Đọc truyện Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn – Chương 79: Tại sao hắn! tại website TruyenChu.Vip
Tôi lấy khăn quàng cổ, bao tay xuống. Trình Húc mời tôi ngồi vào trên ghế sa lon, rót trà cho tôi, sau đó nâng một chồng sách tuyên truyền cùng ngồi xuống.
“Giám đốc Trần, đây là sách tuyên truyền công ty chúng tôi làm vào hai năm trước, bởi vì hai năm gần đây mới làm xong rất nhiều công trình, cho nên tính toán làm lại. Hàng năm chúng tôi phải tham gia hội triển lãm rất nhiều lần, lượng sách dùng vẫn rất lớn.”
“Quản lý Trình, ngài ngàn vạn đừng gọi tôi là giám đốc Trần, gọi tôi là JOJO, hoặc là Tiểu Trần, Trần Kết đều được. Tôi vẫn là một người mới, còn có thật nhiều chuyện muốn xin ngài chăm sóc đấy.”
Anh ta cười một tiếng, nói: “Được, vậy tôi gọi cô là JO¬JO đi.”
Tôi nhận lấy sách tuyên truyền trong tay anh ta lật xem một chút, thiết kế xác thực tương đối cũ, sau đó thảo luận với anh ta hiệu quả muốn đạt tới của một quyển sách mới, thiết kế của chúng tôi cần có tư liệu sống.
“Rất nhiều công trình làm đến cực kỳ xinh đẹp. Cô có biết rạp hát lớn thành phố H không? Chính là thiết kế của công ty chi nhánh chúng tôi, cũng là kiến trúc thuộc trách nhiệm của công ty chúng tôi, chỉ là hình trong tay chúng tôi không phải đặc biệt tốt, có vài thực cảnh công trình còn cần các cô phái nhiếp ảnh gia đi đến tận nơi chụp vài tấm.”
“Cái này không có vấn đề. A! Thì ra rạp hát lớn là công ty các anh xây sao? Tạo hình rất đẹp mắt! Tôi đặc biệt thích.” Tôi tin tưởng ánh mắt của mình nhất định tràn ngập vẻ sùng bái, thiên xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên, đây đơn giản là lời khách sáo lộ liễu.
Trình Húc lắc đầu cười lên: “Tạm được, bên ngoài khí thế rất rộng lớn, nhưng nhìn cũng biết lại chịu không được khảo nghiệm thời gian, giống như trạm xe lửa thành phố H, tôi vẫn cảm thấy tạo hình giống như đập nước lớn.”
Tôi không nhịn được cười lên, người này thật thú vị, tôi nói: “Thật may tôi không phải là người địa phương, nếu không khẳng định phải tranh cãi với ngài, trạm xe lửa này là kiêu ngạo của người thành phố H đó, nghe nói năm đó nhận hết vinh dự và tán dương!”
“Rất khó coi. Thật ra thì tôi cũng không phải là người địa phương, cô là người nơi nào?”
“Tình K, cách chỗ này rất xa.”
“A, khẩu âm nghe không quá khác. Tôi là thành phố J, gần hơn cô nhiều”.
“Tôi ở chỗ này học đại học, tốt nghiệp liền lưu lại,cơ hội phát triển ở nơi này tốt hơn ở quê nhiều.”
“Tôi thì tốt nghiệp xong mới tới, cô bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhìn cô chắc mới hơn hai mươi”.
“Tới cuối năm là hai mươi bốn rồi, tôi đi làm từ năm trước.” Hàn huyên mấy câu, tôi phát hiện hai chúng tôi đang nói chuyện tào lao rồi. Tình trạng này thật không tệ, đổi thành bình thường, tôi nhất định nói chuyện với anh ta một lát, nhưng hôm nay thân thể của tôi thật không thoải mái, vội vàng muốn trở về ổ nhỏ đi ngủ.
“Quản lý Trình, tôi đã hiểu gần hết, cáo từ trước, ngày mai tôi sẽ liên lạc bằng điện thoại với ngài, ngài gửi cho tôi một chút tài liệu. Trên danh thiếp có số QQ của tôi, nếu hình ảnh không phù hợp quy cách, chúng tôi liền tự đi chụp, hoặc là chỉnh sửa lại, anh thấy được không?”
“Được.” Thấy anh ta nhìn đồng hồ, nói, “A! Cũng sắp tan việc, cô về công ty hay là về nhà? Có lái xe tới không?”
“Về nhà. Tôi thuê xe tới.”
“Tôi cũng nên đi, cô ở đâu? Thuận đường thì để tôi tiễn cô, hôm nay tuyết rơi, sẽ khó bắt xe”
Tôi nghĩ nghĩ, vẫn là cự tuyệt: “Không cần, nơi này có xe buýt có thể đến nhà tôi, rất thuận tiện. Quản lý Trình, tôi đi trước, ngài bận rộn, ngày mai liên lạc bằng điện thoại.”
Anh ta có hơi thất vọng: “Được, gặp lại sau, cô đi đường cẩn thận.”
“Tôi biết rồi, hẹn gặp lại.”
Tôi nhất định bảo trì nụ cười nghề nghiệp, đi ra khỏi phòng làm việc mới thở ra một hơi.
Lại là một người đàn ông cảm thấy hứng thú với tôi, tôi nhún nhún vai đi tới giữa thang máy. Gương trên cửa thang máy chiếu ra bộ dáng của tôi — tóc hơi xoăn xõa trên vai, trên mặt trang điểm trang nhã, trên người mặc áo khoác ngoài màu xám tro nhạt, trên cổ quấn khăn quàng cổ sợi len to màu hồng, dưới quần bò là một đôi giày tuyết màu xám tro. Ừ, hôm nay bộ dạng tôi tựa như nữ chính trong phim ngôn tình, trong ngọt ngào còn mang theo một ít điềm đạm đáng yêu, quả nhiên là mẫu hình yêu thích của đàn ông.
Ở trước nghỉ lễ mừng năm mới, tôi và Trình Húc lại gặp mặt mấy lần. Nhà thiết kế của công ty chúng tôi thiết kế một bản phác thảo cho bọn họ, Trình Húc hoàn toàn hài lòng, chỉ là còn phải đợi lãnh đạo của anh ta trở lại từ chuyến du lịch nước ngoài định đoạt lần nữa. Sau khi thảo luận mấy lần, chúng tôi đẩy thời gian sửa bản thảo tới năm sau.
Trước khi chuẩn bị về nhà mừng năm mới, Tần Lý lại tới thành phố H.
Tinh thần của anh ấy không tốt lắm, tôi cảm thấy được, nhìn anh gầy hơn rất nhiều, cho dù là mặc áo vét tông dày, ngồi ở trong xe lăn nhưng vẫn giống như mỏng manh. Nhất là đôi chân, cho dù có quần bọc, vẫn gầy đến khiến tôi không dám nhìn.
“Anh làm sao vậy? Thân thể không tốt à?” Ngồi xuống ở trong phòng Phàm Nhân Hiên, tôi có chút lo lắng hỏi anh.
“Không có gì, gần đây em khỏe không?” Anh không có cười rực rỡ như năm trước, sắc mặt lộ ra một chút u buồn.
“Không tệ, gần đây thật lạnh, thật ra thì anh không cần phải đến thăm em, em cũng có thể đi thành phố D gặp anh mà.”
“Anh cũng là thuận tiện đến xem chi nhánh chỗ này một chút.” Tần Lý khẽ thở dài, anh xoay ly trà trên bàn. Một lát sau ngẩng đầu nhìn tôi, nói, “Tiểu Kết, sau này anh sẽ không tới đây nữa.”
Giọng điệu của anh rất nhạt, tôi kinh ngạc nhìn anh, không hiểu lời của anh là có ý gì.
“Phàm Nhân Hiên ở thành phố H, anh quyết định chuyển nhượng rồi, cũng đã tìm được người mua.”
“Tại sao? Làm ăn không tốt ư? Em không cảm thấy vậy nha, mỗi lần tới đều rất nhiều người.” Tôi cực kỳ khó hiểu.
“Có nhiều nguyên nhân. Tóm lại, hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta.”
Tôi ngây dại, nói không ra lời.
Tần Lý cười lên: “Đừng làm bộ dáng này, chúng ta cũng không phải là tình nhân chia tay, không cần khổ sở.”
Sao lại không phải? Anh là liên lạc duy nhất của tôi và Diệp Tư Viễn. Vốn còn Lưu Nhất Phong và Phùng Khiếu Hải, nhưng một năm trước, tôi không liên lạc được với Lưu Nhất Phong rồi, nghe Phùng Khiếu Hải nói hình như hắn trở về quê phát triển. Mà Phùng Khiếu Hải, hắn nói Diệp Tư Viễn không có liên lạc với hắn. Tôi không biết hắn có gạt tôi không? Nhưng nếu hắn đã nói như vậy, tôi cũng không hỏi tới nữa.
Dù sao tôi còn có Tần Lý, Tần Lý thường xuyên gọi điện thoại với tôi. Mùa đông hàng năm, Tần Lý đều đến thăm tôi. Nhưng bây giờ, anh lại có thể nói với tôi, chúng tôi sẽ không không gặp mặt nhau nữa.
Chẳng lẽ tất cả, đều là ý của Diệp Tư Viễn?
“A Lý, em có thể đi thành phố D gặp anh không?” Tôi cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Tần Lý nhìn tôi một lát, mím môi lắc đầu một cái: “Tiểu Kết, anh sẽ không gặp em.”
Tôi cầm túi đứng lên liền đi ra bên ngoài, nghe Tần Lý ở phía sau gọi tôi: “Tiểu Kết!”
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn anh: “A Lý, mấy năm này, cám ơn anh. Chẳng qua hiện tại tâm tình em rất không tốt, em không muốn ăn cơm, cũng không muốn nói chuyện với anh. Xin anh nhắn dùm với hắn, em sẽ đợi đến đúng thời gian, thời gian vừa đến, Trần Kết em lập tức quên hắn! Dù là một giây đồng hồ cũng sẽ không nhớ hắn nữa! Hắn không cần thiết làm những việc này, hắn dựa vào cái gì chứ!”
Tần Lý cau mày nhìn chăm chú vào tôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
“A Lý, hẹn gặp lại.” Tôi nở nụ cười với anh, xoay người rời đi.
Tôi mặc áo khoác ngoài, đi ở trên đường, bước đi, bước đi, rốt cuộc không nhịn được khóc lên. Tôi gọi điện thoại cho Vương Giai Phân, kiềm nén nước mắt hỏi cô ấy buổi tối có rảnh không?
Vương Giai Phân không phát hiện tôi khác thường, xin lỗi nói buổi tối muốn đi chụp ảnh cưới với bạn trai, hỏi tôi hôm sau gặp mặt có được không.
Tôi đồng ý, cúp điện thoại, phát hiện mình không muốn về nhà.
Cái ổ nho nhỏ đó chỉ là một chốn nương thân, đâu được coi như là nhà.
Ở trên đường đi một tiếng đồng hồ, tôi moi ruột gan mà nghĩ mình nên đi nơi nào, cuối cùng vẫn không có đầu mối.
Tôi và anh đã từng đi qua rất nhiều nơi, bước chân trải rộng từng ngóc ngách của thành phố này. Nhưng hôm nay không có anh, đến cuối cùng, thành phố này sao có thể chân chính chấp nhận tôi?
Cuối cùng, tôi vẫn trở về nhà.
Mùa xuân năm ngoái, Vương Giai Phân thông qua đồng nghiệp tụ hội biết được một người đàn ông, người đàn ông kia theo đuổi cô ấy hai tháng, cuối cùng cô ấy đồng ý lui tới. Bọn họ đã quen nhau gần một năm, quyết định kết hôn vào tháng năm năm nay.
Tôi đã thấy người đàn ông kia, anh ta đang đi làm ở một khu chính phủ thành phố H, là một nhân viên công vụ, thân hình cao lớn đôn hậu, mặt mày ôn hòa. Vương Giai Phân đứng ở bên cạnh hắn, hoàn toàn là bộ dáng chim nhỏ nép vào người.
Ngồi ở trong quán cà phê, nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc của Vương Giai Phân, tôi vẫn bày tỏ không hiểu: “Thật không biết cậu nghĩ như thế nào, muốn sớm lập gia đình như vậy.”
“Tớ đã sắp 25 rồi, sớm lập gia đình sinh đứa bé sớm, không tốt sao? Hơn nữa, anh ấy cũng 31 rồi.”
Tôi có chút thổn thức, thì ra là thời gian thật không đợi người, tôi còn nhớ tình cảnh vừa tới trường học báo danh, mới gặp gỡ Vương Giai Phân ở phòng ngủ. Khi đó cô ấy còn chưa có đầy 19 tuổi, khuôn mặt trẻ trung non nớt, ánh mắt nhìn tôi rất thân thiết, hình như chỉ là trong nháy mắt, đã qua gần sáu năm.
“Tiểu thư, cà phê của cô.” Nhân viên phục vụ bưng đồ uống và điểm tâm lên cho chúng tôi, trước mặt của tôi là Cafe Đen mấy năm không đổi.
“Cám ơn.”
“Cần đường và sữa không?”
“Không cần.”
Nhân viên phục vụ tránh đi, Vương Giai Phân nhìn tôi, nói: “Tiểu Kết, cậu thật sự còn đợi hắn sao?”
Tôi nhíu mày: “Tại sao lại không chứ? Đã sắp ba năm rưỡi, thắng lợi trong tầm mắt.”
“Nếu như tháng chín sang năm, hắn vẫn không trở về thì sao?”
“Tớ liền chôn hắn, quên không còn một mống.”
“. . .” Vương Giai Phân do dự một chút, không tiếp tục nói nữa.
Tôi biết rõ cô ấy muốn nói gì, tôi đã nói với cô quyết định của Tần Lý, chúng tôi cũng biết chủ ý của Diệp Tư Viễn là không trở lại.
Một năm rồi lại một năm, thật ra thì tự tôi cũng không rõ ràng, đến tột cùng tôi đang đợi gì.
Đầu mùa hè, Vương Giai Phân kết hôn.
Tôi đương nhiên sẽ làm phù dâu của cô ấy. Ngày hôm đó, cô ấy cực kỳ xinh đẹp. Ngày hôm đó, tôi lại có chút thương cảm.
Bận rộn cả ngày, tôi rốt cuộc vui vẻ uống quá nhiều ở bữa tiệc, chạy tới phòng vệ sinh ói rối tinh rối mù.
Sau khi ngã lầu, dạ dày tôi vẫn không tốt lắm, thật sự không thích hợp uống rượu, nhưng ngày đó tôi vẫn phóng túng mình. Lảo đảo đi ra từ toilet, tôi thiếu chút nữa đụng vào một người.
“Xin . . .xin lỗi!” Tôi ngẩng đầu lên, cười đến run rẩy hết cả người, “Chúc mừng phát tài! Vạn sự như ý! Tân hôn hạnh phúc!”
Vẻ mặt người đàn ông trước mắt rất kinh ngạc, tôi lấy lại bình tĩnh mới nhìn rõ, lại là Trình Húc.
“JO¬JO? Cô làm sao vậy?” Hắn móc khăn giấy ra đưa cho tôi, tôi mới phát hiện, mình đã khóc.
Đây đã là mấy tháng sau tôi và Trình Húc biết nhau, nghiệp vụ hai bên công ty đã sớm hoàn thành, tôi và anh ta đã hai tháng không liên lạc với nhau.
“A, không có chuyện gì, hôm nay bạn học cũ tôi kết hôn, tôi rất vui mừng.” Tôi vịn tường, tiếp tục cười.
“Bạn trai cũ à? Tôi thấy cô đang trốn khóc.”
“Đâu có! Nữ! Bạn học nữ!” Tôi che miệng cười, nước mắt lại vẫn chảy xuống.
“Cô ở phòng tiệc nào? Tôi đưa cô đi qua, cô đi đường cũng không ổn.”
Anh ta không nói lời nào đỡ cánh tay của tôi, điện quang trong lòng tôi chợt lóe, lập tức bỏ rơi anh ta, bước chân lảo đảo lui về sau hai bước.
Trình Húc có chút sững sờ, nhìn tôi giống như con nhím, sắc mặt lúng túng: “Thật xin lỗi.”
“Không có chuyện gì. Tự tôi có thể đi.” Tôi đi tới phòng bữa tiệc của Vương Giai Phân, cảm giác ở đây đều sáng ngời.
Trình Húc đi theo bên cạnh tôi: “Cô uống rất nhiều rượu.”
“Một chút xíu rượu đỏ.” Tôi cười với hắn, “Thêm một chút bia nữa, một chút xíu rượu trắng.”
“Cô uống nhiều loại rượu à!” Trình Húc nhíu mày lại, “Sắc mặt cô nhìn qua thật không tốt. JO¬JO, nếu cô không gấp? Tôi cảm thấy tốt nhất cô nên đi bệnh viện xem một chút, bộ dạng này của cô thật không giống như là uống nhiều bình thường đâu.”
“Tôi. . .” Tôi còn muốn nói gì, bụng đột nhiên đau kịch liệt. Tôi che bụng, thân thể mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, tiếp liền mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại, tôi ngửi thấy mùi bệnh viện.
Ở bệnh viện gần một năm, ngửi thấy được thứ mùi này, tôi chỉ muốn ói.
Mở mắt, phát hiện mình nằm ở trên giường bệnh truyền nước biển, mu bàn tay tôi ghim truyền từng giọt nước biển, bên cạnh là mấy người xa lạ.
“Tỉnh rồi, mau gọi điện thoại thông báo cho cô dâu đi!” Có người kêu lên, có người lập tức bấm điện thoại.
Tôi xoay đầu, phát hiện Trình Húc ngồi ở bên cạnh tôi, lo lắng nhìn tôi.
“Đã tỉnh rồi hả? Cảm thấy thế nào? Cô uống quá nhiều, ngộ độc rượu cấp tính. Bác sĩ cho kê thuốc cho cô rồi, tỉnh rượu liền hết chuyện.”
“Bọn họ là ai vậy?”
“Là thân thích của cô dâu. Cô dâu và chú rể vẫn còn đang mời rượu, không chạy ra được, là chúng tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Tôi thấy được trên áo sơ mi Trình Húc có một mảnh vết bẩn, trong lòng hoảng hốt, biết có lẽ là bị tôi ói làm dơ, vội vàng nói: “Làm dơ quần áo của anh, thật xin lỗi, tôi đền cho anh.”
Anh ta cúi đầu nhìn một chút, gật đầu nói: “Được, áo sơ mi này 6800 tệ, cô trả tiền mặt hay cà thẻ?”
“A!! Mắc như vậy ư?” Tôi kinh ngạc, “Tôi…tôi giúp anh cầm đi giặt có được không? Bồi thường thêm cho anh, ách, 1000 tệ.”
Anh ta “Phốc” một tiếng liền bật cười, xoa đầu của tôi, nói: “Đùa với cô thôi, cô còn tin.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ cười hì hì của anh ta, hình như trên tóc còn lưu nhiệt độ bàn tay của anh, loại cảm giác này vô cùng xa lạ.
Người kia, hắn chưa bao giờ làm động tác tương tự, không phải là không muốn, là không thể.
Vĩnh viễn đều không thể.
Thấy tôi tỉnh, các thân thích của Vương Giai Phân lục tục rời khỏi bệnh viện, chỉ còn lại Trình Húc và tôi.
Tôi khuyên anh ta rời đi, nói mình có thể ở một mình, ngủ một giấc đến trời sáng là có thể xuất viện. Trình Húc không đồng ý, anh chỉ chỉ giường trống không ở bên cạnh, nói: “Tôi ở với cô, nghe bác sĩ nói hình như trước kia bụng cô từng được mổ, bọn họ lo lắng dạ dày cô lại có vấn đề, tốt nhất có người nhà ở bên cạnh.”
Tôi không tiếp tục kiên trì, Trình Húc lại hỏi tôi: “Cô có người nhà ở đây không? Hoặc là. . . bạn trai, tôi giúp cô gọi điện thoại nói bọn họ tới.”
“Không có, tôi ở một mình.” Tôi mới nói xong, liền phát hiện trong mắt Trình Húc lóe lên chút ánh sáng.
Tôi lại bổ sung, “Bạn trai tôi ở nước ngoài, sang năm anh ấy sẽ trở về.”
Ánh mắt của Trình Húc hơi ảm đạm, chỉ là trong nháy mắt, anh ta vừa cười, vừa giúp tôi dịch dịch chăn, nói: “Vậy tôi đúng lúc lợi dụng khi người ta gặp khó khăn, thay thế hắn chăm sóc cô. JO¬JO, nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai sẽ tốt hơn.”
Ừ. . . Tôi bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Trong mộng, tôi giống như nghe được người kia dịu dàng hát cho tôi nghe, tiếng hát mơ hồ lại xa xôi, nhưng bộ dáng của anh lại đặc biệt rõ ràng.
Tôi có chút vui mừng, ở nơi bệnh viện lạnh lẽo tịch mịch này, tôi cũng không cô đơn. Có người vẫn ở bên cạnh tôi, mặc dù tôi và anh ta không quen, nhưng anh cho tôi phần ấm áp này, giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nếu như không có anh, tôi nhất định sẽ núp ở trong chăn len lén khóc, tựa như vô số nửa đêm tỉnh giấc trong mấy năm nay, tôi núp ở trong chăn, khóc đến trời đất tối sầm.
Ít nhất hiện tại, tôi có thể ngủ được an ổn, biết mình cho dù là chết rồi, cũng sẽ không phải không có ai phát hiện.
Diệp Tư Viễn, chỉ còn lại một năm lẻ bốn tháng, xin cho phép tôi, tiếp tục chờ anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho Vương Giai Phân. Cô ấy muốn đến thăm tôi, tôi nói không cần, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là được.
Trình Húc theo tôi xuất viện, anh lái xe đưa tôi về nhà, tôi không để cho anh lên lầu. Nhà nhỏ của tôi vẫn chưa có người nào tới, tôi không muốn phá lệ vì bất cứ ai.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, tôi lần nữa về công ty đi làm, các đồng nghiệp rối rít hỏi thân thể tôi có gì đáng ngại không? Đến trưa, còn có nam đồng nghiệp mua cháo làm ấm dạ dày cho tôi.
Không sai, hiện tại tôi là người gặp người thích.
Ở trong công ty, quan hệ của tôi và các đồng nghiệp rất tốt, đám nam đồng nghiệp độc thân sẽ lấy lòng tôi. Nhưng chỉ cần tôi vừa phát hiện có dấu hiệu mập mờ, lập tức sẽ nói rõ ra, vạch rõ giới hạn. Có lẽ là bởi vì tôi làm rất quyết tuyệt, ngược lại làm một đám nữ đồng nghiệp bát quái tò mò, chưa bao giờ sinh ra địch ý với tôi.
Chị Ngô – chủ nhiệm phòng làm việc rất quan tâm vấn đề tình cảm của tôi, mấy lần muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, tôi đều khéo léo từ chối.
Cho ra câu trả lời thống nhất là: Tôi tính toán sau 25 tuổi sẽ nói yêu đương.
25 tuổi, thật là một số tuổi làm tôi rối rắm. Có phải vượt qua một năm kia, tôi thật sự có thể bỏ xuống tất cả?
Quỷ mới biết.
Trình Húc bắt đầu gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi ăn cơm, xem phim, chính là dùng cách theo đuổi cô gái thường thấy nhất.
“Đồng nghiệp tôi cho tôi hai tấm vé xem phim, tôi không tìm được người đi xem, muốn hỏi cô một chút có rãnh rổi hay không.”
“Một nhà hàng có ưu đãi thêm phần món ăn, hai người ăn đặc biệt có lời, cô muốn đi cùng không?”
. . .
Tôi cự tuyệt tất cả.
Trình Húc là một người đàn ông tốt, lớn hơn tôi hai tuổi, tuổi trẻ tài cao, dáng vẻ đường đường, tiền đồ vô lượng, nhưng. . . không có nhưng mà.
Dần dần, anh ta liền không liên lạc với tôi nữa.
Vào ngày sinh nhật 27 tuổi của Diệp Tư Viễn, tôi xin nghỉ một ngày.
Nơi nào cũng không đi, chỉ là đợi ở trong nhà, tôi ghép hình mặt trời mọc.
Từ buổi sáng, ghép đến 12 giờ rạng sáng hôm sau.
Tôi ghép rất chậm, rất chậm. Anh đã từng nói, ghép xong mặt trời mọc ghép, anh sẽ về.
Cho nên tôi vẫn không dám ghép lại hết, tôi sợ tôi ghép lại hết rồi, anh vẫn không có xuất hiện, tôi sẽ hỏng mất.
Dù sao cũng phải có một kết thúc thôi?
Chỉ còn lại một năm, gông xiềng càng co lại càng chặt, tôi khó khăn đợi đến ngày kế tiếp, hoặc là tôi chết, hoặc là giải thoát.
Thật bất ngờ, ngày sinh nhật 24 tuổi của tôi, Trình Húc lâu rồi không liên lạc lại gọi điện thoại cho tôi.
“Sinh nhật vui vẻ. JO¬JO, buổi tối có hoạt động không?”
“Không có.” Tôi nói thật với anh ta.
“Tôi mời cô ăn cơm, vì sinh nhật của cô, có được hay không?”
Quỷ thần xui khiến, tôi nói:
“Được.”