Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 87: Chỉ vì em


Đọc truyện Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn – Chương 87: Chỉ vì em tại website TruyenChu.Vip

Tôi ép buộc mình ở lại, miễn miễn cưỡng cưỡng ăn xong một bữa cơm. Đóa Đóa vẫn còn rất nhỏ, náo loạn nửa ngày liền ngủ thiếp đi ở trong ngực Vương Giai Phân. Mọi người chuẩn bị về, Phùng Tiếu Hải và Uyển tâm còn chơi chưa đã, hai người tay trong tay nói muốn đi xem phim, Lưu Nhất Phong nói anh ta sẽ đưa tôi về nhà, nghĩ đến việc sẽ cùng Diệp Tư Viễn ngồi chung một xe thì tôi lập tức cự tuyệt, nói còn chưa muộn lắm, muốn đi dạo một chút rồi mới trở về nhà.

Diệp Tư Viễn vẫn đứng ở một bên không lên tiếng, lúc này đột nhiên mở miệng: “Anh đưa em đi, một mình em đi không an toàn.”

“Không cần, cám ơn.” Tôi nhìn anh ta một cái, phất tay với những người khác rồi một mình đi ra khỏi phòng ăn.

Diệp Tư Viễn còn lâu mới để ý đến sự cự tuyệt của tôi, đi theo ra ngoài.

Tôi không để đến anh, cầm túi xách đi ở trên đường, Diệp Tư Viễn theo sát ở sau người tôi không xa không gần.

Tôi đi rất chậm, dần dần, anh đi tới bên cạnh tôi.

Ban đêm hai bên đường phố có bày rất nhiều sạp hàng, chủ cửa hàng đang treo những bóng đèn lên, dọn hàng hóa ra đặt ở trên giá hàng. Tôi vừa đi vừa nghỉ, dừng chân ở trước mỗi một gian hàng, sờ mó một chút đồ trang sức nhỏ, đi dạo thoải mái vui vẻ.

Diệp Tư Viễn vẫn trầm mặc đi theo bên cạnh tôi.

Thời tiết rất lạnh, tôi không có mang bao tay, áo ấm cũng không có túi, tay phơi ra ở trong gió rét cóng, thỉnh thoảng tôi lại xoa xoa đôi tay, còn để ở khóe miệng hà hơi. Diệp Tư Viễn đi bên cạnh tôi, tôi lặng lẽ nhìn anh một cái, nhớ lại lúc mùa đông chúng tôi còn ở chung một chỗ, gặp phải tình huống như thế anh sẽ bảo tôi vòng tay qua hông của anh, nhét vào trong túi áo khoác của anh, nhiệt độ ấm áp xuyên qua hai tay truyền đến trên người tôi rồi chạm vào trong lòng tôi.

,

Tôi liền hạnh phúc như kẻ ngu ngốc đu lên trên người anh, hai người gần như là dán tại một chỗ. Mặc dù đi bộ như vậy cũng không thoải mái lắm, thậm chí sẽ dẫm lên chân đối phương nhưng mà tôi vẫn làm không biết mệt như cũ, có lúc ra cửa còn cố ý không mang bao tay, chỉ vì muốn hưởng thụ cảm ngọt ngọt ngào ngào giác lúc dính chung một chỗ với anh. Diệp Tư Viễn sẽ không ngại cúi thấp đầu nhìn tôi, ánh mắt nhu tình tựa như nước, khóe môi nhếch lên, nụ cười yếu ớt, nụ cười của anh lập tức hóa giải mùa đông rét lạnh.

Thời điểm đó tôi sẽ ngước mặt lên cười với anh, cảm giác mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Tôi đắm chìm trong ký ức, lúc đi ngang qua một gian hàng, Diệp Tư Viễn đột nhiên gọi tôi: “Tiểu Kết.”

Tôi quay đầu lại nhìn anh.

“Nơi này có bán bao tay.” Anh dùng cằm chỉ một gian hàng: “Mua một đôi đi, anh thấy tay của em bị lạnh tới mức đỏ lên rồi.”

Tôi đi ngược trở lại, nhìn bao tay nhiều màu sắc khác nhau trong gian hàng, bà chủ nhiệt tình mời gọi tôi.. tôi tùy ý cầm lên một đôi bao tay len sợi màu xanh đen lên, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“15 khối.”

“Bớt một chút .”

“12 khối cho cô đó, bán mở hàng.”

“8 khối.”

“10 khối! 10 khối là thấp nhất!”

“8 khối.” Tôi nhíu mày nhìn bà ấy.

Diệp Tư Viễn đang bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn tôi.

Mặt bà chủ rối rắm: “Được rồi được rồi, bán cho cô một đôi, cô gái trẻ, cô thật biết trả giá. Xem thử có thích cái khác hay không, tôi bán rẻ cho cô một chút.”

Tôi đưa cho bà chủ 20 đồng, bà chủ liếc nhìn Diệp Tư Viễn, đột nhiên cầm một đôi găng tay nói với anh: “Ừ, đôi bao tay mà cô chọn vừa rồi là bao tay tình nhân, có của nam nữa, có muốn mang cùng nhau hay không, tổng cộng là 15 khối.”

Lòng của tôi giống như bị thứ gì đó hung hăng nhéo một cái, lập tức nói: “Không cần.”

“Ai nha, mang cùng nhau đi.” Bà chủ cười hì hì tiếp tục khuyên tôi: “Trời lạnh như thế này, mang bao tay tình nhân thật là tốt, nhìn hai cô cậu rất xứng đôi, đeo bao tay của tôi lên bảo đảm rất đẹp mắt.”

Đeo bao tay thì có gì đẹp, giọng tôi lớn lên: “Tôi nói không cần!”


Bà chủ bị tôi rống đến sững sờ, đột nhiên Diệp Tư Viễn nói: “Tiểu Kết, mua cho anh một đôi đi.”

“Anh. . . ” Thiếu chút nữa tôi đã bật thốt lên, câu nói đã ở trên bờ môi liền bị nuốt xuống.

Vẻ mặt Diệp Tư Viễn cũng không có lúng túng, ngược lại cười nhàn nhạt, còn trừng hai mắt với tôi.

Bà chủ cười, lập tức bỏ hai đôi bao tay vào một cái túi ny lon, thối lại cho tôi 5 đồng tiền giống như sợ tôi sẽ đổi ý.

Tôi cầm túi ny lon, trừng mắt nhìn Diệp Tư Viễn rồi xoay người đi, anh lập tức đi tới bên cạnh tôi.

“Mang vào đi, sẽ hơn ấm một chút.”

“Ai cần anh lo!”

“Tiểu Kết, mang vào.”

Tôi lấy bao tay ra tháo nhãn rồi mang vào tay, tiếp đó cột túi ny lon lại hỏi anh: “Tại sao anh lại muốn mua?”

“Trời lạnh như vậy, bọn họ làm ăn cũng không dễ dàng gì.” Anh nở nụ cười: ” Người đi dạo cũng không có nhiều, một đêm đoán chừng cũng không bán được bao nhiêu.”

“Vậy thì tự anh bỏ tiền đi! Lãng phí tiền của em!”

“Trong túi anh có tiền, em tự lấy đi.” Anh chỉ chỉ vào túi quần mình.

“Ai mà thèm!” Được rồi, tôi thừa nhận là mình đang cố ý chọc tức anh.

“Cũng không lãng phí đâu, em có thể đưa cho những người khác.”

” Bao tay tình nhân, em đưa cho người nào đây? “

“. . .” Anh nghĩ nghĩ: “Em có thể đưa cho Trình Tiên Sinh.”

Vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

“Này! Diệp Tư Viễn! Anh có ý gì?” Tôi sắp tức chết rồi.

“Đưa cho Trần dạ cũng được, hoặc là cho ba em.” Anh giật giật khóe miệng, mặt lại có chút đỏ.

Tôi phục rồi, thật sự là phục sát đất.

Đi qua một ngã tư đường, đang sáng đèn đỏ, tôi dừng bước lại chờ đợi. Dòng xe chạy ở trước mặt lướt qua tôi, bên cạnh là những người xa lạ cũng đang chờ đợi, có người vẻ mặt mệt mỏi, có nhân viên tan việc về nhà, cũng có những đôi tình nhân đang ôm nhau thân thiết, có cặp vợ chồng già sau khi ăn xong cùng nhau đi ra ngoài tản bộ, cũng có những người lớn tuổi dẫn cháu đi dạo.

Tôi nhìn một cô gái nhỏ trên ghế sau xe đạp, nhận thấy tôi đang nhìn mình, cô bé cũng nhìn về phía tôi ngượng ngùng nở nụ cười, hai má phúng phính bị gió lạnh làm cho đỏ ửng lên, ánh mắt trong suốt sáng ngời.

Ánh mắt của đứa bé là thuần khiết, chân thành nhất, nhìn cô bé tôi không tự chủ cười lên, cho đến khi ba cô bé xe đạp đi thì tôi mới ý thức được đèn xanh đã sáng.

Dòng người chen chúc băng qua đường cái không tránh khỏi va chạm lẫn nhau.

Bọn họ chen qua người tôi mà đi nhưng tôi lại không có cất bước, chỉ là từ từ nhìn dòng người đang di chuyển.

Không khí đột nhiên lạnh lẽo, nhiệt độ đã xuống rất thấp, Diệp Tư Viễn đứng trước mặt tôi, ống tay áo trỗng rống được nhét trong túi quần bị gió thổi bay. Thân thể anh cao lớn, tóc có chút xốc xếch, sắc mặt trầm ổn, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn tôi.

Tôi cười hỏi anh: “Diệp Tư Viễn, đến tột cùng là anh đi theo em làm cái gì?”


“Anh lo lắng một mình em đi sẽ không an toàn.”

“Haha…!” Tôi ngẩng đầu lên cười: “Diệp Tư Viễn, một mình em ở thành phố này đã rất nhiều năm, thường xuyên làm thêm giờ về nhà muộn, không có xe, chỉ có thể đi bộ, khi đó anh có lo lắng đến an toàn của em hay không?”

“. . . “

“Em gặp phải ăn trộm, bị trộm điện thoại di động và ví tiền, thời điểm ngồi xe buýt còn gặp phải bọn quấy rối tình dục, lúc lái xe chạy bằng điện đi làm không cẩn thận bị một chiếc xe hơi đụng phải, bị ngã, trên đùi bị bầm tím một mảng lớn, rõ ràng không phải lỗi của em nhưng em vẫn phải chịu bị người ta chất vấn oán giận, bảo em phải bồi thường vì xe hắn ta bị trầy xước, em tiếp khách hàng ăn cơm uống rượu bị ói, thiếu chút nữa bị vô lễ, thật may là đồng nghiệp ra mặt giúp em giải vây, em cảm cúm nóng sốt, một mình đi bệnh viện truyền dịch, bệnh nhân ở đó đều có người đi cùng chỉ có em là cô đơn một mình, dĩ nhiên là có rất nhiều đàn ông đuổi theo em nhưng mà em vẫn luôn nói với bọn họ em có bạn trai đang ở nước ngoài, em đang chờ anh ấy trở về! Cũng có rất nhiều bạn tốt vẫn ở cùng với em, em còn có người nhà, mỗi lần về nhà, em đều cảm thấy mình thật hạnh phúc! Em đã từng cho là mình đối với cái nhà kia mà nói hoàn toàn không còn gì nữa nhưng mà bây giờ em đã hiểu một cách sâu sắc, ba, Trần Dạ, dì xinh đẹp đều rất yêu em, em cũng thương bọn họ! Cho nên tất cả khó khăn em đều có thể chịu đựng được, cô đơn tịch mịch em cũng có thể chịu đựng được! Em vẫn luôn rất cố gắng, vì mình, vì những người em yêu mà cố gắng sống tốt!”

Nhìn mắt Diệp Tư Viễn, tôi mỉm cười, không có rơi nước mắt, nói tiếp:

“Không sai, em rất nhớ anh, Diệp Tư Viễn, em vô cùng nhớ anh, trong nháy mắt nhìn thấy anh, em biết ngay mình hoàn toàn không có quên anh. Em cho anh một kỳ hạn là hi vọng anh có thể trở lại, em không biết năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải là em có vấn đề vậy thì là anh có vấn đề, chúng ta cứ tách ra như vậy, thậm chí cũng không có nói một tiếng hẹn gặp lại. Nhưng anh một mực không có trở lại , vẫn luôn không có. . . Em đợi anh nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều gối lên nỗi nhớ mà ngủ, ảo tưởng ngày mai anh lại đột nhiên xuất hiện! Hiện tại kỳ hạn đã qua, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa. Diệp Tư Viễn, nếu anh thật chỉ là trở lại xem em có sống tốt hay không thì OK, anh đã thấy được rồi đó, em rất tốt, anh không cần thiết phải lo lắng , thu hồi diễn xuất giả mù sa mưa của anh đi! Cái gì mà sợ em về nhà một mình không an toàn, Trần kết em ngay cả chết cũng không sợ! Còn sợ đi phải về nhà một mình sao? !”

Nói xong đoạn văn này, tôi xoay người nhìn sắc mặt đã trắng bệch của anh, cười lớn rồi xoay người nhanh chóng rời đi.

Không thể chạy, không thể lảo đảo, phải ngẩng đầu ưỡn ngực, phải ung dung, phải ưu nhã, phải kiêu ngạo, phải tự tin.

Ở trong trận chiến tình yêu này, không có thắng bại nhưng tôi vẫn kiên định cho là mình không thẹn với lương tâm, Diệp Tư Viễn, chúng ta quên nhau thôi! Không gặp lại!

Chúc anh hạnh phúc.

@@@@@@@@@@@

Lúc Quan tiểu thư gọi điện thoại cho tôi thì đã là hai tuần lễ về sau, trong thời gian này, Diệp Tư Viễn hoàn toàn biến mất.

Quan tiểu thư hẹn tôi gặp mặt, tôi đang sửa chữa xe chạy bằng điện ở ven đường, xin lỗi với cô ấy nói một lát nữa tôi sẽ tới A. R. .

“Là về phương diện hợp đồng công việc, Trần tiểu thư, bộ dạng này của cô sẽ làm cho tôi cảm thấy được cô không có thành ý hợp tác. Phải biết ở thành phố H này không chỉ có một mình công ty quảng cáo của cô, thái độ của cô như vậy khiến tôi không thể không suy tính sau này có nên hợp tác với cô nữa hay không.”

“Thật xin lỗi… thật xin lỗi, như vậy đi, một tiếng sau tôi sẽ tới, có được không?”

“Một tiếng sau tôi phải đi rồi, cô cũng không cần tới nữa.”

Tôi ngẩng đầu lên xem thử mình đang ở chỗ nào rồi nói với cô ấy: “Bây giờ tôi đang ở rất gần cửa hàng của công ty của cô, không biết có thể hẹn cô nói chuyện ở trong cửa hàng đó hay không, 20 phút sau là tôi có thể chạy tới đó rồi.”

Cô ấy chần chờ một chút, cứng rắn nói: “Được rồi, một lát nữa gặp.”

Cúp điện thoại, tôi nhìn chiếc xe của mình một chút sau đó nói với người sửa xe tối nay tôi sẽ trở lại lấy xe rồi cầm túi xách gọi xe taxi đến cửa hàng của công ty A. R.

Trước đó tôi đã đi tới chỗ này rất nhiều lần, trước khi khai trương trong tiệm cần phải lắp đặt bố trí thiết bị thì tôi cũng có vô tình đi ngang qua đây mấy lần, sau khi khai trương biết đây là nhãn hiệu đồng phục của Diệp Tư Viễn thì tôi không đến đây một lần nào nữa.

Tôi tới tương đối sớm, Quan tiểu thư vẫn còn chưa tới, trong quá trình chờ đợi, tôi liền tùy ý bắt đầu đi dạo ở trong cửa hàng.

Đối với phong cách thiết kế của Diệp Tư Viễn, tôi vẫn luôn hiểu rất rõ, bây giờ nhìn đến những mặt hàng mà anh đã lãnh đạo toàn đội thiết kế ra đồng phục thì trong lòng lại có cảm giác khác biệt.

Cửa hàng của A. R. có hai tầng, diện tích rất lớn, tủ kính trưng bày hàng hóa cũng tương đối khác nhau, bây giờ đang trưng bày quần áo mùa đông, còn có một số ít quần áo mùa xuân, đó là quần áo của quý tiếp theo, tất cả đều không có giảm giá, giá tiền cũng không rẻ.

Tôi vừa đi vừa nhìn, cô bán hàng vẫn mỉm cười đi theo bên cạnh tôi, trong lúc vô tình quay đầu tôi liền thấy được một gian trưng bày, ở phía trước là áo T-Shirt được sắp xếp rất ngay ngắn, bên cạnh treo các mẫu quần áo giống vậy nhưng khác màu.

Đây là một việc rất bình thường nhưng mà tôi lại trợn to hai mắt vì bị các mẫu T shirt này hấp dẫn.

Đưa tay lên sờ chất vải thuần cotton, nghe thấy cô bán hàng nói ở bên tai tôi: “Đây là T shirt thuộc bộ sưu tập mùa xuân mới nhất của chúng tôi, là do A. R thiết kế. Nó có tên là …khu vui chơi.”


Trên chiếc áo T shirt đáng yêu này là hình một cái vòng quay lớn, trắng đen đang xen nhau, thế nhưng tôi lại cảm thấy được nó có tới 5 màu sắc.

” Tổng cộng mẫu T shirt này có 8 màu sắc, đen, trắng hồng, vàng, xanh da trời, xanh lá, tím, phấn hồng, hàng năm chúng tôi cho ra hai bộ sưu tập, đều liên quan tới chủ đề khu vui chơi, cái vòng quay này đã là bộ thứ 5 rồi.”

“Vậy bốn bộ trước kia là hình gì?” Tôi hỏi.

“Cầu bập bênh, bàn đu dây, cáp treo và vòng xoay ngựa gỗ.” Cô bán hàng kiên nhẫn trả lời, “Mùa xuân thì cho ra T-shirt dài tay, mùa hè cho ra T shirt ngắn tay, đều là hàng số lượng có hạn, bán xong sẽ không còn nữa.”

Tôi gật đầu một cái, tầm mắt chuyển đến một chỗ , đột nhiên thấy bên cạnh có treo một cái T shirt màu cam.

Tôi chỉ vào nó: ” Có thể cho tôi xem cái đó được không?”

Cô bán hàng không có lập tức lấy xuống mà là nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi một chút, cười lên: “Tiểu thư, cô thật có mắt nhìn, cái áo màu cam này là bản số lượng có hạn trong bản số lượng có hạn, nó chỉ có một size S nên ở Italy có rất ít người mặc được, ở trong nước thì cũng chỉ có những cô gái có chiều cao khoảng 160 cm và da trắng thì mặc mới đẹp. Tôi thấy vóc người của cô cũng rất thích hợp.”

Tôi im lặng không lên tiếng, nhận lấy áo rồi vào trong phòng thay đồ mặc thử.

T shirt màu cam , màu sắc vừa phải, không có quá chói, cũng không có quá mờ, nhìn đặc biệt ấm áp sáng ngời, tôi thay T shirt soi vào gương, màu cam ấm áp làm cho làn da của tôi trắng giống như tuyết, sắc môi mềm mại, hình như ngay cả ánh mắt cũng sáng lên một chút. Áo rất vừa người, nhất là vai, ngực, áo dài vừa phải, tay cũng dài vừa phải, giống như là được may riêng cho tôi, chỉ là eo hơi rộng một chút.

Ngu ngốc. Tôi gầy rất nhiều, chắc anh không biết rồi!

Thời điểm Quan tiểu thư đến, tôi phát hiện Lưu Nhất Phong cũng đi cùng với cô ấy.

“Hi, Trần kết.” Anh ta nhìn thấy túi mua hàng trong tay tôi , có chút kinh ngạc: “Em đã mua quần áo rồi hả ? Quần áo ở nơi này em thích cái nào thì cứ lấy đi coi như là quà đàn anh tặng cho em.”

“Cám ơn ý tốt của anh, chỉ là bắt người tay ngắn.” Tôi nửa đùa nửa thật nói, chỉ là sắc mặt của Quan tiểu thư ở bên cạnh rất kém, sau khi nói chuyện hợp đồng được nửa giờ thì vội vàng rời đi.

Tôi cũng chuẩn bị rời đi thì bị Lưu Nhất Phong gọi lại: “Trần Kết, em đi đâu vậy? Anh đưa em đi.”

“Không cần, cám ơn.”

“Thật ra thì. . . Anh cũng muốn nói chuyện với em một chút.”

Tôi nghi ngờ: “Lưu Nhất Phong, em và anh có chuyện gì đáng nói hay sao?”

Anh nhún nhún vai, mở tay ra: “Thực không dám dấu diếm, là về Tư Viễn, em có thì giờ rãnh không?”

Tôi rất không có tiền đồ, ngồi lên xe của Lưu Nhất Phong, tôi rất muốn nghe một chút đến tột cùng là anh ta muốn nói với tôi cái gì.

Anh ta lái xe theo chỉ dẫn của tôi, vẫn luôn không nói gì.

Tôi quyết định dời đi sự chú ý của mình, suy nghĩ xem thử xe của mình đã sửa xong chưa, nếu xong thì phí sửa chữa là bao nhiêu?

Qua một con đường, rốt cuộc Lưu Nhất Phong cũng mở miệng: “Trần Kết, cuối cùng là giữa em và Tư Viễn đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Thật là vấn đề cổ quái.

” Anh cho là Tư Viễn trở lại thì hai người sẽ quay lại với nhau.”

“Anh cảm thấy em và anh ấy cần thiết phải quay lại với nhau sao?”

Anh ta mím môi suy nghĩ một chút, trả lời: “Đứng ở lập trường của anh, dĩ nhiên hi vọng thấy hai người ở chung một chỗ lần nữa. Nhưng anh hiểu rõ mình chỉ là người ngoài, không thể nói được cái gì. Anh biết rõ em đang trách Tư Viễn, trách cậu ấy năm đó lúc thương thế của em rất nặng còn chưa tỉnh thì đã chia tay không lời từ biệt, chỉ là Tư Viễn thật sự là thân bất do kỷ.”

“Em không trách anh ấy.” Tôi cười: “Có cái gì tốt đâu, đều đã qua rồi.”

“Những năm này Tư Viễn cũng không dễ dàng gì.”

“Lưu Nhất Phong, anh làm sao vậy? Muốn nói lịch sử xây dựng sự nghiệp của anh ấy cho em sao?”

“Em muốn nghe sao? Anh thật sự suy nghĩ muốn nói.”

“Không muốn nghe.”


“Trần kết, em đừng như vậy.” Lưu Nhất Phong lắc đầu: ” Có rất nhiều việc nếu giết Tư Viễn thì cậu ấy cũng không nguyện ý nói cho em biết, nhưng anh vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy, nhìn cậu ấy đi từng bước một đến thành tựu hiện giờ, anh thật sự cảm thấy cậu ấy rất đáng gờm. Cậu ấy cũng không có quên em, vẫn luôn cất giữ hồi ức cẩn thận, dựa vào lời hứa và sự tín niệm của em mà lúc lần lượt bị đánh bại đều bò dậy, lại bị đánh ngã, lại bò dậy một lần nữa, rốt cuộc cũng có thành tựu như bây giờ.”

Tôi nhăn mày: “Đến tột cùng là anh ấy như thế nào? Anh nói cho rõ ràng đi.”

“Nói đơn giản một chút là lúc Tư Viễn tốt nghiệp không tìm được việc làm. Một năm kia kinh tế toàn cầu bị khủng hoảng, tỉ lệ thất nghiệp ở các quốc gia Châu Âu rất cao, lúc ấy ba Tư Viễn tập trung toàn bộ sự nghiệp vào việc xuất khẩu đồng phục, nhà xưởng ở thành phố D cũng bán mất. Nhưng em nên hiểu rõ việc xuất khẩu có nguy cơ rất lớn, có thể ảnh hưởng đến cả một ngành nghề, công ty của ba Tư Viễn vẫn luôn phải khổ sở chống đỡ, còn phải dựa vào anh của Tư Viễn ở trong nước giúp đỡ mới không bị phá sản. Tư Viễn cũng không giúp được gì nên mới thử tự mình đi đến các công ty đồng phục tìm việc làm, nhưng lúc đó cũng có rất nhiều công ty cũng bị phá sản, người thất nghiệp rất đông, kết quả Tư Viễn tìm việc làm. . . chắc em cũng có thể đoán ra.”

Tôi ngây ngẩn cả người, tôi vẫn cho là cuộc sống của Diệp Tư Viễn ở tại Italy xa xôi trôi qua rất suôn sẻ, chưa bao giờ nghĩ tới anh cũng phải trải qua thời khắc gian nan như thế .

Khủng hoảng tài chính, chuyện đó đương nhiên là tôi biết, lúc đó chuyện này cũng ảnh hưởng rất nhiều đến ngành công nghiệp quảng cáo, rất nhiều công ty phải cắt giảm biên chế, đều là những công ty mới ra đời, lúc ấy tôi mới vừa vào công ty không lâu, nghe nhân viên kỳ cựu nói trước đó một năm nghiệp vụ của công ty rất kém cỏi, thậm chí ông chủ còn sa thải mấy người nhân viên, làm cho lần đó tôi nghĩ chính mình cũng phải uống gió Tây Bắc rồi.

Nghĩ đến việc Diệp Tư Viễn mang theo tác phẩm đi đến từng công ty phỏng vấn, anh lần lượt ôm hi vọng, lại lần lượt thất vọng, lúc người phỏng vấn nhìn thấy thân thể không hoàn hảo của anh không biết sẽ lộ ra ánh mắt như thế nào, không biết có nói những lời làm tổn thương anh hay không? Cho dù là người nước ngoài thì cũng có cái nhìn không tốt đối với người tàn tật, cho dù tác phẩm ưu tú thì như thế nào? Ngay lúc đó tâm tình của Diệp Tư Viễn là như thế nào? Anh sẽ không tuyệt vọng đúng không?

Nghĩ đến rất nhiều năm trước, anh nghiêm túc nói với tôi: “Tiểu Kết, tin tưởng anh.”

Khi đó ánh mắt của anh rất trong suốt, chứa đầy kiên định cùng tự tin.

Khi thời gian trôi qua thế giới hiện thực tàn khốc hiện ra ở trước mặt chúng tôi, Diệp Tư Viễn, làm thế nào mà anh vượt qua được những khó khăn, áp lực đó, từng bước tiến về phía trước?

“Sau đó thì sao?” Tôi không nhịn hỏi tiếp.

“Sau đó cậu ấy vào làm việc trong công ty của ba mình, sau khi khủng hoảng tài chính dần dần qua đi, cậu ấy manh nha phát triển ý tưởng tự mình gây dựng sự nghiệp nhưng thân thể của cậu ấy đặc biệt, cần phải có một người đáng tin cậy trợ giúp cậu ấy vì vậy cậu ấy gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có đồng ý đi đến Italy giúp cậu ấy hay không. Anh cũng không có suy nghĩ quá lâu, liền đồng ý với cậu ấy. Anh hiểu rất rõ Tư Viễn, nếu là chuyện cậu ấy đã quyết định thì nhất định sẽ dốc hết toàn lực làm một cách tốt nhất. Trong quá trình này anh họ của Tư Viễn cũng giúp đỡ rất nhiều, chủ yếu là tài chính, tiền chính là phương diện để bắt đầu. Khi đó anh và Tư Viễn thường sẽ loay hoay mấy ngày mấy đêm không ngủ được, thảo luận các loại phương án, thiết kế, vừa bắt đầu bọn anh chỉ thành lập được một công ty thiết kế rất nhỏ, thành viên cũng chỉ có mấy người trẻ tuổi, chủ cũng là nhân viên. Dần dần, thiết kế đồng phục của Tư Viễn có danh tiếng thì bọn anh mới quyết định thành lập một nhãn hiệu mới.”

“Rất tốt chứ sao.” Tay tôi chống má nở nụ cười, dần dần vì thành công của bọn họ mà vui mừng.

Lưu Nhất Phong than thở: “Thật ra thì thật sự rất khó, rất khó. Bây giờ quay đầu nhìn lại anh cũng không biết là tại sao mình lại chịu đựng nổi. Em xem, anh cũng đã có tóc bạc rồi.” Anh ta chỉ chỉ đầu tóc của mình, tôi nhìn kỹ, quả nhiên trong tóc đen có xen lẫn tóc bạc, hình như tôi cũng cảm nhận được sự khó khăn, gian khổ trong thời kỳ đầu khi bọn họ mới gây dựng sự nghiệp.

“Vậy. . .” Tôi hỏi: “Tại sao các anh lại nghĩ đến việc về nước mở chi nhánh công ty? Ở Italy đã vững gót chân rồi sao?”

“Cũng không phải. Trở về nước là chủ ý của Tư Viễn .” Giọng nói của Lưu Nhất Phong trầm thấp: ” Thật ra thì hội đồng quản trị trong công ty cũng không tán thành việc mở rộng thị trường ở Trung Quốc sớm như vậy, dù sao A. R. vẫn còn là một nhãn hiệu cực kì trẻ tuổi , ngộ nhỡ việc mở rộng thị trường trong nước thất bại thì cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đối với thị trường ở Italy mhưng mà ý của Tư Viễn đã quyết, đầu năm lúc nói lên kế hoạch thì bọn anh đã dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu áp dụng , rốt cuộc cũng thuận lợi khai trương cửa hàng ở trong nước, ít nhất trước mắt thì có vẻ lượng tiêu thụ cũng không tệ lắm.”

Tôi nghi ngờ nhìn Lưu Nhất Phong, không biết đây là vì cái gì.

Lưu Nhất Phong lườm tôi một cái, cười: “Tại sao lại có biểu tình như vậy? Đáp án còn chưa rõ ràng sao? Tư Viễn là vì em đó.”

“. . . Vì em?”

“Đúng, chỉ vì em. Chỉ là anh vẫn cho rằng lần này cậu ấy trở lại là vì muốn quay lại với em một lần nữa, không nghĩ tới về sau cậu ấy đột nhiên hỏi anh có đồng ý ở lại trong nước làm quản lý hay không, cậu ấy còn là phải về Italy. Anh cảm thấy rất kỳ quá liền hỏi cậu ấy tại sao.”

“ Anh ấy nói thế nào?”

“Cậu ấy nói cậu ấy đã không còn lý do để ở lại trong nước.”

“À?”

“Anh hỏi cậu ấy tại sao lại không thử bắt đầu với em một lần nữa, anh hiểu rất rõ chuyện này đối với em mà nói cũng không công bằng, nhưng mà Trần Kết, em cũng không thể quên được Tư Viễn không phải sao? Tư Viễn cũng như thế, em xem cách cậu ấy đặt tên cho nhãn hiệu đi, cách chọn LO¬GO, màu sắc chủ đạo, cậu ấy vẫn đặt em ở trong lòng, cho tới bây giờ cũng không có quên. Nhưng mà cậu ấy lại trả lời anh, giữa cậu ấy và em đã không có cơ hội thay đổi được nữa, cậu nói em đáng giá được một người ưu tú yêu em, bảo vệ em, cậu ấy đã từng buông tha cho đoạn cảm tình này, cho nên hiện tại đã không còn tư cách tranh thủ cái gì cả.”

“. . . ” Tôi ngu rồi.

“Anh và Tiếu Hải cũng không biết nên làm sao bây giờ, vốn còn muốn khuyên cậu ấy một lần nữa nhưng kết quả là cậu ấy về Italy rồi.”

“Cái gì?” Tôi không tự chủ được kêu lên: “Anh ấy không trở lại nữa?”

“Không không không, trước tiên em đừng kích động, bên kia có một số việc cần cậu ấy đi giải quyết, tạm thời cậu ấy phải trở về xử lý.” Lưu Nhất Phong ý vị sâu xa nhìn tôi: “Trần Kết, nếu như cậu ấy thật sự không quay lại nữa, em. . . “

“Đến rồi!”

Lưu Nhất Phong đậu xe ở ven đường, tay chân tôi luống cuống bước xuống xe.

“Trần Kết!”

Anh ta gọi tôi… nhưng tôi không để ý anh ta, bước về phía quán sửa xe.

Nếu như Diệp Tư Viễn thật sự không quay lại nữa thì tôi có thể quên anh sao? Có thể sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.