Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 126: Vì Sao Không Tiến Vào


Bạn đang đọc Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết – Chương 126: Vì Sao Không Tiến Vào


Sáng hôm sau khi Diêm Thanh Viên thức dậy cả người đều rất mệt mỏi, chuyện tối qua khiến cậu xấu hổ cực kỳ gần như không ngủ được, nhớ đến Diêm Đàm nói rằng buổi sáng cũng phải làm lập tức cảm thấy da mặt như bị bỏng, nhưng không làm thì chẳng phải bỏ dở giữa chừng sao.
Diêm Thanh Viên tìm thấy bộ đồ ngủ mà cậu đã sớm chuẩn bị, bộ đồ ngủ này giống với bộ đồ ngủ của Nghiêm Hãn Hải, nhìn thì giống nhưng thực chất là quần đùi áo ngắn tay tương đối rộng rãi thoải mái, cởi hai cúc áo, hai má của Diêm Thanh Viên gần như đỏ bừng đến bỏng rát, quần đùi rất ngắn, gần như chỉ che được mông, cực kỳ rộng rãi, Diêm Thanh Viên hơi xắn lưng quần, lộ ra cái bụng nhỏ vì trên áo cậu chỉ cài một nút.
Diêm Thanh Viên đã chuẩn bị bữa sáng từ sớm, khi cậu ngồi vào chỗ đã ngấm ngầm lộ ra vẻ buồn ngủ, tuy không biết kỹ năng diễn xuất của mình thế nào, nhưng Diêm Thanh Viên cũng liều luôn.
Nghiêm Hãn Hải đúng giờ đi ra, mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí khiến dạ dày của người ta bắt đầu phản ứng, Nghiêm Hãn Hải nhìn thấy trên bàn có một chiếc bánh trông vô cùng đơn giản, nhưng từ cách làm và nhiệt độ vẫn được duy trì đến giờ có thể thấy rằng Diêm Thanh Viên đã tốn nhiều công sức.
Lúc này thiếu niên hơi dựa vào trên ghế dường như rất buồn ngủ, thiếu niên nửa híp mắt trong trạng thái mơ màng sắp ngủ, hoàn toàn không chú ý đến Nghiêm Hãn Hải đã xuất hiện ở đối diện.
Nghiêm Hãn Hải nhìn bộ đồ ngủ vô cùng tuy hứng mà Diêm Thanh Viên đang mặc, nút áo ngủ bị cài sai, dẫn đến lộ ra một vùng lớn da thịt và cái bụng đáng yêu, khuôn mặt còn hơi ửng đỏ vì chưa ngủ dậy của thiếu niên trông càng đáng yêu đến cực hạn.
Nghiêm Hãn Hải nhìn thôi đã cảm thấy choáng váng, thiếu niên tinh lực dồi dào làm sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ của sắc đẹp như vậy, nhưng chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã thấy thiếu niên vì quá buồn ngủ mà gục xuống bàn, mắt thấy cái trán mềm mịn sắp tiếp xúc thân mật với cái bàn, đột nhiên một bàn tay đỡ lấy trán Diêm Thanh Viên.
Hắn lộ ra chút bất đắc dĩ, hơi cúi người nhẹ nhàng ôm ngang thiếu niên, để khuôn mặt thiếu niên cứ như vậy tùy ý tựa vào trên vai hắn, mà thiếu niên dường như cũng vì tư thế này mà cảm thấy thoải mái, hơi điều chỉnh lại tư thế sau đó nở nụ cười mãn nguyện khiến trái tim Nghiêm Hãn Hải gần như ngừng đập vào giây phút ấy.
Chiếc giường êm ái không được gọn gàng lắm do thiếu niên dường như vội vàng dậy làm bữa sáng cho hắn, hắn đặt Diêm Thanh Viên lên giường, sau khi thiếu niên được chạm vào gối đầu mềm mại thì theo bản năng muốn tìm cái chăn của mình, Nghiêm Hãn Hải không hỗ trợ, chỉ nhìn Diêm Thanh Viên như vậy.
Đôi chân thon thả trắng nõn của thiếu niên đã lộ ra ngoài, lúc này lập tức kẹp chặt chiếc chăn trước mặt còn thoải mái cọ cọ, những ngón chân xinh xắn đáng yêu của cậu vô thức cuộn tròn vì thoải mái, tất cả vẻ đẹp và phong tình lộ ra đều kích thích khát vọng trong lòng Nghiêm Hãn Hải.
Nghiêm Hãn Hải hít sâu một hơi, một hơi không đủ, phải hai hơi, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu nổi suy nghĩ muốn thân mật trong lòng, hắn cúi người, thừa dịp thiếu niên quay lưng về phía mình, áo ngủ bất giác cuộn lên, hắn hôn xuống một nụ hôn nhạt trên đường cong hoàn hảo phía sau eo cậu.
Sau đó Nghiêm Hãn Hải đứng dậy nhanh chóng rời đi, hắn đóng cửa lại, khóa lại một mảnh yên tĩnh.
Ánh mắt Nghiêm Hãn Hải cực kỳ phức tạp, nếu đặt lên người người khác, hắn có thể cho rằng đó là cố tình dụ dỗ, nhưng lực quan sát mà hắn tự hào đã nhiều lần thất bại trên người Diêm Thanh Viên, hắn không muốn dùng suy nghĩ của mình để suy đoán hành động của Diêm Thanh Viên.
Nghiêm Hãn Hải ngồi vào bàn ăn, trên bàn là bánh mì trứng, trong đó còn có phô mai, thịt xông khói và những món khác, cùng với một ly sữa bò được chuẩn bị từ sớm, vị giác của hắn được kích thích bởi món bánh mì hương vị được nghiên cứu tỉ mỉ này, khóe miệng Nghiêm Hãn Hải nhếch lên ý cười.
Sau khi Nghiêm Hãn Hải đóng cửa đi ra ngoài, Diêm Thanh Viên lập tức mở hai mắt ra, nhưng lạ thay trông đôi mắt kia không có vẻ gì là buồn ngủ.
Sau đó Diêm Thanh Viên không thể tin nổi sờ eo mình.
Cậu bị hôn ở eo?
Trên mặt Diêm Thanh Viên đều là vẻ hoang mang và ngượng ngùng, vì sao lại là eo?
Diêm Đàm nói rằng nếu Nghiêm Hãn Hải thật sự động tâm, đối mặt với người đẹp không phòng bị như vậy, tuyệt đối không thể không làm gì, nhưng làm đến mức độ nào thì điều đó cũng có thể khảo nghiệm tư cách của một người.
Nghiêm Hãn Hải thật sự làm, nhưng điều hắn làm lại khiến Diêm Thanh Viên hoàn toàn rơi vào hoang mang.
Lần thứ hai Diêm Thanh Viên rời giường là nấu ăn cho Nghiêm Trạch Thanh và Diêm Đàm, nhưng cả người đều mơ mơ màng màng, giống như đang đi vào coi thần tiên, cũng may tay nghề nấu ăn cũng không vì vậy mà bị ảnh hưởng.
“Em bị sao thế?” Nghiêm Trạch Thanh rõ ràng nhận thấy Diêm Thanh Viên bất thường, hỏi.
Diêm Thanh Viên bỗng lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt.
Diêm Đàm lo ăn đồ của mình, cũng may bữa sáng của mọi người đều có khẩu phần của riêng mình, nếu không anh ấy nhất định sẽ cướp phần của Nghiêm Trạch Thanh.
“Không ạ.” Diêm Thanh Viên cúi đầu, nhưng sắc mặt lại dần đỏ lên, hắn rất muốn tìm người để trò chuyện, thế nhưng chuyện như vậy cậu thật sự không biết tìm người nào để trò chuyện, cảm thấy nói với ai cũng không đúng.

“Khi nào Viên Viên khai giảng?” Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
“Nửa tháng nữa ạ.” Kế hoạch ban đầu của Diêm Thanh Viên là thích nghi với hoàn cảnh ở đây trước rồi tìm một công việc có điều chỉnh thời gian đi làm, chỉ là cậu không ngờ vậy mà mình trực tiếp nhận việc ở Nghiêm gia, vì vậy chuyện tìm việc làm tự nhiên đã được tiết kiệm.
“Em đã đi dạo gần đây chưa?”
“Em biết siêu thị gần đây ở đâu rẻ, nơi nào sẽ có hoạt động…” Diêm Thanh Viên nói rất tự nhiên.
Nghiêm Trạch Thanh nghĩ, rồi chợt nói: “Viên Viên, anh hai từ chức rồi.”
“…!Dạ?” Diêm Thanh Viên choáng váng cả người, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, hai mắt trợn tròn hoang mang nhìn Nghiêm Trạch Thanh.
“Anh từ chức rồi, không muốn làm nữa.”
Diêm Đàm sau khi nghe được tin tức này cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn lướt qua, dường như đã chú ý đến sự khác biệt của Nghiêm Trạch Thanh.
Từ trước đến nay Nghiêm Trạch Thanh rất coi trọng hình tượng của mình trong mắt người ngoài, cho nên y vẫn luôn thích tây trang, giày da, mang mắt kính, toàn thân đều toát ra phong cách tinh anh mà ai cũng có thể nhìn thấy, nhưng hôm nay thái độ lại khác thường, ăn mặc rất giản dị thảnh thơi rất đơn giản, trông cực kỳ thoải mái.
Y cũng không ngồi nghiêm chỉnh như trước kia mà rất tùy ý ngồi sang một bên, ngay cả tóc cũng không vuốt keo.
Diêm Thanh Viên đột nhiên tỉnh táo lại từ trạng thái đi vào cõi thần tiên, ánh mắt khiếp sợ nhìn Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Trạch Thanh của hôm nay, thật sự rất kỳ lạ.
“Thật sự không muốn làm ạ?” Diêm Thanh Viên rất bất ngờ.
“Đúng.” Nghiêm Trạch Thanh trả lời rất đương nhiên.
“Vậy sau này anh có muốn làm công việc khác không ạ?” Đây là chuyện hoàn toàn không có trong sách, Diêm Thanh Viên kiểu gì cũng không ngờ Nghiêm Trạch Thanh vậy mà hoàn toàn rời khỏi Nghiêm gia? Y không cần tiền đồ nữa sao?
“Làm công việc tự do, năng lực làm việc của anh có thể nhận được không ít công việc, hơn nữa anh muốn cùng học với Viên Viên.” Nghiêm Trạch Thanh cười nói.
*陪读 (Bồi độc): Giúp một đứa trẻ học tập, đọc sách hoặc luyện tập cùng nhau.

Tui thấy nó giống giống gia sư nhưng mà hình như không phải, kiểu như cha mẹ học cùng với con cái ấy =)
“Em lớn như vậy rồi vốn đâu cần người học cùng đâu mà?” Diêm Thanh Viên lập tức lắc đầu, “Không đúng, vì sao anh hai Nghiêm bỗng không làm nữa?”
Nghiêm Trạch Thanh thản nhiên ăn bữa sáng do Diêm Thanh Viên tự làm, thả nốt một trái bom: “Anh chưa bao giờ muốn làm những công việc mà anh rất ghét trong Nghiêm gia.”
Cả người Diêm Thanh Viên choáng váng, ở trong sách, Nghiêm Trạch Thanh luôn là một trong những người cầm quyền Nghiêm gia, tuy rằng sau khi mình không xuất hiện nữa thì tỉ lệ xuất hiện của Nghiêm Trạch Thanh cũng rất ít, nhưng nói như thế nào thì cũng là người trợ giúp Nghiêm Hãn Hải khá nhiều, lúc trước vì y giúp mình vu cáo hãm hại Nghiêm Hãn Hải nên suýt chút nữa mất hết tất cả, nhưng cuối cùng Nghiêm Hãn Hải đã giúp y lấy lại những gì y nên có, nhưng bây giờ…!Nghiêm Trạch Thanh vậy mà chủ động từ bỏ những thứ mà ở trong sách y muốn có cho bằng được ư?
“Nhưng, anh nên suy nghĩ nhiều hơn, đừng…!Xử trí theo cảm tính như vậy.” Diêm Thanh Viên không hiểu lý do Nghiêm Trạch Thanh đột ngột làm như vậy là gì, nhưng cậu biết rõ, đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể hời hợt như vậy.
“Theo Viên Viên thấy thì anh xử trí theo cảm tính à?” Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
Diêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, cậu không biết, cậu chỉ biết trong sách viết như vậy, những cái khác thì không biết gì hết.
Nghiêm Trạch Thanh cười, thông qua điều này, cuối cùng y cũng mơ hồ hiểu được nguyên nhân vì sao Diêm Thanh Viên hành động bất thường trong thời gian qua, quả thật là vì ảnh hưởng của sách, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Diêm Thanh Viên e rằng ở trong sách, y là một người có lòng lợi ích cực mạnh, vì vị trí cao mà không từ thủ đoạn sao? Y đương nhiên có thể làm, nhưng y cần phải có một lý do để làm điều đó, nhưng bây giờ y nghĩ rằng y không cần phải làm như vậy.

“Em không biết anh hai Nghiêm có xử trí theo cảm tính hay không, nhưng…!Em có thể biết lý do không ạ?” Diêm Thanh Viên hỏi.
“Viên Viên, hôm nay anh hai dẫn em ra ngoài chơi nha.” Nghiêm Trạch Thanh nói.
“Gì ạ?”
“Ra ngoài chơi, tìm một nơi thú vị, chúc mừng anh từ chức.”
“Nhưng em vẫn còn công việc.” Diêm Thanh Viên theo bản năng nói.
“Tiền lương của em là do anh trả, cho dù anh để em ra ngoài đi cùng anh cũng chả sao, yên tâm đi, không lâu lắm đâu.”
Diêm Thanh Viên mơ mơ màng màng bị Nghiêm Trạch Thanh dẫn ra ngoài, Diêm Đàm bất đắc dĩ thở dài, đi theo, từ xa thực hiện chức trách vệ sĩ của mình.
Nơi Nghiêm Trạch Thanh đưa Diêm Thanh Viên đến là một danh lam thắng cảnh rất nổi tiếng ở thành phố này, lái xe đến đây mất hai tiếng nhưng phong cảnh thì cực kỳ đẹp đẽ, họ thuê hướng dẫn viên du lịch và có một khoảng thời gian chơi đùa vui vẻ.
Nghiêm Trạch Thanh lại đưa Diêm Thanh Viên đến khu trò chơi điện tử, mặc dù cái gì Nghiêm Trạch Thanh cũng biết chút ít, nhưng vẫn rất khó để thực sự chơi những trò chơi này, xảy ra khá nhiều chuyện xấu hổ.
Diêm Thanh Viên được đưa đến bể bơi, thả lỏng cơ thể của mình trong dòng nước giữa đám đông, Diêm Thanh Viên luôn đi theo, cậu…!Phát hiện hôm nay Nghiêm Trạch Thanh cười rất nhiều lần.
Khi còn ở công ty, để đảm bảo hình tượng của y, Nghiêm Trạch Thanh rất ít khi cười.
“Gọi điện cho Nghiêm Hãn Hải đi, bảo tối nay em muốn cùng anh ăn tối ở bên ngoài.” Nghiêm Trạch Thanh nói.
“Nhưng…” Diêm Thanh Viên muốn phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt không thể từ chối và vẻ mặt đầy hứng thú của Nghiêm Trạch Thanh, khiến cậu đột nhiên không thể nói lời từ chối, cậu…!Muốn nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh nhẹ nhàng như vậy, lại nhìn nhiều thêm một lúc nữa.
Nghiêm Hãn Hải ở đầu dây bên kia chỉ đơn giản đáp lại nói chú ý an toàn, đồng ý vô cùng dứt khoát.
“Đi.” Nghiêm Trạch Thanh nắm cổ tay Diêm Thanh Viên, “Anh hai dẫn em đi ăn đồ ngon.”
Diêm Thanh Viên bị Nghiêm Trạch Thanh kéo đi, giống hệt tính cách của Nghiêm Trạch Thanh trước đây luôn dùng mọi cách dẫn dắt cậu, giờ đây Nghiêm Trạch Thanh vẫn thể hiện mặt mạnh mẽ của mình.
Tuy nhiên sự mạnh mẽ lần này luôn đầy tính trẻ con.
“Lẩu tự phục vụ?” Diêm Thanh Viên chớp mắt, nhìn phía trước cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, ​​có rất nhiều người và thực khách đang chờ đợi, bọn họ ngồi ở ghế chờ, Diêm Thanh Viên hỏi: “Có phải nhiều người quá rồi không anh?”
“Không sao, anh vẫn luôn rất thích nơi đông người.” Nghiêm Trạch Thanh nói.
“Anh thích nơi nhiều người?” Sao có thể? Rõ ràng không có dấu hiệu nào cho thấy Nghiêm Trạch Thanh thích những nơi đông người mà.
“Đúng vậy, vốn dĩ anh không tham gia ở nơi nhiều người chẳng qua là vì lãng phí thời gian, anh cần nhiều thời gian để làm những việc có ý nghĩa hơn, ví dụ như…!Bảo vệ em.” Nghiêm Trạch Thanh nói.
Diêm Thanh Viên ngơ ngác nhìn, không biết nên nói gì.
“Đối với anh hai, bảo vệ Viên Viên là chuyện quan trọng nhất trên đời này, đây đã hình thành bản năng rồi, trong Nghiêm gia khổng lồ này, anh cần phải có địa vị đủ cao mới có thể đảm bảo em sẽ không bị bất kỳ kẻ nào bắt nạt, những người không dám cùng em giao lưu, không có lá gan nói xấu em sau lưng, đây là hiệu quả anh muốn.”
Nghiêm Trạch Thanh chưa bao giờ thổ lộ những suy nghĩ này trước mặt Diêm Thanh Viên, hoặc là nói trước giờ y chưa bao giờ nghĩ rằng những điều này là điều mà Diêm Thanh Viên cần biết, cậu chỉ cần sống một cuộc sống bình an vô sự trong tháp ngà* mà mình duy trì.
*象牙塔 (Tượng nha tháp): Tháp ngà là một nơi ẩn dụ hay một bầu không khí — nơi mọi người vui vẻ tách khỏi phần còn lại của thế giới để theo đuổi những mục đích riêng của họ, thường là những mục tiêu tinh thần và bí truyền.

Nhưng bây giờ thì khác, thiếu niên từng ỷ lại y giờ đây đã dần trưởng thành, thể hiện một phong thái hoàn toàn khác bình thường, thành thục hơn, biết suy nghĩ hơn, cũng…!Có thể gửi gắm thành công bất kỳ tình cảm nào, thiếu niên trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức y gần như không theo kịp tiết tấu.
“Anh không thích lạnh lẽo vắng vẻ, nhưng ăn cơm cũng phải định giờ, nếu có chuyện quan trọng thì phải bao hết, anh muốn duy trì thân phận địa vị thì nhất định phải làm như vậy, nhưng thực ra bầu không khí náo nhiệt như vậy cũng không có gì là không tốt.” Nghiêm Trạch Thanh nắm cổ tay Diêm Thanh Viên, ngón tay lặng lẽ siết chặt, “Nhưng Viên Viên à, bây giờ em đã không còn là đối tượng mà anh muốn hết sức tập trung bảo vệ nữa, vì Viên Viên thật sự đã đủ tự lập rồi.”
Diêm Thanh Viên không biết nên nói gì vào lúc này, có phải cậu nên nói lời cảm ơn không? Nhưng làm như vậy có vẻ như trực tiếp kéo ra khoảng cách và thân phận giữa họ.
“Anh ghét làm việc cả ngày lẫn đêm, anh cũng không thích dậy sớm mỗi ngày, chỉ là anh nghĩ rằng Viên Viên cần nên anh mới có thể chịu đựng được, bây giờ Viên Viên đã dạy anh phải tùy hứng.” Vẻ mặt Nghiêm Trạch Thanh có chút chua xót, y vẫn luôn thích Diêm Thanh Viên có thể sống tùy hứng, nhưng y không thể ảnh hưởng đến Diêm Thanh Viên, lại bị cậu ảnh hưởng.
“Em…” Tâm trạng Diêm Thanh Viên phức tạp, cuối cùng chỉ gật đầu, “Em biết rồi, thật ra…!Thật ra anh không muốn nói với em cũng không sao.”
Nếu là vì không thích, vậy trốn tránh chuyện mình không thích là điều đương nhiên, Nghiêm Trạch Thanh có năng lực và quyền lực như vậy, y muốn lựa chọn cuộc sống mình muốn thì có gì mà không được?
“Anh vẫn muốn để Viên Viên biết.” Trong lời nói của Nghiêm Trạch Thanh có chút ý cười.
“Vì sao ạ?” Diêm Thanh Viên hỏi.

“Bởi vì anh muốn Viên Viên biết, những gì được ghi trong sách em đọc có thể là sự thật, nhưng tất cả những hành động của Viên Viên đều đang thay đổi nội dung của quyển sách, vì vậy…” Bàn tay Nghiêm Trạch Thanh xoa mái tóc Diêm Thanh Viên, cảm giác mềm mại khiến đáy lòng y mềm mại hơn, “Viên Viên đã thay đổi tất cả, đừng sợ gì nữa hết.”
Giọng của Diêm Thanh Viên bị nghẹn ở cổ họng, muốn nói gì đó, nhưng lại vô thức nghẹn ngào.
Diêm Thanh Viên theo bản năng cúi đầu, nhưng lại không biết vì sao phải cúi đầu, là vì không muốn bị Nghiêm Trạch Thanh nhìn thấy vẻ mặt bây giờ sao?
“Vì Viên Viên, anh làm những việc mà trước đây anh chưa từng nghĩ đến, làm những gì anh muốn làm, vì vậy Viên Viên cũng có thể làm những gì em muốn làm, mà anh hai…” Nghiêm Trạch Thanh đến gần Viên Viên, đặt một nụ hôn lên trán Diêm Thanh Viên, không chút tạp chất, nụ hôn tình cảm hiếm có giữa anh em, “Anh hai sẽ không để Viên Viên bị bắt nạt.”
Nghiêm Trạch Thanh nhìn trán Diêm Thanh Viên, đột nhiên cười.
Y đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.
Khi Diêm Thanh Viên còn rất nhỏ, y sẽ làm như vậy, nhưng sau khi thiếu niên dần dần trưởng thành bước vào tuổi dậy thì chuyện như vậy cơ bản không làm nữa, mỗi lần y nhìn thấy sự tương tác thân mật giữa Nghiêm Trạch Thủy và Diêm Thanh Viên, y đều ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.
“Khách từ B97 có thể ngồi rồi!” Một giọng nói gọi số của họ phát ra từ loa phát sóng, Nghiêm Trạch Thanh đứng dậy kéo Diêm Thanh Viên đi vào.
Nhưng vào lúc này Diêm Thanh Viên nhỏ giọng ở phía sau nói: “Nhưng em không cần học cùng.”
“Anh cần.” Nghiêm Trạch Thanh cười xảo quyệt hiếm thấy, “Anh muốn tùy hứng, Viên Viên có thể làm gì đây?”
Tâm trạng quá kích động của Diêm Thanh Viên nháy mắt trở nên quỷ dị, cậu bất lực nhìn Nghiêm Trạch Thanh và không nói nên lời một lúc lâu.
Diêm Thanh Viên choáng váng mệt mỏi không chịu nổi vì bị dẫn theo đi chơi khắp nơi cả ngày, khi ngồi trên xe taxi trở về, Nghiêm Trạch Thanh nói với Diêm Thanh Viên: “Nếu em thật sự siêu thích Nghiêm Hãn Hải, thích đến mức không thể không có được cậu ta, vậy thì trực tiếp thượng* cậu ta đi.”
*Nói dễ hiểu là bảo ẻm mần, đè anh Nghiêm đó ಥ‿ಥ
“Hả?” Diêm Thanh Viên đầu óc quay cuồng.
“Em thượng cậu ta, xem cậu ta có phản kháng hay không, cậu ta phản kháng, em liền nói không cần cậu ta nữa.” Nghiêm Trạch Thanh nghĩ ra một ý tưởng tồi ở đây, bất cứ điều gì khiến Diêm Thanh Viên hạnh phúc và khiến Nghiêm Hãn Hải gặp khó khăn hơn.
“Hả? Em thượng cậu ấy?” Câu nói này như sét đánh ngang tai Diêm Thanh Viên, khiến cậu bị sốc nặng.
“Đương nhiên, làm sao có thể để cho tên nhóc kia dẫn đầu được, lát nữa về anh tìm chút tư liệu cho em, coi cho quen, nếu thể lực không áp chế được, anh hai tìm thuốc cho em ha.” Nghiêm Trạch Thanh cũng không cảm thấy đây là chuyện không thể làm.
“Các cậu như vậy không tốt lắm đâu, sao có thể tùy tiện cưỡng ép người khác chứ?” Lúc này tài xế ở phía trước không nhịn được xen vào một câu.
“Cậu ta cương quyết bẻ cong em trai của tôi, chút tội này còn chịu khổng nổi à?”
Tài xế sững sờ khiếp sợ, sau đó lẩm bẩm: “Đồng tính luyến ái…”

Nghiêm Trạch Thanh híp mắt, cùng lúc đó Diêm Thanh Viên cũng cảm giác được một số cảm xúc tiêu cực trong giọng nói của tài xế.
Ở đất nước mà đồng tính luyến ái không được coi trọng này, hầu hết mọi người vẫn không thể chấp nhận nó, Diêm Thanh Viên biết.
Đột nhiên Nghiêm Trạch Thanh khẽ cười nói: “Phải đấy, đồng tính luyến ái, em trai của tôi là ông chủ nhà hàng, có xe có nhà, ngoại hình lại đẹp trai, năm nay mới mười tám tuổi, người kia là cổ đông chi phối kiêm chủ tịch một công ty niêm yết, tương lai đầy hứa hẹn, có nhà lầu xe hơi, kiếm tiền tính bằng mấy chục ngàn một giây, nhưng như vậy thì sao? Cuối cùng còn không phải bị em trai tôi nắm trong tay à?”
Nghiêm Trạch Thanh sẽ không bao giờ để một người xa lạ khinh thường Diêm Thanh Viên, nghe được lời này phản ứng đầu tiên đương nhiên là khiến đối phương không nói nên lời.
“Vậy thì vẫn là đồng tính luyến ái mà.” Mặc dù tài xế có hơi khiếp sợ gia thế của hai hành khách này, nhưng bất kể là thật hay giả, đồng tính luyến ái chính là đồng tính luyến ái.
“Em trai tôi không cần nuôi con dưỡng già, cả đời này em ấy chỉ cần sống dựa theo cách mình thích, tùy hứng thế nào cũng được, muốn có con làm gì? Cho dù muốn, khoa học kỹ thuật bây giờ chỉ cần có tiền là có thể làm được, cũng không phải vấn đề, muốn bao nhiêu đứa cũng được, đã như vậy thì không cần phải câu nệ đối tượng là nam hay nữ, mang thai một đứa trẻ, để nhà gái bị giày vò, cũng không phải là chuyện gì đáng khen ngợi.”
Nghiêm Trạch Thanh cười nói, câu cuối cùng là nhẹ giọng nói, giống như cách nói chuyện lén lút trước đây của tài xế, khuôn mặt của tài xế trở nên có chút biến sắc.
“Đứa trẻ không được sinh ra một cách tự nhiên, vậy không phải đứa trẻ bình thường.”
“Rất nhiều nhà khoa học tìm cách để thành công, chẳng lẽ chỉ số IQ của họ còn không thể so sánh được với xác suất ngẫu nhiên sao?”
Lúc này tài xế hơi giận, vô thức nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhưng lại trực tiếp bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Trạch Thanh đang ngồi ở ghế sau, anh không mang theo cặp kính khiến người ta không thoải mái nữa, mà đôi mắt trời sinh sắc bén khiến người ta vô cùng áp lực khiến tài xế nhất thời nghẹn giọng, cảm thấy người phía sau không phải dễ chọc, hồi lâu không nói nên lời tiếp theo.
Diêm Thanh Viên từ đầu đến cuối đều không nói bất kỳ câu nào, nhưng nhìn thấy miệng lưỡi sắc bén của Nghiêm Trạch Thanh bởi vì cậu mà làm những việc mà trước đây y chưa bao giờ làm, trong lòng có…!Cảm giác kỳ lạ.
Giống như mọi thứ từng cho là bất biến lại bắt đầu thay đổi vào lúc này, mà cậu tình cờ đứng trên sân khấu, trở thành người thu hút sự chú ý của ánh đèn.
Khi Diêm Thanh Viên về đến nhà đầu óc choáng váng hết cả lên, hôm nay nhận được quá nhiều tin tức, đi chơi quá nhiều nơi, cả người đều hoang mang, cậu vô thức liếc nhìn phòng Nghiêm Hãn Hải, không một bóng người.
Lúc này vẫn chưa về…!Vẫn còn làm việc.
Diêm Thanh Viên tắm rửa, thay quần áo thoải mái, có một lần ra ngoài lại nhìn thấy phòng Nghiêm Hãn Hải đã sáng trưng, lấy ngón tay xoa nhẹ mái tóc ướt sũng, đi về phía cửa phòng của Nghiêm Hãn Hải.
Cậu…!Tuyệt đối không phải muốn gặp Nghiêm Hãn Hải đâu nha, chỉ là do hôm nay cậu không làm việc đàng hoàng nên mới muốn đến đây hỏi xem nếu không thì hắn có thể trừ một ngày lương, nếu không cậu sẽ cảm thấy bất an áy náy.
Diêm Thanh Viên đứng ở cửa thật lâu, cũng do dự thật lâu, chuyện nhàm chán như vậy quấy rầy Nghiêm Hãn Hải cả ngày bận bịu có phải không tốt lắm hay không?
Quả nhiên vẫn là quên đi…
Nhưng mà lại…!Đột nhiên rất muốn gặp cậu ấy.
Hay là cậu đi làm bữa khuya gì đó, lấy cái này làm cớ đi tìm Nghiêm Hãn Hải được không nhỉ?
Ừm, ý tưởng này rất tuyệt!
Diêm Thanh Viên xoay người muốn đến nhà bếp, nhưng vừa quay người, cửa sau lưng bị mở ra.
Diêm Thanh Viên còn chưa kịp giật mình quay đầu lại theo bản năng thì đã bị một cánh tay rắn chắc bất ngờ chặn bả vai của cậu, Diêm Thanh Viên còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vài trong cửa.
Cùng lúc đó cánh cửa bị đóng lại, cậu bị đè lên cửa.
Giọng nói của Nghiêm Hãn Hải vang lên bên tai: “Sao em không vào?”
___
24/2/2023.
17:01:44..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.