấy thế nào?”
Phí Chuẩn nhìn kiểu dáng xác thật không tồi, sờ sờ vào thì không thể nói chất vải tốt như thế nào, nhưng với giá này thì thật sự đã là rất tốt rồi, mặc vào vẫn khá thoải mái.
“Em cứ thử đi.”
Chờ Mạnh Phiên ra khỏi phòng thử đồ, mắt Phí Chuẩn sáng lên.
Đều nói người đẹp vì lụa, nhưng có một số kiểu quần áo, còn phải xem là mặc trên người ai trước đã.
Một chiếc áo len trắng kem bình thường mặc trên người Mạnh Phiên rất hợp với màu da.
Thời điểm Mạnh Phiêm khi không dỗi người, không âm dương quái khí trông rất ngoan ngoãn xinh đẹp, cực kỳ đáng yêu, nép mình trong chiếc áo len ấm áp màu sắc dịu dàng lại càng dễ thương vô hại hơn.
“Đẹp không?”
Mạnh Phiên bước ra ngoài, mỉm cười ngọt ngào, xoay người đến trước mặt Phí chuẩn, có vẻ như bản thân cậu cũng rất hài lòng.
Phí Chuẩn cười đến trong mắt toàn là tình yêu, sờ sờ quần áo, đem Mạnh Phiên kéo qua rồi ôm vào trong lòng ngực, lại toàn thân xoa xoa lần nữa.
“Anh làm gì vậy?” Mạnh Phiên ngây ngốc.
Phí Chuẩn cười nói: “Ôm rất thoải mái, cái áo len này rất tốt, liền mua nó đi.”
Ngụy biện, Mạnh Phiên bĩu môi, đối với gương soi soi, lại đi đến chỗ quần áo nhìn nhìn, xem cái áo lông này còn có màu sắc khác không.
Màu nâu nhạt, màu đen, xanh khói.
Mạnh Phiên nhìn nhìn Phí Chuẩn, chọn một cái xanh khói lớn một chút, ướm ướm rồi dán lên người Phí Chuẩn.
“Em cũng mua cho anh một cái.
Chúng ta mặc đồ đôi tình nhân được không?”
Phí Chuẩn sửng sốt, không biết có nên nhận hay không, anh bỗng nhiên lại hành động giống Mạnh Phiên vẫn hay làm, vô thức liếc nhìn bảng giá, trên nhãn in 200 tệ.
Đối với anh chẳng là gì, nhưng với Mạnh Phiên mà nói, tuy rằng tương đối tốt nhưng vẫn có hơi đắt đúng không?
Dù anh sợ sẽ thêm gánh nặng cho Mạnh Phiên, nhưng lại bị câu “đồ đôi tình nhân” thực sự thu hút.
“Sao anh có thể không biết xấu hổ như thế, anh có thể tự mình mua mà.”
“Để em mua để em mua, một người mua mới là đồ đôi tình nhân, tách ra mua kia thì gọi là đụng hàng đấy.” Mạnh Phiên ôm quần áo, đẩy Phí Chuẩn vào phòng thử đồ.
( Có lý phết:))) đã note vào sổ tay tán trai)
“Anh thường xuyên mua đồ ăn thức uống cho em, em chỉ mua một cái áo cũng không là gì, anh đừng cà kê nữa, mau đi.”
Quần áo bị ném cho Phí Chuẩn, Phí Chuẩn tiếp được, khóe miệng cong cong, không có cự tuyệt nữa.
Omega nhỏ rất có lòng tự trọng này muốn trộm trả ơn cho anh bằng cách mua quần áo đây mà.
Phí Chuẩn không muốn chấp nhận kiểu suy nghĩ này, anh không quá thích sự phân cách giữa mình và Mạnh Phiên như vậy, nhưng anh cũng biết rằng phải làm từng chút một, họ sẽ còn cả đời chẳng phân biệt của anh hay của em.
Cũng chẳng thiếu chút thời gian nhỏ này.
Áo len xanh khói rất phù hợp với Phí Chuẩn, mặc vào trông vừa sạch sẽ, vừa mới mẻ lại rất đẹp trai.
“Mắt nhìn của em rất tốt phải không, hì hì.”
Phí Chuẩn kéo cậu đến bên cạnh mình, cùng nhau nhìn vào gương, cười hỏi: “Ý em là mắt nhìn nào? Là mắt chọn bạn trai à?”
“Chậc chậc chậc! Cho anh tự sướng nè, dĩ nhiên ý của em là em có mắt chọn áo len đó.”
Nói rồi, vui vẻ đi thanh toán.
Cả hai đều rất thích bộ đồ đôi này, trực tiếp cắt nhãn, mặc nó ra ngoài.
Lại mua thêm hai cái áo nom khá tốt nữa ở thị trấn nhỏ, hôm nay thu hoạch không tồi, hai người hài lòng đến nhà Mạnh Phiên, sau đó lấy một ít quần áo mặc cho khi đổi mùa.
Xe dừng ở cửa nhà, vừa xuống xe thì Từ Trạch cũng từ nhà bên đi tới.
“Tiểu Phiên về rồi à?”
Khi cả hai tới, nhìn thấy hai người cùng mặc một kiểu áo len, gương mặt tươi cười của Từ Trạch cứng đờ.
Hắn kéo Mạnh Phiên sang một bên, nhịn không được nói: “Tiểu Phiên, anh nghe mẹ nói hai đứa ở bên nhau?”
Mạnh Phiên thẳng thắn thừa nhận, gật đầu.
Từ Trạch cau mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không kìm được.
“Không phải là anh cố ý đâm thọc gì, nhưng em và cậu ta hoàn cảnh thực sự quá chênh lệch.
Em thường mặc loại quần áo nào? Cậu ta trực tiếp đưa em đến mấy cửa hàng hàng hiệu kia.
Mức tiêu phí của em căn bản không phù hợp, sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề trong tương lai.”
“Ừm…” Mạnh Phiên cúi đầu nhìn nhìn áo len, cũng không thừa nhận.
Cậu cùng Phí Chuẩn hôm nay cùng nhau mua quần áo, rất hài hòa mà.
Thấy cậu sờ áo len, Từ Trạch cũng liếc nhìn áo len của bọn họ, “Cái áo len này đắt không? Cậu ta mua à? Đẹp như vậy, hơn một ngàn sao? Em mới học cấp 3, yêu sớm vốn là không tốt, không cần bị mê hoặc, còn tuổi nhỏ đã để người ta bao, về sau làm sao bây giờ?”
Mạnh Phiên:……
“Từ Trạch ca, vừa rồi em mua chiếc áo này ở thị trấn, hai cái giảm giá còn 380.”
Từ Trạch:……
Xấu hổ.
Mạnh Phiên có chút không nói nên lời, cười nhẹ, âm dương quái dị: “Anh nhìn lầm cũng là bình thường.
Bọn em đẹp trai quá là xứng đôi vừa lứa, đem hàng rẻ tiền cũng mặc thành đồ chất lượng cao luôn.”
Từ Trạch:……
Thật đúng là.
“Nhà cậu ta có tiền như vậy……!Được nuông chiều từ bé, thế mà nguyện ý đến trấn nhỏ này mua quần áo à?”
Mạnh Phiên quay đầu nhìn Phí Chuẩn cách đó không xa, cười.
“Khả năng các phú nhị đại khác không thể, cho nên càng thấy Phí Chuẩn rất đáng giá nha.
Anh ấy không chê em nghèo, lại sẵn sàng cùng em mặc đồ rẻ.
Em cũng không sợ anh ấy giàu, cũng có thể ăn ý với anh ấy.
Cảm tình vốn dĩ phải tiếp thu lẫn nhau, cùng nhau hòa hợp.”
Nói xong, đôi mắt của Mạnh Phiên đều nheo lại cười.
Nếu không phải có Từ Trạch nói, cậu vốn chỉ cảm thấy cùng Phí Chuẩn ở bên nhau thực thoải mái rất hài hòa, cũng chưa chú ý tới mình cùng Phí Chuẩn, điểm xuất phát của hai gia đình lại kém nhau nhiều như vậy, cho dù thế họ vẫn rất hợp nhau.
Lại nói về sau, bọn họ đều sẽ nỗ lực học tập, có tương lai tươi sáng, sau khi đi làm mọi người đều sẽ có tiền, có cái gì không thích hợp đâu?
“Có lẽ đây là tình yêu ~” Mạnh Phiên mỉm cười.
Từ Trạch:…
Tới đây có chút chua, vốn là hắn muốn nhắc nhở Mạnh Phiên việc môn đăng hộ đối, không phải tới ăn cẩu lương…….