Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song

Chương 53: Thiên Vị


Đọc truyện Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song – Chương 53: Thiên Vị


Thẩm Nghĩa An từ ghế lô nhỏ bước ra.
“Hóa ra là học đệ cấp ba Thành Dương, ông nghĩ sao, muốn cùng nhau tổ nhóm 12 người không?”
Thiệu Trì buông tay, “Người một nhà có thể tùy tiện chơi, mang người ngoài khả năng chơi không vui lắm, bất quá tôi sao cũng được, hỏi Chuẩn ca.”
Phí Chuẩn không quan tâm chút nào, quay đầu thấy Mạnh Phiên đã trở lại, nói: “Hỏi Mạnh Phiên.”
Thiệu Trì:…
Chậc, một chân đá văng bát cơm chó này.
“Tiểu Mạnh Phiên, Chuẩn ca từ khi nào biến thành anh trai bảo an A vậy, cái gì đều phải hỏi cậu một chút.”
Mạnh Phiên lần này liền mặt cũng chưa hồng, tâm thần căn bản không nghiêm túc nghe, chờ đến khi nghe Thiệu Trì hỏi về trò chơi, mới quay đầu liếc nhìn ghế lô kia.
Cửa ghế lô không đóng, nhìn qua có thể thấy ” Triệu ca ” kia đang phì phèo điếu thuốc bên trong, theo bản năng nhíu mày, cậu không thích mùi khói.
Thẩm Nghĩa An giỏi nhìn mặt đoán ý, vừa thấy Mạnh Phiên nhíu mày, vội xua tay, “Ai da, không có việc gì, tôi cũng cảm thấy tự chúng ta chơi cũng khá tốt.”
Vừa dứt lời, lại nghe Mạnh Phiên nói: “Có thể cùng chơi, càng đông càng vui.”
Mọi người đều sửng sốt, vừa rồi xác thật đã nhìn thấy Mạnh Phiên nhíu mày mà.
Phí Chuẩn hơi cúi đầu đi tới gần, nói nhỏ bên tai cậu: “Không muốn tổ nhóm cũng đừng miễn cưỡng.”
“Muốn tổ nhóm, em muốn tổ nhóm.” Mạnh Phiên cũng nhìn lại Phí Chuẩn, dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ có thể nghe được, thực kiên quyết mà nói.
Kiên quyết như vậy, thật kỳ quái, Phí Chuẩn có chút không nắm bắt được, xoa xoa đầu cậu, không nói gì nữa.
Bao cả một ghế lô lớn, mọi người tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, nhóm học đệ kia liền gõ cửa vào.
“Hút thuốc thì ở bên ngoài.” Thiệu Trì giơ tay nói.
“Được, không hút.”
Mạnh Phiên thấy “Triệu ca” nhấc hai tay lên, quay người lại như thể đầu hàng, ngay lập tức ngắt điếu thuốc trước khi bước vào lần nữa.
“Ai da, hóa ra tiểu mỹ nhân ở đây à, tôi lại càng không nên hút thuốc!”
Một học sinh trung học khác cũng nhìn Mạnh Phiên, suy nghĩ trong chốc lát, có chút kích động, “Đậu má, đây chẳng phải là Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O trong truyền thuyết sao?”
“Cái gì mà đệ nhất ngọt O? Hoa thị mấy người còn có loại này bảng xếp hạng này?” Triệu ca cười hỏi, nhưng ánh mắt lại nhìn Mạnh Phiên hết lần này tới lần khác.

Thiệu Trì thấy Mạnh Phiên không nói chuyện, ánh mắt Phí Chuẩn lạnh lùng, hắng giọng, “Biết là của Thất Trung bọn anh thì học đệ Thành Dương mấy đứa cũng đừng nhìn ha, bằng không anh và mấy đứa không khách khí đâu, chơi trò chơi là chơi trò chơi nhá.”
Nhóm học đệ cười phá lên, không tiếp tục chủ đề này, giới thiệu xong tự tìm chỗ ngồi, ông chủ tiến vào nói quy tắc trò chơi, cho bọn hắn chia bài.
Mạnh Phiên lấy một lá bài tiên tri, đêm đó đã bị dao sói giết chết, cậu ra khỏi trò chơi sớm, lẳng lặng ngồi bên cạnh Phí Chuẩn, thỉnh thoảng nhìn quân bài trong tay, đôi khi nhìn Triệu Thiên Minh bên kia.
Bản năng mách bảo cậu rằng tên Triệu Côn Luân mà Triệu Thiên Minh nói, chắc chắn là tên cặn bã A bỏ rơi vợ con kia.

Trong lòng cậu không biết là cái tư vị gì, ngũ vị tạp trần, buồn vui đan xen.
Lúc trước cậu không biết Triệu Côn Luân ở đâu, cho dù trong lòng có một vạn loại hận ý, cậu cũng chỉ có thể thầm nguyền rủa tên A cặn bã kia không được chết tử tế mỗi khi nghĩ đến.

Bây giờ, lần đầu tiên cậu thấy mình và Triệu Côn Luân cách gần nhau đến vậy.
Nếu…!có cơ hội tiếp cận, cậu rốt cuộc phải làm sao mới có thể trút bỏ hận thù? Chẳng lẽ là dùng mọi cách trả đũa đã nghĩ trong lòng nhiều năm qua, đều áp dụng một lần?
Triệu Thiên Minh không khỏi để mắt tới Mạnh Phiên hết lần này đến lần khác.

Trung nhị Alpha, cực kỳ kiêu ngạo, đối với vẻ bề ngoài của mình cực kỳ tự tin thậm chí là tự phụ, nhịn không được não bổ ra một loạt motip “Nhất kiến chung tình” rồi “Giáo thảo ngọt ngào yêu ta” các thứ, chờ đợi một câu chuyện tình yêu đẹp tuyệt vời.
Phí Chuẩn ở bên cạnh Mạnh Phiên, Triệu Thiên Minh từ đầu tới cuối lúc nào cũng một bộ hoa si phóng điện về phía này, anh sao có thể không chú ý? Bất quá, có không ít Alpha thích diện mạo của Mạnh Phiên ở Thất Trung.

Anh cũng đã quen, không suy nghĩ nhiều.
Chỉ là, trong lúc chơi, anh ngẫu nhiên phát hiện, Mạnh Phiên cũng sẽ thường thường liếc nhìn Triệu Thiên Minh……
Một cỗ vị chua, đột nhiên sinh ra.
Anh là một thường dân, sau khi bị oan uổng loại khỏi trò chơi, liền bình tĩnh quan sát hồi lâu, mới phát hiện Mạnh Phiên nhìn Triệu Thiên Minh, còn Triệu Thiên Minh thì nhìn Mạnh Phiên, không hề đồng thời…
Rõ ràng họ chưa từng gặp nhau mà, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút cô đơn.
“Làm sao vậy? Có tâm sự?” Phí Chuẩn nhỏ giọng hỏi.
Mạnh Phiên quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt dịu dàng quan tâm của anh, trong phút chốc, thiếu chút nữa nhịn không được đem tâm sự của mình nói thẳng ra.

Lời nói đều tới bên khóe miệng rồi, Mạnh Phiên lại nuốt trở lại.
Những tâm tư trả thù đó của cậu, quá mức tăm tối, cậu không muốn để Phí Chuẩn nhìn thấy một mặt này của chính mình.
“Không sao đâu, sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi.

Thành Dương cũng sắp thi giữa kỳ đúng không?”
Rốt cuộc, Phí Chuẩn cũng đã trải qua một năm ở Thành Dương, biết quy củ của trường đó, “Cùng Thất Trung thời gian không sai biệt lắm.”
Mạnh Phiên gật gật đầu, lại nói:”Sẽ có một cuộc họp phụ huynh sau kỳ thi giữa kỳ của Thất Trung.

Thành Dương cũng sẽ tổ chức chứ?”
“Sẽ, sau khi có kết quả sẽ họp.”
“Em nghe nói họp phụ huynh của Thành Dương yêu cầu cả cha và mẹ cùng tham gia?”
“Đúng vậy, trong hoàn cảnh đặc biệt có thể xin nghỉ phép, nhưng vì con cái, cha mẹ về cơ bản đều sẽ đến.”
Thành tích của Thành Dương không quá khó như ở trường Trung học số 7, nhưng chất lượng giáo dục và giáo dục tâm lý rất được trường coi trọng, vẫn luôn chủ trương rằng cha mẹ nên tham gia vào sự trưởng thành của con cái.

Đặc biệt ở bậc học phổ thông, khi áp lực lớn, con cái lại đang trong thờ kỳ nổi loạn là lúc cha mẹ cần quan tâm nhất.
Mạnh Phiên không quan tâm đến điều này, cậu chỉ quan tâm đến việc Triệu Côn Luân cũng sẽ xuất hiện vào ngày hôm đó.
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Mạnh Phiên trầm mặc một chút, cúi đầu nhìn thẻ bài, nhàn nhạt nói: “Không có gì, chỉ là em đang nghĩ đến thân thể bà ngoại, năm nay không biết có thể tới họp phụ huynh hay không.”
“Bà ngoại không thoải mái thì cứ để bà nghỉ ngơi đi, anh thấy một mình anh cả anh thay chúng ta tham gia cũng khá tốt.”
Trên thực tế, Mạnh Phiên không để ý nhiều đến cuộc trò chuyện, trong khoảng thời gian này vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, nghe vậy liền có hơi bối rối một chút, cẩn thận ngẫm lại lời Phí Chuẩn nói, mới đỏ mặt, liếc mắt nhìn Phí Chuẩn một cái.
“Anh đừng nói bậy, em sẽ không bị anh lừa đâu.”
Bảo Phí đại ca tham gia cuộc họp phụ huynh cho cậu là có ý gì? Còn không phải là lừa cậu thành người của Phí gia hay sao?

Mạnh Phiên muốn cười một tiếng, lại có chút xấu hổ, Phí Chuẩn thật biết trêu chọc, những lời như vậy đều luôn treo ở bên miệng, làm cậu không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu hiện tại cậu là một người chẳng có vướng bận gì, nói không chừng ngày nào đó khi Phí Chuẩn nói vậy, cậu lười cãi cọ, cũng liền sẽ cứ mơ mơ màng màng đáp ứng.
Nhưng không phải bây giờ, ít nhất là không phải trước cuộc họp phụ huynh.
Cậu bay giờ vẫn không biết mình muốn trả thù Triệu Côn Luân như thế nào, cũng không biết khi nhìn thấy Triệu Côn Luân, cậu có thể làm ra loại sự tình quá khích gì không, sẽ đạt được kết quả gì.
Mới vậy mà cậu còn không thể, thì sao dám cùng Phí Chuẩn hứa hẹn điều gì.
Phí Chuẩn nhìn cậu cười cười, nụ cười dần dần nhạt đi, không trêu chọc cậu nữa, cũng không muốn tạo áp lực gì cho cậu, chỉ cười nói: “Đừng nói thế, Đại ca khả năng là người muốn chạy tới văn phòng gặp Lăng lão sư nhất đấy.”
Mạnh Phiên tưởng tượng, xác thật, nhịn không được cười một chút, “Vậy kỳ thi giữa kỳ anh phải cố lên nhé, đi thi toán các bước phải viết kỹ càng tỉ mỉ một chút, lấy cái hạng nhất, đến lúc đó lại có thêm một suất thăm hỏi gia đình, Phí đại ca khẳng định sẽ rất vui vẻ.”
Phí Chuẩn:……
Đệ nhất dành cho ai? Đây là một câu hỏi đáng để suy ngẫm.
Sau khi ra khỏi quán board game, Thẩm Nghĩa An và mọi người lại thảo luận xem nên đi nơi nào ăn cơm, hay là trực tiếp đến KTV gọi cơm hộp.
Một vài học đệ kia đang đứng bên cạnh, liền hỏi bọn họ đã có kế hoạch nào khác chưa, liệu hai bên có thể đi chơi cùng nhau không.
“Nhóm người lớn chúng ta muốn đi quán bar, đám đệ đệ mấy đứa đừng theo, ngoan.” Thiệu Trì ha ha đáp.
Khi Triệu Thiên Minh nghe những lời đó, hắn ta cọ vào người Mạnh Phiên, đưa một tờ giấy bạc.
“Mạnh Phiên, đây là QQ của em, em chờ anh thêm em nhé!”
Mạnh Phiên nhìn thoáng qua, nhận lấy.
Phí Chuẩn:……
Thiệu Trì:……
Chờ đám học đệ kia đi rồi, Thiệu Trì mới hét lên, nhảy cẫng ngay tại chỗ, “Ahhh! Mạnh Phiên! Em thật không công bằng! Em không phải từng nói em chưa bao giờ thêm bạn tốt sao! Đứa học đệ năm nhất kia dựa vào cái gì có thể được một vị trí bạn tốt này!”
Nhìn hắn dậm chân, tâm trạng vốn dĩ không tốt của Mạnh Phiên liền trở nên vui vẻ.
“Em chỉ là nhận tờ giấy, vẫn chưa có thêm đâu.”
Thiệu Trì không nhảy nữa, hỏi: “Vậy em sẽ thêm sao?”
Một bên hỏi, một bên nhìn Phí Chuẩn bên cạnh, dùng khuỷu tay trộm đụng anh một chút.
Chuẩn ca a Chuẩn ca! Không thấy tình địch đến rồi sao? Còn không mau nổi cơn ghen đê! Còn cần em ra tay hỏi thăm tình huống của tình địch cho cơ à! Thật là vô dụng quá anh ơi!
Phí Chuẩn không tránh sang một bên, anh đã chú ý đến Triệu Thiên Minh hôm nay, thấy Mạnh Phiên xác thật đã để ý rất nhiều đến cậu ta.

Không thể nói là không ghen, nhưng anh luôn cảm thấy có điều gì đó ẩn giấu khác, tâm trạng của Mạnh Phiên chiều nay không được tốt cho lắm.

“Sẽ thêm.” Thấy Phí Chuẩn cũng nhìn qua, Mạnh Phiên thành thật trả lời.
Thiệu Trì:……
Phí Chuẩn:……
“Dựa vào cái gì?! Chúng ta không phải chỉ lớn hơn một tuổi thôi, liền thành già rồi? So ra kém tiểu thịt tươi kia? Em trai năm nhất kia có thể muốn làm gì thì làm?”
Mạnh Phiên cười nhẹ, không nói lý do, chỉ lấy cái điện thoại di động quèn lag lòi của mình ra, bật Internet, mở mã QR thêm bạn tốt QQ.
“Vậy em sẽ thêm tất cả những ai muốn em thêm trong ngày hôm nay.”
“Đù! Lão Thẩm! Mau tới đây! Còn bàn cơm nước cái gì nữa!”
Thiệu Trì cùng đám người Thẩm Nghĩa An sôi nổi lấy di động ra, muốn quét mã QR của Mạnh Phiên.
Mạnh Phiên liếc nhìn Phí Chuẩn đang đứng bên cạnh, vòng qua mọi người, đưa mã QR cho anh trước.
“Sao anh hờ hững thế, em đây có thể thêm bạn tốt với ngài được không?”
Phí Chuẩn chính là đang ghen, lại đoán không ra cậu nghĩ gì, anh có chút phiền lòng, phiền chính là do mình không biết vì cái gì tâm tình của Mạnh Phiên lại không tốt.

Chờ thấy được mã QR trước mặt, trong lòng Phí Chuẩn lại nhịn không được mềm nhũn.
Anh coi chút thiên vị này như một trân bảo.
Vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý, lấy điện thoại di động ra, trước sự than thở kêu la của đám bạn, Phí Chuẩn thêm Mạnh Phiên vào đại hào.
( 大号-đại hào: tài khoản chính trên QQ
小号-tiểu hào: tài khoản phụ trên QQ)
Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, rốt cuộc bọn họ cũng đã từng dùng QQ tiểu hào để liên hệ “Cần tuyến thể không cần tâm”, anh còn từng cảm thấy cùng Mạnh Phiên dùng tiểu hào liên hệ thực ái muội, thực đặc biệt.
“Haizz, ngay cả khi tui không thể là người duy nhất, tui cũng phải là một trong cả nhóm người kia!” Thiệu Trì một phen chua xót rơi lệ, quét mã QR của Mạnh Phiên.
Mạnh Phiên biết hắn đang nói đùa, mỉm cười, nhìn danh sách bạn bè trên QQ hôm nay nhiều thêm vài bạn tốt, miệng lẩm bẩm: “Ở trong một nhóm người, cũng sẽ có một người duy nhất.”
Thiệu Trì:……
Nói cho ai nghe vậy kìa?
Là nói lời ngon tiếng ngọt cho Chuẩn ca?
Kích thích âm dương quái khí của ảnh?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.